Nó chuyên thích cắn Tô Dĩ Nhu, mỗi  đều khiến Tô Dĩ Thanh  đến nhánh hoa run rẩy.
 
Nha  thấy  cũng chẳng hành lễ, mí mắt  buồn nhấc lên  gọi  trong phòng:
 
“Nhị tiểu thư, đại tiểu thư đến .”
 
Phụ mẫu thiên vị, Tô Dĩ Thanh  từng xem ,  tỷ tỷ   gì. 
 
Cả phủ nha  gia nô cũng bắt chước, coi như   .
 
Ta chẳng bực bội, cứ thế bưng nồi  .
 
Tô Dĩ Thanh đang dùng lộ hoa hồng ủ tóc, chuẩn   ngủ.
 
Thấy  mang canh thịt đến, nàng  hừ khẽ một tiếng:
 
“Tỷ tỷ   oai phong thế , giờ  nghĩ đến chuyện bồi tội ? Muộn ! Ba ngày nữa, cho dù phụ    trói, cũng sẽ trói tỷ tỷ lên kiệu. Ta khuyên tỷ tỷ  nhất sớm dập tắt cái ý nghĩ chạy trốn, đừng   điều.”
 
Ta thong thả đặt nồi canh xuống.
 
Nha  theo   liếc trắng con mắt:
 
“Nhị tiểu thư nhà  giữ dáng, từ xưa quá ngọ  ăn. Đại tiểu thư  mang đồ dầu mỡ mặn nồng tới lúc đêm hôm, chẳng  là mang cái tâm gì đây!”
 
“Vậy ?” 
 
Ta giả vờ ngờ vực:
 
“ rõ ràng    gọi Nhung Tuyết Nhi mãi nên mới đem nó đến đây mà.”
 
Nói ,  đặt thêm một khối ngọc bội lên bàn.
 
Tô Dĩ Thanh hững hờ liếc qua, lập tức sắc mặt đại biến:
 
“Đây là ngọc bội buộc  cổ Nhung Tuyết Nhi… tỷ   gì nó?!”
 
Ta chỉ  nồi canh:
 
“Ta mang nó đến đây  đó.”
 
Đương nhiên là lừa nàng  thôi. 
 
Chó thế nào đều là do chủ dạy,  cần nó gánh  tội ác của con .
 
Nha  réo lên the thé:
 
“To gan! Nhung Tuyết Nhi là vật mà nhị tiểu thư yêu quý nhất.”
 
Ta tiện tay chộp lấy cây kéo tỉa hoa, đ.â.m thẳng  n.g.ự.c nàng .
 
M.á.u nóng b.ắ.n lên mặt,  nghiêng đầu tránh :
 
“Ồn ào.”
 
Nha  đổ gục xuống đất,  kịp giãy mấy cái  tắt thở.
 
Tô Dĩ Thanh từ nhỏ  nuông chiều như viên minh châu, nào từng thấy cảnh tượng thế , sợ đến ngây dại, che miệng chẳng thốt nổi lời.
 
Mùi m.á.u kích phát bản năng sát thủ trong , từng lỗ chân lông đều run rẩy trong hưng phấn.
 
Ta cúi xuống rút kéo , từ từ xoay , mỉm   nàng :
 
“Muội ngoan lắm, nhưng nếu dám kêu lên, kẻ tiếp theo c.h.ế.t chính là .”
 
Tô Dĩ Thanh hoảng loạn ngã  xuống giường:
 
“Ngươi điên  ? g.i.ế.t  thì ngươi cũng  thoát nổi !”
 
“Không  cả, dù  gả  phủ Cảnh vương  cũng chẳng sống  lâu. Lôi   theo chôn cùng, chẳng lỗ.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sat-thu-xuyen-thanh-nu-chinh-nhu-nhuoc/2.html.]
Ta đè nàng  xuống giường, mặc nàng giãy giụa, một lọn một lọn cắt phăng mái tóc dài:
 
“Đừng động, kẻo  thương đấy.”
 
Mái tóc  vốn là thứ nàng  yêu nhất, mỗi đêm đều thoa lộ hoa hồng dưỡng.
 
Năm xưa nguyên chủ khi mười hai tuổi  sốt cao, lũ nha   bếp chỉ lo tranh  nấu lộ hoa hồng để lấy lòng nhị tiểu thư,  chẳng ai nhớ sắc thuốc cho đại tiểu thư. 
 
Vì chậm trễ thuốc thang, từ đó Tô Dĩ Nhu để  chứng hen suyễn.
 
Từng sợi tóc đen óng nhiễm mùi hoa hồng.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Ta nhặt một lọn, đưa lên mũi khẽ ngửi:
 
“Thơm thật.”
 
Tô Dĩ Thanh kinh hãi đến hồn phi phách tán, bò tới quỳ  chân   lóc:
 
“Muội sai  tỷ tỷ ơi! Muội  cố ý hại tỷ tỷ,  thật sự hết cách … là Yên Nhi!”
 
Nàng chỉ  xác lạnh cứng của nha :
 
“Chính nó bày kế cho , bảo tỷ  thể   xuất giá! Nó  vị trí Cảnh vương phi tôn quý, tỷ nhất định sẽ đồng ý!”
 
Ta nâng cằm nàng  lên, ngắm khuôn mặt yêu kiều .
 
 là một mỹ nhân.
 
Cảnh vương khi  dâng hương chỉ tình cờ thoáng thấy gương mặt  mà động lòng cầu .
 
Còn Tô Dĩ Nhu  ép  gả, chẳng khác gì tự đ.â.m đầu  chỗ c.h.ế.t, từ đó hứng lấy mười mấy năm trả thù, cả đời đầy oan ức chua xót.
 
Ta khẽ lau nước mắt cho nàng , giọng dịu dàng:
 
“Muội  ngoan,   sai  thì ,   tỷ tỷ, cũng  nên ép quá. Uống hết canh thịt  , xong là  tha cho .”
 
Tô Dĩ Thanh  sợ  ngờ vực  nồi canh:
 
“, đó là Nhung Tuyết Nhi…”
 
Thấy sắc mặt  sắp đổi, nàng  chẳng dám chần chừ nữa, nhào tới bàn  buồn nôn  , vẫn cố cắn thịt nuốt xuống.
 
Ta   giường, yên lặng  nàng  ăn.
 
Ăn  vài miếng, nàng  run run ngước :
 
“Có…  thể  chứ?”
 
Ta lắc đầu:
 
“Chưa đủ.”
 
Sao đủ ?
 
Tô Dĩ Thanh  thể đổ hết tội lên đầu nha , nhưng  vẫn nhớ rõ kiếp  khi Mục Nguyên đăng cơ xưng đế, nàng   đường hoàng nhập cung  quý phi.
 
Nàng  dựa  vẻ  mê hoặc, nép  bên cạnh  từng bỏ rơi , nay là thiên tử, ngọt ngào :
 
“Tỷ tỷ khổ cực nhiều , từ nay tỷ   cùng một lòng, phụng dưỡng bệ hạ.”
 
Bên hồ sen,    hãm hại.
 
Nàng   đế vương, mắt ngấn lệ:
 
“Tình tỷ  dẫu sâu, nhưng phạm sai thì  chịu phạt,     khó bệ hạ.”
 
Ngoài cửa cung lạnh lẽo, nàng  cản thái y mà cung nữ khó nhọc cầu  cho :
 
“Tỷ tỷ  bệnh thì yên lặng mà dưỡng,   thể để ngoại nhân quấy rầy?”