Nghe cách xưng hô của Vệ Thiêm Hỉ, Bạch Dương thoáng sững sờ, gượng, mời ba nhà. Anh :
"Thời gian trôi nhanh thật. Lần đầu gặp cháu, cháu vẫn còn là một đứa trẻ con, mà giờ trở thành nhà toán học nổi tiếng khắp thế giới ."
Bạch Dương thể quên chuyện năm xưa. Khi đó, và Vệ Đại Nha lo ngại nhà họ Vệ khí độc từ nhà máy phân đạm ảnh hưởng sức khỏe, liền vội trở về nhà. Thế nhưng cô bé Vệ Thiêm Hỉ với :
"Cô thai , dối , mang thai đôi đấy!"
Hồi , cô bé thật đáng yêu !
Bạch Dương mời Vệ Thiêm Hỉ cùng Vệ Triều và Vệ Dương nhà. Có lẽ vì gia đình hiếm khi khách ghé thăm nên ngay cả cốc men để uống nước cũng chỉ một chiếc, trong đó chứa nửa cốc thuốc bắc đen đặc.
Trên gương mặt Bạch Dương lộ rõ vẻ lúng túng, vội vàng uống hết phần thuốc trong cốc, súc qua bằng nước rót nước nóng , đưa cho Vệ Triều. Sau đó, lấy từ tủ bát hai chiếc bát sứt mẻ, tráng sơ bằng nước sạch, rót nước nóng đưa cho Vệ Thiêm Hỉ và Vệ Dương.
“Các chịu khó dùng tạm nhé. Nhà chẳng gì, để các chê .”
Vệ Thiêm Hỉ Bạch Dương một hồi, cất tiếng hỏi:
“Thầy thế?”
“Không gì , chỉ là bệnh vặt thôi.” Nụ của Bạch Dương chút gượng gạo.
Vệ Thiêm Hỉ khẽ nhạt:
“Bệnh vặt ? Bệnh vặt mà dùng thuốc mạnh thế ? Đừng lừa , thầy qua mặt . Trong thuốc mùi của cây hổ trượng, ngửi ngay. Cây hổ trượng… nếu chỉ là bệnh vặt thì chẳng ai dùng đến nó cả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sao-choi-xuyen-khong-cai-van/chuong-510.html.]
Gương mặt Bạch Dương thoáng tái nhợt, chỉ khổ liên hồi:
“Không ngờ ngay cả cái mà cháu cũng nhận . Được , giấu cô nữa. bệnh dày, Tây y khó chữa lắm, nên đến bệnh viện Đông y nhờ lão trung y khám, giờ cũng chút chuyển biến .”
“Chuyển biến? Nếu chỉ cần dùng chút cây hổ trượng mà khỏi thì bệnh thể gọi là bệnh dày…”
May
Chữ “ung thư” kịp thốt , Vệ Thiêm Hỉ thấy sắc mặt Bạch Dương đổi, ánh mắt liên tục hướng về phía Vệ Triều và Vệ Dương. Nhận lỡ lời, cô lập tức dừng , chữa cháy:
“Viêm dày đúng là bệnh vặt, nhưng uống thuốc hổ trượng thì khỏi . Thầy cứ kéo dài thế , tình trạng chỉ càng nặng thêm. Tốt nhất là nhanh chóng tìm cách điều trị .”
“Được , để uống hết đợt thuốc , đó sẽ tìm bác sĩ khác.” Bạch Dương trong phòng, lấy một sổ tiết kiệm màu đỏ, đưa cho Vệ Thiêm Hỉ. “Cháu cầm cái , khi nào cần thì đưa cho cô của cháu, bảo cô giữ cho hai đứa nó.”
Vệ Triều và Vệ Dương khẽ nhếch môi. Trên đường tới đây, hai em rằng Vệ Thiêm Hỉ đưa họ đến gặp cha ruột, nhưng hơn hai mươi năm xa cách, tình m.á.u mủ dù đậm sâu cũng trở nên nhạt nhòa.
Về sổ tiết kiệm mà Bạch Dương đưa, hai em đó là tiền. họ chẳng màng đến, vì cả hai thiếu tiền tiêu.
Vệ Thiêm Hỉ sổ tiết kiệm trong tay, khả năng tính toán nhạy bén giúp cô nhanh chóng phân tích tiền Bạch Dương dành dụm thế nào.
Là giảng viên đại học, lương của Bạch Dương thấp, nhưng mỗi tháng đều dành gần một nửa lương gửi cho Vệ Triều và Vệ Dương. Số tiền tích góp hiện tại chính là phần còn khi trừ khoản gửi cho hai và chi phí sinh hoạt cá nhân.
Vệ Thiêm Hỉ, vốn dạy học ở đại học Thủy Mộc, hiểu rõ mức lương của Bạch Dương với chức danh phó giáo sư. Khi thấy tiền , cô đổi cách về .
Dù nhu nhược, thiếu quyết đoán trong nhiều chuyện, nhưng tình cảm dành cho Vệ Triều và Vệ Dương là thật lòng.