Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 155-159
Cập nhật lúc: 2025-04-13 13:45:15
Lượt xem: 133
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một lát , đầu vang lên một tiếng trầm thấp, "Khê Khê, hóa em nhớ nhiều đến ."
Lâm Khê đỏ mặt đến tận cổ, "Em ! Bọn chúng mấy sách linh tinh, bậy thôi."
Cô bực bội : "Anh em."
"Anh em." Đôi mắt Phó Kinh Nghiêu đầy ý , cúi đến gần cô, giọng trầm thấp và quyến rũ vang bên tai.
"Khê Khê, phòng đủ rộng, giường cũng đủ lớn."
Từng chữ từng chữ rõ ràng chui tai, Lâm Khê cứng đờ, tim đập thình thịch, mặt đỏ như máu.
Phó Kinh Nghiêu cũng hư , giải nhiệt của bác gái Hà tác dụng, ngược còn phản ứng ngược.
"Anh, ..." Lâm Khê ấp úng hồi lâu, "Em, em..."
Phó Kinh Nghiêu khẽ , hai tay ôm lấy eo cô, cằm đặt lên vai cô, "Khê Khê, dọn qua phòng ở , vợ chồng ngủ riêng lâu ngày cho tình cảm."
Cô và vốn chẳng tình cảm gì, hôn nhân của họ là do trưởng bối sắp đặt, khi kết hôn đến .
Lâm Khê ngẩn ngơ, đầu óc trống rỗng.
Phó Kinh Nghiêu tưởng cô , tiếp tục thuyết phục: "Khê Khê, em cần khí tím, ở gần hơn sẽ hơn, như chuyện sẽ bao giờ xảy nữa."
, cô cần khí tím để trấn áp vận xui, nếu thì thiên lôi đuổi theo cô.
Lần gặp may, Phó Kinh Nghiêu chờ cô ở bên , thì . Nếu gặp chuyện tiêu hao khí tím...
Khí tím thể sửa chữa linh hồn, để cứu vớt sinh linh, cứu nhiều sinh mệnh hơn.
Lâm Khê đồng ý, "Anh lý, dọn qua phòng cũng ."
Đôi mắt Phó Kinh Nghiêu tràn đầy niềm vui, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Tối qua thể nào ngủ , cứ nghĩ cách nào để lừa vợ qua ở cùng, nghiên cứu suốt cả ngày.
Anh tìm nhiều tài liệu, đặc biệt hỏi Hoàng Văn Xương - nhiều kinh nghiệm và hôn nhân hạnh phúc, lập tức thông suốt.
Phó Kinh Nghiêu định thực hiện kế hoạch, ngờ chuyện thuận lợi đến thế.
Mấy tinh linh nhỏ thật hiểu chuyện, giúp nhiều, ngày mai thưởng cho chúng một bữa thật lớn.
Phó Kinh Nghiêu cúi xuống mặt, "Khê Khê, dọn qua bây giờ ?"
Ngày mai cô tỉnh táo chắc chắn sẽ hối hận, đưa phòng ngay bây giờ.
Lâm Khê bao quanh bởi luồng khí tím dày đặc, tâm trí hỗn loạn từ lâu, rõ Phó Kinh Nghiêu gì, chỉ trả lời qua loa, "Ừ ừ."
Khê Khê đồng ý , đồng ý ngủ chung với .
Phó Kinh Nghiêu mỉm , bế bổng cô lên, nhanh chóng bước phòng, sợ cô đổi ý.
Khê Khê Khê Khê, cho dù em hối hận cũng vô ích, thì cả đời đừng mong trốn thoát.
Lâm Khê chớp mắt một cái, cô giường của Phó Kinh Nghiêu, hình ấm áp ôm chặt ngực. Lúc cô mới nhận chuyện xảy .
Trời ơi! Cô đồng ý! Đồng ý !!
Đồ còn chuyển, trong chăn của .
Lâm Khê kéo chăn trùm kín đầu, hít một sâu, là mùi của Phó Kinh Nghiêu.
Hương thơm lạnh lẽo của đàn hương càng nồng hơn khi nhiệt độ cơ thể hòa tan. Cô kéo chăn , ngơ ngẩn lên trần nhà.
Nóng quá, vẫn ngủ .
Bàn tay eo cô siết chặt hơn, giọng khàn đặc, "Không ngủ ? Chúng chuyện hoặc gì đó khác nhé."
Lâm Khê: ??!
Anh gì?!
Lâm Khê cứng đờ, vội nhắm mắt , "Em ngủ , lập tức ngủ ."
Phó Kinh Nghiêu khẽ gõ nhẹ chóp mũi cô, tiếng trầm thấp vang lên từ lồng n.g.ự.c , "Đùa thôi, đừng căng thẳng."
Vừa mới dỗ vợ giường, thể dọa cô chạy mất. Có những việc từ từ mà tiến.
Lâm Khê xoay , lưng với , "Hừ! Anh em."
Hôm nay cô "mất mặt" bao nhiêu , cả đời cô đều vứt hết thể diện ngày hôm nay .
Anh còn cô, đúng là đồ đáng ghét.
"Anh mà." Phó Kinh Nghiêu kéo bên cạnh lòng, "Vợ , đừng giận mà."
Chiêu đầu tiên mà Hoàng Văn Xương dạy là: trong hôn nhân, khi gặp chuyện xin , bất kể ai đúng ai sai.
"Khê Khê, vợ , xin , sai ..."
Lâm Khê che mặt, nóng bừng.
Khê Khê, vợ ...
A a! Đàn ông mà nũng thì thật sự là chí mạng!!
Cổ tay Lâm Khê bỗng lóe sáng, bốn giấy nhỏ tò mò ló đầu .
Oa! Không ngờ chủ nhân như .
Tiểu Mộc chui , nhưng vẫn với vẻ hân hoan.
Ngọt! Ngọt quá !
Thích cặp đôi của chủ nhân quá, thật là ngọt thể tả, cuối cùng nó hiểu cảm giác mà những cuốn tiểu thuyết về tình yêu ngọt ngào.
Phó Kinh Nghiêu thoáng thấy ánh sáng rực rỡ đủ màu, nới lỏng tay, "Khê Khê, cổ tay em."
"Hửm?"
Lâm Khê mở mắt, đối diện với bốn cái đầu nhỏ kiểu tóc khác , khóe miệng chúng đều hiện lên một nụ bí ẩn.
Chết tiệt! Bị chủ nhân bắt quả tang !
Tiểu Kim, Tiểu Thủy, Tiểu Hỏa và Tiểu Thổ nhanh chóng rụt , nhưng kịp nữa, tay cô túm tóc của chúng.
Lâm Khê lắc lắc mấy giấy nhỏ trong tay, "Các ngươi còn là những tiểu tinh linh trong sáng nữa, đều học hư hết ."
Trước đây, các tiểu tinh linh sẽ chuyện như là rình trộm như thế .
Tiểu Kim giơ bàn tay nhỏ xíu lên, "Chủ nhân, em sai , là do em quản Thủy, Hỏa và Thổ. Chủ nhân phạt em một ."
"Không, còn bọn em nữa." Tiểu Thủy, Tiểu Hỏa và Tiểu Thổ cũng giơ tay lên, "Chủ nhân, đừng trách Kim, bọn em cũng sai."
Bốn giấy nhỏ bĩu môi, đôi mắt to tròn ngây thơ chờ đợi hình phạt.
Lâm Khê bật , "Tất cả các ngươi phạt cấm túc một tuần."
Phó Kinh Nghiêu nhẹ giọng cầu xin, "Khê Khê, mấy tiểu tinh linh cố ý , tha cho bọn nó một ."
Các tiểu tinh linh từng giúp , cũng giúp bọn nó.
