Thiêm Hỉ ngẩng đầu, khuôn mặt tròn trĩnh trắng trẻo giống như bánh bao, nghiêm túc đáp, “Cháu , cho gà ăn , bẩn lắm!”
Bà cụ tin, bèn chỉ một chữ trong sách, hỏi: “Thế đây là chữ gì?”
“Chữ , trong từng!” Thiêm Hỉ liếc qua một cái, nhíu mày, đầy vẻ khinh thường.
Bà cụ bế thốc Thiêm Hỉ lên, ha hả: “ , đây là chữ tự, trong tự !”
Vệ Quốc Kiện ghé qua , liền sửa lời bà cụ: “Bà ơi, bà còn bằng Thiêm Hỉ? Đây là chữ mà. Chữ tự khép kín, chữ mở một nửa. Thiêm Hỉ đúng !”
Bà cụ Vệ: “!!!”
Cầm quyển sách, bà cụ vội chạy hỏi Vệ Nhị Nha – trình độ văn hóa cao nhất trong nhà, và đúng là Thiêm Hỉ sai. Từ đó, bà cụ còn can thiệp việc Thiêm Hỉ sách nữa. Một bà mà thua cả một đứa trẻ đầy một tuổi, bà cụ cảm thấy thật mất mặt.
Không ai ngăn cản, Thiêm Hỉ bắt đầu dốc lòng việc học. Những quyển sách thấp cấp mà bà cụ mượn cho hai em Vệ Quốc Kiện từ trường đưa cho Thiêm Hỉ, chẳng mấy chốc xong, dù phần lớn thời gian Thiêm Hỉ dành để học các kiến thức từ hành tinh Lobita. Khi hết sách thấp cấp, Thiêm Hỉ lấy sách của hai em Vệ Quốc Kiện để học. Những quyển sách mà hai em thấy nhàm chán, Thiêm Hỉ say mê, khiến hai em khỏi tổn thương.
Muốn trêu chọc em gái, Vệ Quốc Kiện mang những đề thi và bài tập Tạ Ngọc Thư gửi về cho Thiêm Hỉ . Vì những đề thi sẽ bà cụ mang đến trường tiểu học Ái Quốc để nhờ giáo viên chấm, Vệ Quốc Kiện chỉ còn cách đưa các bài thi cho Thiêm Hỉ, : “Nếu em hết mấy cái , sẽ hái trứng chim cho em ăn!”
Thiêm Hỉ những câu hỏi đơn giản đề thi, vẻ mặt đắc ý của Vệ Quốc Kiện, cảm thấy trí thông minh của sỉ nhục. Cầm lấy chiếc bút chì Vệ Quốc Khang gọt sẵn, cô bé nhanh chóng lời giải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sao-choi-xuyen-khong-cai-van/chuong-85.html.]
Dù tay còn yếu, chữ to, nhưng nắn nót, đẽ, giống hệt như chữ in trong sách. Lời giải rõ ràng và gọn gàng hơn hẳn của Vệ Quốc Kiện.
Vệ Quốc Kiện nhất quyết cho rằng em gái chỉ chép lời giải của . Vệ Quốc Kiện lấy một đề thi xong, kịp nhờ bà cụ mang chấm, đưa cho Thiêm Hỉ. Nhìn thấy Thiêm Hỉ nhíu mày, Vệ Quốc Kiện lớn: “Em chịu thua chứ gì? Không , chỗ nào cứ hỏi , chỉ cho.”
Thiêm Hỉ khẩy, cầm bút chì, đánh mấy dấu X bài của Vệ Quốc Kiện, miệng lẩm bẩm: “! ! ! Sao bài mà sai nhiều thế?”
May
Vệ Quốc Kiện: “???”
Bà cụ Vệ mang nước đúng lúc chứng kiến cảnh . Nhìn những chỗ Thiêm Hỉ đánh dấu, bà cụ bèn mang bài hỏi Vệ Nhị Nha. Kết quả, ngoại trừ một vài câu Vệ Nhị Nha cũng chắc, những câu Thiêm Hỉ bảo sai đều sai thật.
Bà cụ thẫn thờ một lúc lâu, đập tay lên trán, lẩm bẩm: “Đứa bé đúng là đầu óc thần tiên!”
Con cái trong nhà những chuyện kỳ diệu hơn cả việc bài tập, thế thì việc bài tập gì đáng kinh ngạc?
Bà cụ Vệ vốn dĩ rộng lượng, bao Vệ Thiêm Hỉ cho kinh ngạc, lòng bà cụ càng thêm thoải mái. Những chuyện mà thường thấy khó tin, đối với bà cụ chẳng khác nào một cơn mưa phùn, chẳng đáng bận tâm.
Tết Đoan Ngọ qua , công việc ngoài đồng ngày càng bận rộn. Thời gian mải miết trôi, chẳng mấy chốc bước sang tháng Tám.
Những đứa trẻ nhà họ Vệ, trừ hai em Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang, đều đến tuổi học. Bà cụ Vệ vốn thấy phiền vì sự ồn ào của đám trẻ , giờ đúng lúc mang gối đến dâng khi b cụà đang buồn ngủ. Vậy là bà cụ vui vẻ quyết định: tất cả đám nhóc con ồn ào, gây bực bội sẽ tống hết đến trường để phiền thầy cô giáo!