Vệ Tứ Trụ giật , tỉnh táo hẳn.
Đứng ở ngưỡng cửa, Diêu Thúy Phân tiếng gọi mềm mại, khỏi hoảng hốt. Chị lập tức lao đến, ôm Thiêm Hỉ lên, đặt cô bé góc giường, trách mắng Vệ Tứ Trụ: "Anh lớn tướng , lo cho con bé ? Nhỡ nó ngã từ giường xuống thì ? Anh thương con, nhưng cũng thương bản . Nếu Thiêm Hỉ ngã, bà lột da ?"
Vệ Tứ Trụ chẳng lọt tai lời nào, ngẩn một lúc ngờ nghệch, hỏi: "Thúy Phân, con gái gọi là cha ?"
Diêu Thúy Phân nghi ngờ Thiêm Hỉ, lẩm bẩm: "Không thể nào, trẻ con bình thường mười tháng trở lên mới . Thiêm Hỉ mới bảy tháng, chắc nhầm."
Thiêm Hỉ cố tình Diêu Thúy Phân ngạc nhiên. Cô bé khúc khích gọi rõ ràng: "Mẹ."
Diêu Thúy Phân c.h.ế.t lặng.
Vệ Tứ Trụ màng đến vết thương vai, lập tức nhích gần Thiêm Hỉ, bóp nhẹ má con, hân hoan : "Con, con gọi cha nữa !"
Thiêm Hỉ thích véo má, lập tức phản kháng, miệng nhỏ lặp lặp : "Cha! Cha! Cha! Cha!"
Chưa kịp vui lâu, Thiêm Hỉ bất ngờ đổi giọng, thêm một chữ: "Ngốc!"
Cô bé ghép hai chữ: "Cha ngốc! Cha ngốc! Cha ngốc!"
Nụ mặt Vệ Tứ Trụ đông cứng , Diêu Thúy Phân nghiêng ngả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sao-choi-xuyen-khong-cai-van/chuong-84.html.]
Chưa đầy mười lăm phút, tin tức Thiêm Hỉ lan khắp nhà họ Vệ. Bà cụ Vệ vốn từng cô bé phát vài tiếng bập bẹ, nên quá ngạc nhiên. những khác thì kinh ngạc vô cùng. Nhất là Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang, hai bé vì Thiêm Hỉ là đứa cháu gái duy nhất nên cả nhà cưng chiều. Lý Lan Tử và Trương Xuân Nha cũng hết mực yêu thương Thiêm Hỉ, thua kém tình cảm dành cho con trai .
Ngay lập tức, bà cụ Vệ báo tin vui cho vợ chồng Đại Trụ và Tạ Ngọc Thư ở quân khu. Dù trong lòng nghi ngờ, hai vẫn gửi về mấy hộp sữa mạch nha, dành riêng cho Thiêm Hỉ.
May
Việc Thiêm Hỉ thậm chí còn ít gây bất ngờ hơn. Ban đầu, bà cụ Vệ lo rằng cô bé sẽ khiến gia đình vất vả trông coi. bà cụ nhanh chóng nhận Thiêm Hỉ ngoan, bao giờ đến gần nơi nguy hiểm, vững vàng, mấy ngày liền ngã.
Cả nhà họ Vệ đều ngầm chấp nhận rằng Thiêm Hỉ là một "thần đồng."
Nhà họ Vệ, nếu ai là mong chờ những gói quà từ bộ đội gửi về nhất, chắc chắn ai ngoài hai em Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang.
Hai em mãi hiểu nổi, tại ruột gửi cho chị họ những gói đồ ăn vặt hấp dẫn, còn phần họ thì chỉ là những cuốn sách bài tập. Có ruột thật đây?
May mắn , Vệ Thiêm Hỉ thường lấy đồ ăn vặt mà Vệ Đại Trụ và Tạ Ngọc Thư gửi về từ tủ của bà cụ Vệ để chia cho , khiến cảm giác chua xót trong lòng Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang dịu bớt phần nào.
Bà cụ Vệ thật sự cưng chiều Vệ Thiêm Hỉ. Đến cả Vệ Đại Nha và Vệ Nhị Nha lấy gì trong tủ cũng bà cụ đồng ý, nhưng Thiêm Hỉ thì cần. Bà cụ buộc chìa khóa của tủ đựng đồ ăn vặt một sợi dây nilon, đeo thẳng lên cổ tay Thiêm Hỉ. Chỉ cần Thiêm Hỉ ăn, chìa khóa thể mở tủ bất cứ lúc nào. Sở dĩ bà cụ dám , là bởi bà cụ thấy sự khác biệt trong trí tuệ của Thiêm Hỉ so với những đứa trẻ bình thường.
Hai em Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang chỉ trơ mắt em họ vui chơi thỏa thích, trong khi họ thì bà cụ nhốt trong nhà để bài tập. Trong lòng khỏi bất bình, nhưng nhờ Thiêm Hỉ thường xuyên mang đồ ăn vặt đến, sự uất ức của hai em cũng nguôi ngoai phần nào.
Có , bà cụ Vệ thấy Thiêm Hỉ bộ chăm chú giở sách của Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang, liền bật , “Con bé , bộ tịch gì chứ? Chữ còn mặt, mà nổi? Đừng quấy rầy hai bài nữa, đây giúp bà cho gà ăn !”