Lâm Khê ngước mắt lên , "Còn nữa, cũng cấm túc cùng."
Phó Kinh Nghiêu khẽ nhếch môi , kéo cô lòng, "Khê Khê định cấm túc thế nào đây?"
"Không bên cạnh, liệu Khê Khê ngủ ngon ?"
Một tiếng "Khê Khê", hai tiếng "Khê Khê", da mặt ngày càng dày.
Lâm Khê chui trong chăn, bốn giấy nhỏ tranh thủ trốn vòng tay cổ tay cô, dám ló nữa.
Hoan hô, cảm ơn bảo bối của chủ nhân.
Lâm Khê còn tâm trí quan tâm đến các tiểu tinh linh nữa, nhắm mắt , cố gắng điều hòa cảm xúc.
Phó Kinh Nghiêu trêu cô nữa, cẩn thận đắp kín chăn cho cô, "Khê Khê, ngủ ."
Lâm Khê đáp , chẳng mấy chốc ngủ .
Sáng hôm , Lâm Khê tỉnh dậy, Phó Kinh Nghiêu còn bên cạnh, nhưng trong chăn vẫn còn lưu ấm của .
Cô dậy, ngẩn ngơ một lát, "Đây là phòng của Phó Kinh Nghiêu, ngủ ở đây."
Lâm Khê dậy xuống giường, chạy về phòng của cô.
Vừa mở cửa , Phó Kinh Nghiêu cửa với hàng loạt túi lớn túi nhỏ, "Khê Khê, em dậy ."
Lâm Khê giật , đang đẩy hai chiếc vali lớn bằng tay trái, tay cầm theo một đống đồ.
Cô nhíu mày, "Anh đang gì ?"
Phó Kinh Nghiêu khẽ mỉm , "Dọn nhà."
"Tối qua Khê Khê đồng ý dọn phòng của ở chung, bây giờ nuốt lời ."
Khóe miệng Lâm Khê giật giật, "Không cần vội đến thế chứ?"
Sáng sớm lo dọn nhà, cứ như sợ cô sẽ chạy mất .
Phó Kinh Nghiêu đặt đồ xuống, đẩy cô trong, "Cốc, kem đánh răng, bàn chải và khăn mặt... đặt kệ rửa mặt , Khê Khê rửa mặt , đặt bữa sáng, sắp mang tới."
Mọi thứ đều sắp xếp đấy, Lâm Khê còn gì hơn ngoài ngoan ngoãn chấp nhận?
Cô đến kệ rửa mặt, kệ hai chiếc cốc giống hệt , một chiếc màu đen, một chiếc màu hồng.
Những thứ khác cũng sắp xếp gọn gàng ở chỗ dễ thấy, kiểu dáng gần như y hệt .
Chương 156:
Khi cô dọn đây, chẳng mang theo gì cả, thứ ở đây đều là Phó Kinh Nghiêu chuẩn .
Thì ngay từ đầu, mua đồ đôi .
Lâm Khê vỗ vỗ mặt, rửa mặt xong thì xuống lầu ăn sáng.
Trên bàn ăn bày hơn ba mươi món, cả đồ ăn kiểu Trung và kiểu Tây, nhiều gấp đôi so với khi v.ú Ngô ở đây.
Lâm Khê kinh ngạc, "Nhiều thế ăn hết ?"
"Ăn hết chứ." Phó Kinh Nghiêu nhướng mày, "Có mấy tiểu tinh linh giúp mà."
Lâm Khê xoay cổ tay, "Ra , đại tiệc đây."
"Oa!"
Tiểu Kim, Tiểu Thủy, Tiểu Hỏa và Tiểu Thổ bay , cảm ơn Lâm Khê và Phó Kinh Nghiêu, "Cảm ơn chủ nhân, cảm ơn bảo bối của chủ nhân."
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Khê phẩy tay, "Được , ăn , im lặng mà ăn."
Phó Kinh Nghiêu quanh, "Tiểu Mộc ?"
Tiểu Mộc đang phạt cấm túc, ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt thì nước mắt chảy dài.
Hu hu, cuối cùng thì chỉ nó là chịu hết tội .
Tiểu Mộc đập cửa phòng giam, "Chủ nhân, em cũng ăn! Thả em !"
Lâm Khê thấy tiếng động, kéo Tiểu Mộc khỏi phòng cấm túc, "Ngoan ngoãn mà ăn, vứt hết những suy nghĩ lung tung trong đầu , hư mấy tiểu tinh linh trong sáng nữa."
Tiểu Mộc giơ bốn ngón tay lên thề, "Được ạ, em thề, em sẽ hư các tinh linh trong sáng nữa, nếu em sẽ mất luôn khu rừng nhỏ của ."
Lâm Khê bất đắc dĩ bật , thề thốt gì mà lạ đời.
Cô thả Tiểu Mộc , "Ăn ."
Tiểu Mộc dụi dụi lòng bàn tay cô, giọng nũng nịu, "Chủ nhân nhất."
Bốn giấy còn cũng học theo nó, ôm lấy cánh tay của Lâm Khê nũng, "Chủ nhân nhất."
Phó Kinh Nghiêu nắm lấy tay cô, "Khê Khê nhất."
Sáu nũng, tiểu tinh linh thì gì, ngay cả Phó Kinh Nghiêu cũng học theo.
Lâm Khê gì hơn, "Tất cả xuống, im lặng ăn ."
"Dạ ."
Tiểu Kim, Tiểu Mộc, Tiểu Thủy, Tiểu Hỏa và Tiểu Thổ theo thứ tự, cầm đũa lên ăn một cách nghiêm túc, má phồng lên giống hệt những chú chuột hamster.
Lâm Khê qua, cúi đầu ăn tiếp.
Ăn xong bữa sáng, cô đeo balo nhỏ lên, "Đi thôi, ."
Phó Kinh Nghiêu kéo tay cô , "Khê Khê, cần chăm chỉ như , hôm nay là Chủ Nhật, nghỉ mà."
Lâm Khê ngạc nhiên, "Nghỉ ? Anh cũng nghỉ ?"
"Ông chủ cũng là , cũng cần nghỉ ngơi chứ." Phó Kinh Nghiêu mỉm, "Khê Khê, hôm nay ở bên ?"
Anh hỏi , Lâm Khê còn gì hơn, đành đồng ý.
Cô ngáp một cái, "Được, nghỉ một ngày, tối qua mệt quá, ngủ đủ, em buồn ngủ ."
Phó Kinh Nghiêu vòng tay ôm lấy eo cô, "Chúng ngủ thêm một chút nữa."
Lâm Khê nhấc bổng lên, theo phản xạ ôm lấy cổ , "Anh cũng ngủ ?"
Cổ họng Phó Kinh Nghiêu khẽ chuyển động hai , "Ngủ cùng em."
Hai rời , năm giấy ngoan ngoãn ở lầu, dám phiền chủ nhân và bảo bối của cô .
Tiểu Thổ nắm chặt tay, hét lên, "Oa, đây chính là tình yêu như trong những câu chuyện mà Tiểu Mộc kể."
Dạo gần đây, Tiểu Mộc kể nhiều câu chuyện như " kết hôn với chủ tịch trăm tỷ", "Cô vợ dịu dàng, đừng chạy", "Chủ tịch bá đạo cưng chiều"...
Bốn tiểu tinh linh mở cánh cửa của một thế giới mới.
Tiểu Mộc ho khan vài tiếng, vỗ nhẹ lên đầu từng đồng bạn, "Khụ khụ, đừng nữa, chúng tu luyện."
Nếu chủ nhân phát hiện, nó phạt cấm túc nữa.
Người bên cạnh hô hấp đều đặn, ngủ say.
