Sau Cơn Mưa Là Ánh Nắng - Chap 16 — Khoảng lặng trước cơn gió

Cập nhật lúc: 2025-11-05 15:06:26
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hủ Ninh về nhà muộn hơn dự kiến so với lời hứa, nhưng bầu khí căn phòng vẫn ấm như ngày đầu.

Tử Du ở cửa đón bằng một nụ mơ hồ — là mừng, là nhẹ nhõm. Họ ôm thật lâu, mà chẳng cần câu chữ nào để khẳng định những điều qua.

“Anh về .”

“Ừ. Mệt lắm, nhưng về là .” Hủ Ninh thở dài, đặt vali xuống cúi xuống hôn nhẹ lên trán Tử Du như thói quen vẫn .

Buổi tối , họ ăn cơm cùng . Hộp canh gừng nóng ngon hơn bữa, tiếng nhỏ dịu giữa hai tan mấy ngày xa. Tử Du , thấy lòng tròn đầy tới mức .

Sáng hôm , thành phố ngửi mùi nắng mưa. Hủ Ninh , còn Tử Du ở nhà, như khi chăm vẽ và sắp xếp vài email còn tồn. Cuộc sống vẻ trở bình thường — nhưng bình thường dễ vỡ như thủy tinh, và ai cũng lảng tránh chạm mạnh.

Buổi trưa, điện thoại Tử Du reo. Số lạ. Anh mở máy, giọng bên trầm ấm:

“Chào bạn, là biên tập viên chương trình nghệ thuật tại Nhà triển lãm Thành phố. Chúng mời bạn tham gia residency và một buổi trình diễn cá nhân trong hai tháng tới, ở Tokyo — họ sẽ hỗ trợ chỗ ở và triển lãm. Bạn quan tâm ?”

Tim Tử Du đập mạnh. Tokyo. Hai tháng. Một cơ hội lớn, thực tế và hiện hữu.

Anh cầm điện thoại, cửa sổ nơi ánh nắng lướt tường, lẩm nhẩm: “Hai tháng… chắc sẽ là bước ngoặt.”

Ngọn lửa háo hức bùng lên trong lòng, nhưng ngay lập tức một con sóng khác ùa đến — hình bóng Hủ Ninh, bữa cơm tối qua, lời dịu dàng, những thói quen nhỏ. Tử Du gạt nhanh cảm xúc, trả lời lịch sự: “ cảm ơn. Cho thời gian suy nghĩ một chút ?” Họ đồng ý, hẹn sẽ gọi vài ngày .

Anh đó, lòng rối như tơ vò. Cơ hội nghề nghiệp, ước mơ từng chôn vùi — bây giờ mở như một cánh cửa. bên cánh cửa, chờ, bỏ những ngày tháng chờ đợi, chia sẻ cơm gói, gừng và cả những buổi khuya ngủ.

Buổi tối, Tử Du giấu nổi. Khi Hủ Ninh về, trao đổi thẳng thắn: “Có một lời mời. Tokyo, hai tháng.”

Hủ Ninh im lặng một lúc, ánh mắt xa, thật bình tĩnh: “Đó là cơ hội đó chứ?”

“Rất . Là điều em từng mơ — nhưng em lo.”

“Lo về gì?” Anh hỏi, giọng nhẹ như gió.

“Lo … rời .” Tử Du điều mà đây dám thốt.

Hủ Ninh hít sâu, bước đến cạnh, nắm lấy tay : “Nghe , em cơ hội là quan trọng. Nếu em , sẽ ủng hộ. sẽ là đầu tiên chúc mừng em. Và sẽ đợi. Hai tháng thôi mà — so với cả quãng đời, thật dài lắm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-con-mua-la-anh-nang/chap-16-khoang-lang-truoc-con-gio.html.]

Lời ấm, nhưng Tử Du vẫn thấy một cái gì đó nhoi nhói: sợ rời chỉ vì công việc, sợ sẽ quen với trống biến thành thói quen chờ đợi. Cậu thầm nghĩ: “Nếu đảm nhiệm ở đây, nếu một lúc cũng chọn giữa sự nghiệp và chúng , em dám buông ?”