Phó Kinh Nghiêu buồn ngủ, buông tay xuống giường, đắp chăn cho cô, nhẹ nhàng đóng cửa, sang phòng bên cạnh để thu dọn đồ đạc.
Anh mở điện thoại, ghi chú những thứ cũ hoặc hư hỏng, sẽ mua mới.
Lâm Khê tỉnh dậy, chạy ngay về phòng xem xét.
Trời ơi, phòng trống trơn, tốc độ dọn dẹp thật đáng kinh ngạc.
"Khê Khê, em xem còn thiếu gì ?" Phó Kinh Nghiêu từ trong bước .
Lâm Khê xua tay, "Không thiếu gì cả."
Từ khi chuyển đây, cô chẳng lo lắng gì hết, váy áo, túi xách, giày dép trong tủ đều mới định kỳ.
Lâm Khê nhắc nhở, "Mua ít váy thôi, cần mua mấy đồ trang điểm, em hầu như dùng."
Phó Kinh Nghiêu mỉm , chậm rãi , "Trợ lý mỗi tháng sẽ gửi đồ mới đến. Em mặc thì mặc, thì cứ để đấy, dọn dẹp định kỳ."
"Em thể dùng, nhưng chuẩn . Em xứng đáng thứ nhất."
Lâm Khê che mặt, "Tùy ."
Phó Kinh Nghiêu học từ ai mà những câu cứ trôi chảy như , ngày nào cũng thế, mà chịu nổi?
Lâm Khê chuyển chủ đề, "Bây giờ chúng gì?"
"Xuống lầu ." Phó Kinh Nghiêu , "Chúng dạo Đế Kinh, vài ngày nữa là sinh nhật ông nội, tiện thể mua quà."
"Ông nội sắp sinh nhật?!" Lâm Khê lập tức tỉnh táo, "Sinh nhật ông cụ Quý tổ chức linh đình như , chắc sinh nhật ông nội cũng lớn lắm."
Phó Kinh Nghiêu cúi đầu, "Không cần , ông nội thích ồn ào. Mấy năm , sinh nhật ông đều đưa bà nội du lịch nước ngoài. Năm nay em ở đây, nên ông cụ và bà nội mới ."
Vừa , trong lòng cảm thấy chua xót. So với Lâm Khê, cứ như đứa cháu nuôi .
"Ông nội bà nội thật tâm." Lâm Khê hỏi, "Quà sinh nhật của ông nội chuẩn kỹ lưỡng. Ông thích gì?"
Phó Kinh Nghiêu , "Ông nội thiếu thứ gì, tặng gì cho ý nghĩa là . Mấy năm ông ở nhà, quà khác tặng, ông còn thèm ."
Lâm Khê bật , "Thế quà tặng thì ?"
Phó Kinh Nghiêu trầm ngâm ba giây, "Anh trả tiền cho chuyến du lịch."
Sau khi tổ chức sinh nhật, ông nội mang về một đống hóa đơn, từ tiền khách sạn, vé máy bay đến cây kem, quen với việc .
Lâm Khê đến gập , "Ha ha, ông nội thú vị thật. Năm nay du lịch, định tặng gì?"
Ánh mắt họ giao , Phó Kinh Nghiêu tiến một bước, cúi đầu thì thầm bên tai cô, "Khê Khê, chuyện nhờ em."
Hai ở gần , Lâm Khê đẩy , "Khụ khụ, ban ngày ban mặt, đàng hoàng . Giờ mua quà."
"Không vội, còn mấy ngày nữa mà." Phó Kinh Nghiêu nắm lấy cổ tay cô, "Hôm nay ngoài chơi ."
Mong kịp thực hiện thì cửa, họ gặp ngay gương mặt âu lo của Hoàng Văn Xương.
Lâm Khê dừng chân, "Luật sư Hoàng?"
Cô gặp luật sư Hoàng hai , một ở đồn cảnh sát, một ở công ty.
Hoàng Văn Xương thấy quen, mắt lập tức sáng lên, vẫy tay mạnh mẽ, "Phó tổng! Phu nhân!!"
Phó Kinh Nghiêu nhíu mày, dự cảm lành, kế hoạch hôm nay e là đổ bể .
Hoàng Văn Xương cảm nhận một luồng sát khí lạnh lẽo, lập tức thẳng .
Phó tổng hình như giận ??
Không đúng, cố ý chờ đến trưa mới tới, chẳng lẽ phá hỏng chuyện của Phó tổng và phu nhân ?
Theo kinh nghiệm của , giờ chuyện xong xuôi chứ, Phó tổng kiểu bỏ mặc vợ mà chuyện .
Hoàng Văn Xương nở một nụ gượng, da mặt cứng đơ, "Phó tổng, chuyện quan trọng gặp phu nhân, mong thông cảm."
Phó Kinh Nghiêu , vợ nổi tiếng khắp nơi, ai chuyện cũng đến tìm cô.
Lần là Trần Chiêu, đến lượt Hoàng Văn Xương.
Hoàng Văn Xương là cấp đắc lực của , hôm qua còn giúp một chuyện, lý nào vô duyên vô cớ đến Đế Cảnh Viên tìm , chắc chắn chuyện khẩn cấp.
Phó Kinh Nghiêu trấn tĩnh , "Nói ."
Hoàng Văn Xương lao tới mặt Lâm Khê, hoảng hốt kêu lên: "Phu nhân, ma! Nhà ma!!"
Lâm Khê từ xuống , "Trên mang theo ít âm khí, quả thật gặp ma."
Luồng âm khí quen thuộc, giống hệt với luồng từ viên hồng ngọc từng con ma dâm đãng nhập .
Cô hỏi, "Anh ? Có nhặt gì ?"
Chương 157:
Hoàng Văn Xương nước mắt nước mũi tèm lem, "Phu nhân ơi, ngày nào cũng đúng giờ, về nhà đúng giờ, la cà, mua sắm linh tinh, suốt ngày chỉ hai điểm về."
"Nhà vấn đề, con trai cũng vấn đề." Anh nuốt nước bọt, "Buổi tối luôn tiếng động lạ, con trai sốt, thường mê sảng."
"Phu nhân, cô cứu con trai với."
Lâm Khê lập tức quyết định, "Đi thẳng đến nhà , đường kể rõ tình hình."
Hoàng Văn Xương liên tục gật đầu, "Phu nhân mời cô, xe của ở bên ."
Lâm Khê định , Phó Kinh Nghiêu giữ lấy cô, "Đi cùng, giải quyết xong chọn quà cho ông nội."
"Được." Lâm Khê lên xe của Phó Kinh Nghiêu, "Luật sư Hoàng, dẫn đường ."
Hoàng Văn Xương ngẩn , đó lái xe dẫn đường.
Đi một đoạn, chợt nhận điều đúng, và phu nhân ở hai xe khác , để trao đổi? Làm kể rõ tình hình hiện tại?
Hoàng Văn Xương suy nghĩ một lúc, bấm điện thoại của Phó tổng.
Chuông reo vài giây thì máy bắt, giọng của Lâm Khê vang lên, "Luật sư Hoàng, , đang ."
Hoàng Văn Xương vô cùng cảm động, phu nhân quả thật là .
Anh sắp xếp ngôn từ, "Khoảng ba ngày , giường ngủ, thường thấy tiếng kẽo kẹt..."
Gia đình Hoàng Văn Xương hạnh phúc, hôn nhân viên mãn, và vợ là bạn học, ngày cuối kỳ thi, cả hai thổ lộ tình cảm.
Sau khi nghiệp đại học, hai kết hôn, cuộc sống ngọt ngào.
Vợ sinh cho hai con trai sinh đôi, đứa lớn tên là Hoàng Diệc Thần, đứa nhỏ là Hoàng Diệc Hiên, giờ năm tuổi, đang học mẫu giáo.
Hôm đó, Hoàng Văn Xương như thường lệ tan về nhà, đưa tay ôm lấy hai đứa trẻ, "Các con, nhớ ba ?"
Hoàng Diệc Thần né tránh cái ôm của , "Ba, đừng gọi con là bé con, con tên, hãy gọi là Hoàng Diệc Thần."
Hoàng Diệc Hiên thì hào hứng đáp , "Con thích ba gọi là bé con, bé con đương nhiên nhớ ba."
Hai đứa con tuy trông giống hệt , nhưng tính cách trái ngược, khí chất cũng khác , dễ phân biệt.
Hoàng Văn Xương xoa trán , ôm lấy Hoàng Diệc Hiên, xoa đầu Hoàng Diệc Thần, "Thần Thần, Hiên Hiên, ba ."
Hoàng Diệc Thần giọng non nớt sửa , "Hãy gọi tên đầy đủ của con là Hoàng Diệc Thần, đừng gọi là bé con, cũng đừng gọi là Thần Thần."
Hoàng Diệc Hiên mút ngón tay, "Anh ơi, thật tự cao, chẳng đáng yêu chút nào."
Hoàng Diệc Thần chống nạnh, "Em thật trẻ con, ai năm tuổi mà còn gọi là bé con?"
Hoàng Văn Xương bật lớn, "Hoàng Diệc Thần, và cả bé con Hiên Hiên, rửa tay ăn cơm nào."
Lúc , cả hai đứa trẻ đều hài lòng.
Vợ là An Nhã chuẩn xong bữa tối, cả nhà vui vẻ ăn cơm xong, Hoàng Văn Xương hỏi hai con trai, "Tối nay ngủ với bố nhé?"
Hoàng Diệc Thần ngần ngại từ chối, "Không."
Hoàng Diệc Hiên hào hứng giơ tay, "Con ."
Hoàng Văn Xương con trai lớn, "Con thực sự ngủ cùng ba ?"
Hoàng Diệc Thần nghiêm túc trả lời: "Con là một bé lớn , tự ngủ một ."
"Con sợ ?"
"Không sợ!"
Hoàng Văn Xương tôn trọng ý của con, bế Diệc Hiên về phòng ngủ.
Đến một giờ sáng, trần nhà vang lên âm thanh như viên bi lăn sàn.
Ting ting tang! Tùng tùng tùng tang!
Hoàng Văn Xương đánh thức bởi tiếng ồn, trong đầu thầm nghĩ: Nhà nào con nít nghịch ngợm, giữa đêm thức chơi bi?
Không đúng, tầng ai ở.
Hoàng Văn Xương tỉnh táo ngay lập tức, phản ứng đầu tiên là lấy điện thoại tìm kiếm: "Tại trần nhà tiếng bi lăn?"
Các câu trả lời mạng muôn hình vạn trạng, là do kết cấu thép bê tông co giãn vì nhiệt, chuyện bình thường.
Lòng Hoàng Văn Xương thoáng yên tâm, vợ và con trai nhỏ đang ngủ say bên cạnh, nhắm mắt ngủ tiếp.
Tối đó, giấc ngủ của cực kỳ thoải mái, bên tai luôn vang lên những âm thanh hỗn loạn, tiếng bước chân, tiếng bóng đập sàn, tiếng bi vỡ.
Ting ting tang! Ta !
Sáng hôm , Hoàng Văn Xương thức dậy trong trạng thái mệt mỏi, liên tục ngáp dài, "Mệt quá, em thấy tiếng gì ?"
An Nhã nhíu mày, "Đêm qua ồn ào quá, Diệc Hiên ngủ thế nào?"
Hoàng Diệc Hiên vỗ tay, "Con ngủ ngon, con mơ thấy trai đến chơi cùng con."
"Anh trai đổi, trở nên trắng, lạnh, trong suốt..."
Hoàng Văn Xương càng càng cảm thấy kỳ lạ, "Hỏng !"
Anh vội vàng lao sang phòng bên cạnh, "Diệc Thần, Diệc Thần..."
Hoàng Diệc Thần ôm chặt lấy , nước mắt lã chã tuôn rơi, "Ba, ba, con nhớ ba quá."
Hoàng Văn Xương nhẹ nhàng vỗ về lưng con, "Diệc Thần đừng sợ, ba ở đây ."
"Ba ơi, ba ơi..."
Hoàng Diệc Thần nắm c.h.ặ.t t.a.y , đêm đó, con trai lớn trở nên dính lấy , cũng bám theo.
Hoàng Văn Xương nghĩ con trai dọa sợ, nên kiên nhẫn an ủi, đêm đến.
"Ai ngủ cùng ba nào?"
"Con !" Thái độ của Hoàng Diệc Thần đổi, bé là đầu tiên giơ tay, "Con ngủ với ba ."
Hoàng Diệc Hiên cũng giơ tay nhỏ, "Con cũng ."
"Được , , tối nay hai bảo bối đều ngủ cùng ba ."
Hoàng Văn Xương và An Nhã cùng hai đứa con ngủ. Lúc đang chìm giấc ngủ, thấy tiếng ting ting tang tang.
Hình như thấy con trai lớn hét lên: "Đồ ba tồi, ba nhận con!"
"Diệc Thần?"
"Làm ơn gọi tên đầy đủ của con, Hoàng Diệc Thần."
Hoàng Văn Xương giật tỉnh dậy, tim đập thình thịch, gì đó , nhưng cụ thể là gì?
Anh vỗ nhẹ mặt , "Hai đứa con đang yên bên cạnh, đừng nghĩ lung tung."
Hoàng Văn Xương ngủ tiếp, mơ màng thấy âm thanh đập tai, đến sáng, phát hiện mặt một vết bầm đen giống như dấu tay.
"Ai đánh một cái?"
An Nhã mặt mày hoảng hốt, "Văn Xương, em mơ thấy Diệc Thần, nó chúng nhận nhầm , nhưng Diệc Thần đang ngay cạnh, thể nhầm ?"
Lúc , Hoàng Diệc Hiên tỉnh dậy, bé đẩy mạnh Hoàng Diệc Thần, đánh, "Anh là trai, trả trai cho em, trả trai cho em..."
Hoàng Diệc Thần ngây , mặc cho em đánh.
Hoàng Văn Xương vội vàng tách hai đứa con , "Diệc Hiên, con ngủ nhầm , đây là trai con, Diệc Thần."
"Không , !" Hoàng Diệc Hiên kiên quyết chỉ con búp bê màu hồng ở cạnh giường, "Anh trai là Patrick, Patrick mới là trai!"
Hoàng Văn Xương cảm thấy chóng mặt, cái gì thế , con búp bê màu hồng thể là Hoàng Diệc Thần ?
Tối hôm đó, hai đứa con sốt cao, Hoàng Diệc Thần luôn miệng gọi: "Ba ơi, ơi, đừng ..."
Hoàng Diệc Hiên cứ gào lên: "Patrick mới là trai, trai là Patrick..."
Hoàng Văn Xương bối rối vô cùng, đưa hai đứa con đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ kê thuốc hạ sốt nhưng tác dụng, ngược càng sốt cao hơn.
Hoàng Văn Xương lo lắng vô cùng, tình cờ nhắc chuyện với Trần Chiêu.
Trần Chiêu đề nghị tìm phu nhân, "Chuyện kinh nghiệm, từng tận mắt chứng kiến bản lĩnh của phu nhân, chắc chắn một trong hai đứa con của vấn đề."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-155-159.html.]
Hoàng Văn Xương gấp gáp chạy đến Đế Cảnh Viên để tìm .