Ngày hôm gọi cho bên Nhật, xin thêm vài ngày để suy nghĩ. Trong thời gian đó, họ bàn lùi — bàn về chi phí, về cách giữ liên lạc, về lịch thăm giữa hai thành phố. Hủ Ninh đề nghị: “Nếu em , sẽ sắp xếp một vài ngày để bay sang thăm. Và sẽ việc ở đây nhưng sẽ đổi nơi về.”

thời gian để suy nghĩ chỉ sáng tỏ lý trí, mà còn dấy lên những nghi hoặc thầm kín: Gọi điện nhiều hơn, tin nhắn chở nỗi nhớ, những hụt vì kế hoạch chốt. Một tối, khi trả lời email, Tử Du thấy một tin nhắn lạ hiện lên điện thoại Hủ Ninh — từ Lâm Uyển: “Dự án cần , tối nay họp gấp. Em gửi file cho .” Kèm theo là vài ảnh chụp công trình. Tin nhắn vô thưởng vô phạt — nhưng trong lòng Tử Du, nó bật lên cái nút lo lắng cũ: cũ, mối quan hệ công việc thiết, thời gian xa nữa — pháo hoa nỗi sợ bùng.

Cậu phản ứng ngay. trong cái im lặng, tim đau nhẹ, vì ghen tuông rõ ràng, mà vì xúc cảm “ thể mất” ùa về. Họ cùng hứa rằng sẽ đợi, nhưng mối hứa nào chẳng cần thử thách.

Ngày quyết định đến, Tử Du chọn nhận lời. Anh đây là bước lớn cho sự nghiệp, và hối tiếc vì dấn . Họ ôm khi : lời chúc, hẹn gặp, những lời nhắc nhở vụn vặt mà ấm áp. Hủ Ninh đưa cho một chiếc vòng nhỏ — dây da bện, một khắc chữ nhỏ ở mặt trong: “Trở về”.

“Mang theo nhé. Khi nhớ, đó.” Anh , giọng gập gềnh. Tử Du mặt vòng, gật đầu, mắt đỏ lên.

Ngày Tử Du rời , trời u ám. Họ sân ga, qua , tiếng loa thông báo lẫn tiếng bánh xe. Họ la hét, cầu hôn, lời đại ngôn — chỉ một cái ôm lâu, và một câu thì thầm:

“Trở về nhé.” — “Trở về.”

Chiếc cửa tàu khép , hình ảnh Hủ Ninh đó nhỏ dần, tan đám đông. Tử Du ôm chặt vòng tay ngực, dặn rằng hai tháng là vĩnh viễn, rằng họ sẽ tiếp câu chuyện bằng những cú điện thoại, những tin nhắn nửa đêm, những chuyến bay vội.

Ba ngày đầu ở Tokyo, thứ mới mẻ đến choáng ngợp. Họ bận rộn với lịch việc, gặp gỡ curator, setup gian. Mỗi tối, Tử Du bật video call về nhà. Hình dáng Hủ Ninh màn hình nhỏ vẫn khiến tim mềm như bánh mì mới lò. Họ kể về những chuyện vụn vặt: một chiếc ô gãy đường về, một bát mì quá mặn, một khách xem triển lãm lặng im rơi nước mắt bức “Dưới hiên mưa”.

Rồi một đêm, trong lúc dọn phòng trưng bày, Tử Du nhận tin nhắn: “Anh về sớm. Có chuyện cần .” — từ Hủ Ninh. Chữ ngắn gọn, khiến tim lỡ nhịp. Cậu gọi ngay.

“Chuyện gì ?”

“Không lớn. Chỉ là… nhận một lời mời hợp tác dài hơn. Ở nước ngoài.” Hơi thở Hủ Ninh qua máy chút nặng.

Tử Du im. Hai tháng bắt đầu, và cơn gió thứ hai — đoán đẩy đến.

“Anh… định ?” — giọng Tử Du nhỏ .

“Anh quyết. với em khi đưa lựa chọn.”

“Em… em .” Tử Du cố gượng nụ qua màn hình, nhưng mắt thì ươn ướt. “Em tin . Em sẽ tin .”

Khi cúp máy, màn hình vẫn tối, tim Tử Du rối như mớ dây. Hai tháng — nghĩ — đủ để kiểm tra tình yêu, nhưng đủ để họ gì, và đ.á.n.h đổi bao nhiêu.

🌬️ Có những cơn gió đến để thử chiếc lá bám cành — và những cơn gió khác dạy chiếc lá cách tung cánh. Yêu chỉ là ở — mà còn là tin khi xa.

Loading...