"Phu nhân, tình hình là như , Diệc Thần và Diệc Hiên bây giờ ở nhà, học , phiền phu nhân xem giúp hai đứa trẻ."
"Không vấn đề."
Hoàng Diệc Thần, Hoàng Diệc Hiên và Patrick... Lâm Khê đại khái hiểu chuyện gì.
Một lát , giọng Hoàng Văn Xương vang lên, "Phó tổng, phu nhân, đến ."
Hai chiếc xe đậu ở bãi đỗ xe của khu chung cư, Lâm Khê và Phó Kinh Nghiêu xuống xe, cùng Hoàng Văn Xương lên thang máy về nhà.
Chương 158:
An Nhã đợi ở cửa từ sớm, thấy ba bước lên, cô lập tức bước chào đón, "Phó tổng, phu nhân."
Hoàng Văn Xương giới thiệu, "Đây là vợ , An Nhã."
An Nhã, như tên của cô , khí chất dịu dàng thanh lịch, xứng đôi với Hoàng Văn Xương.
Phó Kinh Nghiêu cúi đầu, "Chào cô."
Lâm Khê gật đầu chào, "Chào cô."
An Nhã lấy hai đôi dép mới, "Phó tổng, phu nhân, mời , uống cà phê?"
"Không cần, xem bọn trẻ ." Lâm Khê dép nhanh chóng bước , nhanh chóng quan sát xung quanh, "Luật sư Hoàng, nhà một chút âm khí."
Hoàng Văn Xương hoảng hốt, "Phu nhân, cô đang là trong nhà ma?"
"Ừ." Lâm Khê đẩy cửa phòng âm khí nặng nhất, "Ma giữa Diệc Thần, Diệc Hiên và Patrick."
Hoàng Văn Xương sợ hãi tột độ, "Phu nhân, cần chuẩn gì ? Máu chó mực, nếp, tỏi, kiếm bạc, vân vân."
"Không cần, chỉ là tiểu quỷ." Lâm Khê ở cửa phòng, "Mọi ."
Hoàng Văn Xương và An Nhã , bước nhanh phòng, trong lòng vô cùng lo lắng, thể để hai đứa trẻ gặp chuyện.
Hoàng Diệc Thần và Hoàng Diệc Hiên mỗi một nửa giường, con búp bê Patrick cạnh Hoàng Diệc Hiên.
Hoàng Diệc Thần thấy đến, giơ tay , giọng mềm mại, "Ba, , ôm con, con ôm."
Hoàng Diệc Hiên xoay trừng mắt , siết chặt con búp bê Patrick, "Không! Ba ôm ! Cậu trai, Patrick mới là trai."
Hoàng Diệc Thần: "Anh là trai, Patrick là đồ xa."
Hoàng Diệc Hiên: "Patrick là trai, mới là đồ xa."
Hoàng Diệc Thần: "Patrick là đồ xa!"
Hoàng Diệc Hiên: "Chính mới là đồ xa!"
Hai đứa bắt đầu cãi , đồng loạt về phía cửa, Hoàng Văn Xương, "Ba, ba , ai là trai? Ai là đồ xa?"
Hoàng Văn Xương những ngày qua ngủ ngon, cảm thấy kiệt sức. Anh hai đứa con và con búp bê màu hồng, cầu cứu Lâm Khê, "Đại sư, mau thu phục con ma ."
Lâm Khê từng bước tiến gần, "Mau đây, đừng ép tay!"
Hoàng Diệc Hiên mở to mắt, "Chị gái xinh , chị là ai?"
Lâm Khê nhẹ nhàng đáp: "Chị là sẽ cứu trai em."
Hoàng Diệc Hiên bĩu môi, òa , "Hu hu hu... Anh trai biến thành Patrick ..."
"Tối qua, Patrick đến chơi với em... Không, Patrick, là trai đến chơi với em, trai rằng bây giờ còn là trai, mà mới thật sự là trai..."
Hoàng Diệc Thần cắn chặt môi , "Em , em nhầm , là trai đây, Patrick là trai của SpongeBob mà."
"Hừ! Anh !" Hoàng Diệc Hiên ôm chặt con búp bê màu hồng, "Anh là tên xa màu hồng, em sẽ gọi Squidward đến bắt !"
Hoàng Diệc Thần thật sự tin lời em trai , hai tay ôm đầu, hét lên: "Đừng! Em , đừng gọi Squidward đến bắt !"
Hoàng Diệc Hiên nước mắt lưng tròng Lâm Khê, "Squidward, mau bắt tên xa màu hồng ."
Lâm Khê im lặng, trí tưởng tượng của trẻ con thật phong phú, cô thở dài, "Chị Squidward."
Hoàng Diệc Hiên ngẫm nghĩ một lúc, "Ồ đúng , chị là chị gái xinh , Squidward đen thui."
"Không Squidward, thì trai đây?" Cậu bé chu môi, nắm chặt con búp bê màu hồng nức nở, "Anh trai, trai, hu hu hu..."
Hoàng Diệc Thần cũng , "Hu hu hu... Ba cần con nữa... Em trai cũng cần nữa..."
Tiếng của trẻ con vang vọng khắp phòng, khiến đau đầu, An Nhã vội vàng bước tới dỗ dành hai đứa con trai, "Đừng , đừng , ở đây mà."
Hoàng Diệc Thần lao vòng tay của , "Mẹ, ơi, đừng bỏ con."
Hoàng Diệc Hiên ngẩng đầu lên, thấy tên xa màu hồng giành mất , bé ôm lấy Patrick, leo lên giường, "Mẹ, là trai, con trai ôm con."
Hai đứa trẻ giống hệt mặt An Nhã, khiến cô gì, đầu óc rối tung lên.
Đây chính là hai đứa con trai của cô , Thần Thần và Hiên Hiên.
Mà búp bê màu hồng là cái gì?
An Nhã liếc con búp bê Patrick màu hồng trong tay Hiên Hiên, tim cô đột nhiên đập mạnh, dâng lên một cảm giác khó tả.
"Hu hu hu... Mẹ ơi." Hoàng Diệc Thần ôm chặt lấy cổ cô , đến nỗi thở nổi.
Hoàng Diệc Hiên chịu thua, mở to miệng nức nở, "Mẹ ơi! Hu hu hu!"
An Nhã cố gắng dỗ dành nhưng tác dụng, hai đứa càng càng to, tiếng vang vọng khắp cả tòa nhà.
Lâm Khê túm lấy cả hai đứa, giọng nghiêm nghị: "Không ! Đứa nào còn , chị sẽ gọi Squidward đến bắt !"
Cô chị thật hung dữ, giống hệt cô giáo Vương.
Hoàng Diệc Thần và Hoàng Diệc Hiên lập tức im bặt, đôi mắt tròn xoe đầy nước mắt, dám phát âm thanh nào.
Lâm Khê liếc hai đứa, "Yên lặng, ngay ngắn."
Hoàng Diệc Thần xếp bằng thẳng dậy, Hoàng Diệc Hiên cũng ngoan ngoãn thẳng lên, đặt con Patrick xuống.
Dường như đôi mắt của Patrick động đậy.
Hoàng Diệc Hiên do dự một lúc, giơ tay nhỏ lên, "Chị, em thể cử động một chút ?"
Lâm Khê gật đầu, "Được."
Hoàng Diệc Hiên liền đặt con búp bê màu hồng ngay ngắn, kéo thẳng hai cái chân của nó .
Patrick thể Squidward bắt , trai cũng .
Hai đứa thẳng hàng với con búp bê, căng thẳng Lâm Khê.
Hoàng Văn Xương kinh ngạc, "Phu nhân, thật lợi hại."
Trẻ con mà thì nhức đầu lắm, ít nhất cũng nửa tiếng, phu nhân chỉ cần một câu ngăn chúng , thật sự là khắc tinh của bọn trẻ.
Lâm Khê tiến về phía Hoàng Diệc Hiên, đưa tay lấy con búp bê màu hồng.
Hoàng Diệc Hiên dang tay , "Chị ơi, đừng gọi Squidward bắt trai."
Lâm Khê bé chọc , "Không Squidward , chị sẽ cứu trai em, để Thần Thần cơ thể của ."
Hoàng Diệc Hiên ngẫm nghĩ vài giây, "Chị ơi, chị thật sự thể đuổi tên xa màu hồng , để trai trở về như cũ ?"
Lâm Khê xoa đầu , "Tất nhiên là chị , chị giỏi, Hiên Hiên tin chị nhé?"
Hoàng Diệc Hiên gật đầu mạnh mẽ, "Cô giáo bảo rằng chị gái xinh là tiên nữ, em tin chị."
Cậu bé cố giơ cao con búp bê Patrick, "Chị gái xinh , đây là trai em, thể động đậy, thể chuyện, chị mau dùng phép tiên cứu ."
Lâm Khê cầm lấy con búp bê màu hồng, sang Hoàng Diệc Thần bên cạnh, "Ngươi tự ngoài, để lôi ngươi ?"
Hiện tại linh hồn của Hoàng Diệc Thần hoán đổi, cơ thể một hồn ma rõ nguồn gốc chiếm giữ, còn linh hồn thật sự của đang ở trong Patrick.
Có điều, dựa tình hình , con ma chiếm cơ thể của Hoàng Diệc Thần lẽ cũng là một đứa trẻ.
Hoàng Diệc Thần sợ hãi, co rúm , " ngoài, trở thành Patrick lạnh lẽo."
"Đây là cơ thể của khác, ngươi quyền quyết định."
Lâm Khê nắm lấy cổ tay của , tụ linh khí đầu ngón tay, nhẹ nhàng điểm ba cái lên trán của Hoàng Diệc Thần, một hồn ma trong suốt liền bay ngoài.
Hồn ma trông năm, sáu tuổi, mặt trắng bệch như tờ giấy, tai, mũi và miệng đều đầy m.á.u tươi, nó lơ lửng trung, kịp phản ứng gì.
Đây là một hồn ma trắng bình thường, c.h.ế.t lâu.
Người bình thường thể thấy hồn ma trắng, Lâm Khê lấy một lá bùa hiện , đưa cơ thể hồn ma.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng ma trong suốt, Hoàng Văn Xương sợ hãi thôi, đây là đầu tiên thấy ma sống, sợ đến phát run.
An Nhã cũng hoảng hốt, thế giới quan của cô đang sụp đổ, đời thật sự ma!
Chương 159:
Phó Kinh Nghiêu thấy chuyện quá bình thường , thấy bà nội của Trần Chiêu, chỉ là một con ma nhỏ mà thôi, vẻ gì nguy hiểm, với năng lực của Lâm Khê thì chắc chắn thể giải quyết .
Hoàng Văn Xương lén liếc sang đàn ông bên cạnh, gương mặt bình thản, khí độ vững vàng như núi, ngạc nhiên chút nào, chẳng trách Phó tổng thể cưới đại sư Lâm.
Sống chung với đại sư Lâm, ngày nào cũng thấy ma, cần một trái tim thật vững vàng.
Hoàng Văn Xương khí phách như , chân run lẩy bẩy, ôm chặt lấy vợ, "Đừng sợ, đại sư ở đây ."
"Em sợ, em chỉ thấy bất ngờ thôi." An Nhã thắc mắc, "Văn Xương, đừng run thế."
Hoàng Văn Xương run ngừng, "Anh run ."
An Nhã mỉm , ôm chặt lấy .
Lâm Khê , "Chỉ là hồn ma trắng bình thường, sức tấn công, qua đây ."
"Ồ ồ." Hoàng Văn Xương bước từng bước một, càng càng run, bảo sợ là dối, sợ hãi mới là phản ứng tự nhiên.
Lâm Khê nghi ngờ , "Luật sư Hoàng, ở đây, sợ gì chứ? Ma ăn thịt ."
Hoàng Văn Xương càng run hơn, hóa ma thể ăn thịt !
An Nhã : "Văn Xương từ nhỏ nhát gan, xem một bộ phim kinh dị mà gặp ác mộng cả nửa tháng."
Hoàng Diệc Hiên chớp chớp mắt, "Ba, ba đúng là một kẻ nhát gan."
Con trai cũng như , Hoàng Văn Xương lặng lẽ suy sụp.
Thì trong nhà , là nhát gan nhất.
Từ nhỏ sợ ma, vì mới học luật, ánh sáng chói lọi của Tổ quốc, yêu ma quỷ quái nơi nào để ẩn náu.
Không ngờ cuối cùng vẫn gặp ma, Hoàng Văn Xương nặn một nụ , "Phu nhân, bây giờ gì nữa?"
"Đưa con trai lớn của trở về, hỏi chuyện đứa hồn ma nhỏ ."
Lâm Khê nhấc cánh tay của búp bê màu hồng lên, kéo linh hồn khỏi nó, linh hồn của Hoàng Diệc Thần nhắm chặt mắt, lông mày nhíu .
Lâm Khê câu thần chú: "Tam hồn thất phách, quy vị!"
Linh hồn của Hoàng Diệc Thần và cơ thể hợp một, từ từ mở mắt, đầu tiên gọi là Hoàng Diệc Hiên.
"Em trai..."
Hoàng Diệc Hiên cảm giác, ôm chầm lấy trai, "Anh, cuối cùng cũng trở về ."
Hoàng Diệc Thần đồng thời vươn tay ôm lấy em trai: "Hiên Hiên, về đây."
Hoàng Diệc Hiên thấy giọng quen thuộc, vui sướng bật : "Anh ơi, em triệu hồi chị tiên, đuổi tên đại ác ma màu hồng , em giỏi ?"
" đúng, em là giỏi nhất." Hoàng Diệc Thần nhẹ nhàng đẩy em trai một cái: "Em dậy ."
Hoàng Diệc Hiên ngoan ngoãn dậy, đưa tay về phía Lâm Khê: "Chị ơi, chị thể trả em Patrick ?"
Lâm Khê đưa con búp bê màu hồng cho bé: "Cầm lấy."
"Cảm ơn chị."
Hoàng Diệc Hiên ngọt ngào, nhận lấy con búp bê màu hồng liền lập tức đổi sắc mặt. Cậu nắm chặt hai chân của Patrick, hung hăng đập m.ô.n.g búp bê.
"Hừ! Tên đại ác ma màu hồng! Dám bắt nạt trai , đánh ngươi tét mông!"
Hoàng Văn Xương buồn bất lực: "Hiên Hiên, Patrick vô tội mà, là một ngôi biển ."
Hoàng Diệc Hiên dừng tay: "Ba đúng, thầy mực mới là kẻ ."
Cậu bé xoa xoa m.ô.n.g con búp bê màu hồng: "Patrick, xin nhé, lát nữa tao sẽ bôi thuốc cho mày, đau ."
Hoàng Văn Xương: "..."
Anh ngượng ngùng khẽ: "Phó tổng, phu nhân, Hiên Hiên trí tưởng tượng phong phú, tư duy lộn xộn."
Lâm Khê khoát tay: "Hiên Hiên vẫn , ngày nhỏ còn ảo tưởng hơn thế nhiều."
Cô từng vẽ bùa nổ tan nát đạo quán, học trận pháp để nhốt sư phụ, bắt rắn độc để trêu chọc các ông già râu bạc, một cú đ.ấ.m thương sư phụ của Vân Ngạn, ngày nào cũng leo lên nóc nhà, chẳng ai dám đụng cô.
Nhớ những chuyện đó, Lâm Khê ngượng ngùng che mặt.
Phó Kinh Nghiêu lặng lẽ phía , thu hết biểu cảm của cô mắt, khóe môi bất giác cong lên. Khê Khê hồi nhỏ chắc chắn đáng yêu.
Lâm Khê khẽ ho một tiếng: "Khụ khụ, chuyện chính ."
Cô sang hồn ma bên cạnh: "Ngươi tên là gì? Tại cướp xác của khác?"
Hồn ma dám cô, sợ hãi co rúm : ", ... hu hu hu..."
Chưa kịp , hồn ma .
Tiếng của ma quỷ vô cùng khó , âm thanh sắc nhọn như móng tay cào bảng đen, rít lên khiến đau đầu.
Hoàng Văn Xương thời học ghét nhất loại âm thanh , đến phát bực cả .
"Phu nhân, đại sư..."
Lâm Khê vỗ nhẹ lên đầu hồn ma: "Câm miệng!"
Hồn ma ôm miệng, ánh mắt đầy ấm ức cô: "Thầy mực, đừng bắt em mà."
Lâm Khê: "..."
Hóa hồn ma cũng là một đứa trẻ, tưởng cô là thầy mực đáng sợ.
Hoàng Diệc Hiên nhảy xuống giường: "Tên ác ma, chị như thế, là con mực xí ."
Hoàng Diệc Thần cũng nhảy xuống giường: "Chị ơi, em tên của nó, nó tên là Niên Niên."
Hồn ma gật đầu: " , là Niên Niên."
Hoàng Diệc Hiên hỏi: "Niên Niên, về nhà, đến nhà chúng gì?"
"Cậu đồng ý mà." Niên Niên chỉ về phía Hoàng Diệc Thần: "Cậu rõ ràng đồng ý."
Hoàng Diệc Thần hừ lạnh: " chỉ đồng ý cho ở một đêm thôi, nhưng chịu , còn nhốt trong Patrick."
Niên Niên nhỏ giọng phản bác: " ."
"Cậu , tên đại ác ma." Hoàng Diệc Hiên hiểu rõ chuyện gì xảy , nhưng trai chắc chắn là đúng.
Niên Niên mếu máo, sắp đến nơi.
" ác ma."
"Cậu chính là ác ma!"
" ..."
Lâm Khê lên tiếng: "Không cãi , chị hỏi, các em trả lời."
Cô cất giọng, ba đứa trẻ lập tức im lặng, ngay ngắn, hỏi gì đáp nấy.
Chuyện đơn giản.
Cha của Niên Niên sinh giao cho ông nội chăm sóc. Niên Niên chỉ gặp bố đúng hai trong đời.
Ông nội già, còn nhiều sức lực để trông nom trẻ con.
Một tuần , Niên Niên chơi đùa bên sông, may trượt chân ngã xuống hồ và c.h.ế.t đuối.
Sau khi chết, hồn phách của bé ngơ ngác trôi dạt mặt sông, tình cờ thấy Diệc Thần, Diệc Hiên và An Nhã đang tay trong tay cùng .
Cảnh tượng đó khiến trái tim Niên Niên đau nhói, của yêu thương họ như , còn của thì cần nữa.
Nụ của An Nhã giống như , Niên Niên , nên theo ba họ, một lực hút kéo cơ thể của Patrick.
Niên Niên phấn khởi vẫy tay chào, nhưng chẳng ai đáp . Cậu vô cùng sốt ruột: "Ba ơi, ơi... Ai cứu con với, cứu Niên Niên với..."
Cậu loạn, gây những âm thanh kỳ quặc, hy vọng ai đó chú ý đến.
Đêm đó, Hoàng Diệc Thần ngủ một , vô tình thấy hồn ma Niên Niên, ban đầu chút sợ hãi, nhưng khi câu chuyện đáng thương của nó, bé còn sợ nữa.
Niên Niên ngừng: "Hu hu, tớ , tớ , tớ thể mượn của ôm một cái ?"
Hoàng Diệc Thần ngập ngừng một lát đồng ý: "Chỉ cho mượn một ngày, ngày mai đổi ."
Hai đổi xác cho , Hoàng Diệc Thần trở thành Patrick, thể cử động cũng thể .
Một ngày trôi qua, Niên Niên đổi , Hoàng Diệc Thần hoảng sợ, nhốt trong con búp bê màu hồng mà ngừng giãy giụa.
"Ba ơi, con ở đây! ! !"
Hoàng Diệc Thần sức hét lớn: "Ba ơi, mở mắt , con mới là Hoàng Diệc Thần!"
Ba chỉ trở tiếp tục ngủ.
Hoàng Diệc Thần đành gọi em trai.
Hai em sinh đôi tâm linh tương thông, Hoàng Diệc Hiên cảm nhận thở của trai, ôm chặt con búp bê màu hồng ròng: "Anh ơi, em nhất định sẽ đánh bại tên đại ác ma màu hồng, cứu ngoài."
Chương 160:
Toàn bộ sự việc là như , Hoàng Văn Xương thở phào nhẹ nhõm: "Thì là , chỉ là một tiểu quỷ bố ."
An Nhã thở dài: "Đứa trẻ thật đáng thương."
Niên Niên rưng rưng nước mắt: " cố ý, ba của Diệc Thần quá, nỡ rời xa."
Lâm Khê xổm xuống: " ngươi nên chiếm lấy thể của Diệc Thần, đó là bố của ."
Niên Niên theo bản năng sợ hãi: "Chị thầy mực, , chị ơi, em ."
Cậu sang xin Hoàng Diệc Thần: "Xin ."
Hoàng Diệc Thần lắc đầu: "Thôi bỏ ."
Hoàng Diệc Hiên xong thì bật , bé lau nước mắt, ôm chặt lấy cánh tay của Lâm Khê: "Chị ơi, Niên Niên đáng thương quá, chị đừng giao cho con mực xa."
Thằng bé vẫn còn chìm đắm trong thế giới của Patrick, Lâm Khê day day thái dương: "Không con mực nào hết, chị sẽ đưa Niên Niên đến nơi mà nên ."
Niên Niên sụt sịt: "Chị ơi, nơi đó là nơi nào?"
Lâm Khê nghiêm túc với : "Cậu trở thành ma , nên tới địa phủ tìm những mặc đồ đen và đồ trắng."
"Người mặc đồ đen và đồ trắng." Niên Niên gật đầu: "Chị ơi, em sẽ nhớ."
Lâm Khê xoa đầu bé: "Niên Niên, sẽ bố của riêng ."
Mắt của Niên Niên lập tức sáng lên: "Thật chị?"
"Ừ, chị bao giờ dối." Lâm Khê căn dặn: "Niên Niên theo lời chị, nhất định sẽ tìm bố yêu thương ."
Ánh mắt Niên Niên bừng sáng: "Chị ơi, em sẽ ngoan ngoãn lời chị, tìm bố của ."
Lâm Khê mở cửa quỷ môn, từng đợt khí lạnh tràn , cô nắm tay Niên Niên bước đến bên cửa: "Đi ."
Niên Niên luyến tiếc đầu : "Con thể ôm một cái ?"
Hoàng Diệc Thần và Hoàng Diệc Hiên tiến tới ôm lấy : "Niên Niên, tạm biệt."
An Nhã cũng nhẹ nhàng ôm bé như : "Niên Niên, tạm biệt."
Cả nhà bốn chỉ còn Hoàng Văn Xương, nở nụ gượng gạo, nhẹ nhàng chạm trán tiểu quỷ: "Tạm biệt."
Tạm biệt, gặp nữa.
Niên Niên vẫy tay: "Diệc Thần, Diệc Hiên, tạm biệt."
Cậu sẽ tìm bố của riêng , những bố giống như của Diệc Thần và Diệc Hiên, những bố yêu thương .
…
Tiễn Niên Niên , Lâm Khê thu con búp bê màu hồng, lấy hai lá bùa bình an, "Thần Thần, Hiên Hiên, đây."
Hoàng Diệc Hiên tò mò lá bùa, "Chị ơi, đây là cây đũa phép của chị ?"
Lâm Khê phì , "Không đũa phép, đây là bùa bình an, để bảo vệ các em bình an lớn lên."
Trẻ con vốn dương khí yếu, gần đây tiếp xúc với âm khí, ban đêm ngủ yên, đặc biệt là Hoàng Diệc Thần, bé từng ma nhập, những ngày linh hồn định, bùa bình an thể định thần an hồn.
Hoàng Diệc Hiên nhận lấy bằng cả hai tay, "Oa, trông lợi hại quá, cảm ơn chị."
Hoàng Diệc Thần bước lên hai bước, chút ngại ngùng, "Cảm ơn chị."
"Không cần cảm ơn, ba em trả tiền ." Lâm Khê thành thạo lấy điện thoại , "Luật sư Hoàng, bùa bình an một nghìn một lá, đưa Niên Niên về địa phủ hai nghìn."
Hoàng Văn Xương vội vàng chuyển khoản, giá mà còn rẻ, phu nhân xinh bụng, nhất định chăm chỉ việc, dám chơi đánh bài lúc việc nữa.
An Nhã rót hai ly đỏ, "Phó tổng, phu nhân, vô cùng cảm ơn hai , mời nghỉ ngơi một chút, chuẩn thức ăn."
"Không cần phiền phức." Lâm Khê cất điện thoại , "Chúng lát nữa sẽ ."
Hoàng Diệc Hiên cẩn thận cất lá bùa, ôm lấy cánh tay cô, "Chị ơi, chị ở thêm chút nữa mà, em nhiều chuyện hỏi chị lắm, ở thêm chút nữa mà."
Hoàng Văn Xương kéo bé , "Phu nhân, Hiên Hiên tính dễ gần, gặp ai cũng vài câu, mong cô đừng để ý."
"Không ." Lâm Khê xuống, "Dù hôm nay cũng nghỉ, nhiều thời gian."
Hoàng Diệc Hiên cực kỳ vui mừng, "Chị ơi, chị là nhất mà em từng gặp, chị tiên nữ trời ? Trên trời trông thế nào? Có nhiều thứ vui ? Niên Niên ? Em còn gặp ..."
Lâm Khê véo nhẹ má phúng phính, chậm rãi giải thích cho bé.
Hoàng Văn Xương lòng bàn tay đổ mồ hôi, đứa con trai nhỏ miệng lưỡi thật giỏi, thừa hưởng từ ai.
Anh lén liếc sang bên cạnh, Phó tổng mặt cảm xúc bên cạnh phu nhân, tỏa khí lạnh.
Hoàng Diệc Hiên hắt xì, "Ba ơi, lạnh quá, vặn nhỏ điều hòa ."
Hoàng Văn Xương điên cuồng hiệu bằng mắt, lạnh do điều hòa, mà là do .
Hoàng Diệc Hiên lúc mới chú ý đến đàn ông cao lớn, "Chị ơi, là ai?"
Lâm Khê bật thốt, "Anh là chồng chị."
Phó Kinh Nghiêu nhíu mày, sắc mặt dịu ít.
Khê Khê từ "chồng" một cách tự nhiên như , chẳng lẽ cô thường điều mặt khác?
Ừ, chắc cô nhiều , nên mới thành thạo như thế.
Đôi mắt to tròn của Hoàng Diệc Hiên tràn đầy thắc mắc, "Chồng là gì? Ăn ?"
Lâm Khê ha hả, "Không ăn , giống như ba em ."
"Ồ, em hiểu ." Hoàng Diệc Hiên giọng non nớt hỏi, "Hai hôn ? Có ôm ngủ ? Ba em cũng thế mà..."
"Hiên Hiên!"
Hoàng Văn Xương vội vàng bịt chặt miệng bé, ngón chân cào cào xuống đất vì hổ.
Cái gì mà lung tung thế , trẻ con học đòi, mấy chuyện mặt Phó tổng và phu nhân, đúng là mất hết mặt mũi.
Hoàng Văn Xương vô cùng lúng túng, "Ha ha, trẻ con gì, xin đừng để bụng."
Anh nghiêm khắc nhắc nhở, "Hiên Hiên, xin ."
Hoàng Diệc Hiên , thấy ba đang giận, bé ngoan ngoãn xin , "Chị ơi, xin chị."
"Chú ơi, xin chú."
Phó Kinh Nghiêu nhàn nhạt liếc qua bé, "Chú?"
Hoàng Diệc Hiên sững sờ, gọi là chú ?
Cô giáo Vương từng dạy bé rằng càng lớn tuổi càng thích , từng nào.
Cậu bé vận động cái đầu nhỏ thông minh, tự tin hét lên: "Ông ơi!"
Phó Kinh Nghiêu: "..."
Lần thứ hai nghi ngờ, chẳng lẽ già đến ?
Hoàng Văn Xương chỉ chết, "Hiên Hiên, gọi là ."
"Không gọi là ." Hoàng Diệc Hiên đếm ngón tay, "Con gọi ba là ba, gọi chú là , thì... chú cũng gọi ba là ba."
Hoàng Văn Xương thở dài một , "Cầu xin con đừng nữa."
Cái đầu của Hiên Hiên, để Phó tổng gọi là ba, mai khỏi cần nữa!
Lâm Khê cong cả , "Ha ha, logic của Hiên Hiên ."
Giọng Phó Kinh Nghiêu mang theo chút u sầu, "Khê Khê, chúng nên thôi."
Khó khăn lắm mới rảnh chút thời gian, giờ tiêu tốn ở đây, còn đứa trẻ gọi là chú, là ông, chút tổn thương.
Lâm Khê uống một ngụm , "Chúng thôi."
"Chị ơi, đợi chút." Hoàng Diệc Hiên chạy phòng lấy một con búp bê màu vàng tặng cô, "Cái tặng cho chị."
Hoàng Diệc Thần thấy , lấy một khối rubik, "Chị ơi, cái tặng chị."
Hai món quà đặt mặt, Lâm Khê mỉm nhận lấy, "Cảm ơn Thần Thần và Hiên Hiên."
Hai đứa con trai song sinh của luật sư Hoàng, đáng yêu, thông minh nhưng vẫn giữ sự ngây thơ.
Lâm Khê dậy, "Chúng đây, tạm biệt."
Hoàng Văn Xương thở phào, "Phó tổng, phu nhân, tạm biệt."
An Nhã : "Phó tổng, phu nhân, tạm biệt."
Hoàng Diệc Hiên vẫy tay, "Chị ơi tạm biệt, chú ơi tạm biệt."
Hoàng Diệc Thần cũng vẫy tay, "Chị ơi tạm biệt, chú ơi tạm biệt."
Lâm Khê mỉm vẫy tay chào, khỏi cửa vẫn tươi.
Phó Kinh Nghiêu liếc sang cô, "Vui thế , em thích trẻ con?"
Lâm Khê thuận miệng đáp, "Hai đứa trẻ đáng yêu như , ai mà thích."
Khê Khê thích trẻ con, là hai đứa!
Con của và cô chắc chắn cũng sẽ đáng yêu và thông minh như Thần Thần và Hiên Hiên.
Nếu định con, từ hôm nay sửa những thói quen , mỗi đêm nhất định ...