Sau Cơn Mưa Là Ánh Nắng - Chap 17 — Ở nơi gió dừng lại

Cập nhật lúc: 2025-11-05 15:09:05
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm Tokyo rực sáng bởi ánh đèn và những tấm biển quảng cáo. Người qua , vội vàng như thể chẳng ai thuộc về ai.

Giữa đám đông , Tử Du lặng bên cửa kính quán cà phê, tay siết chặt ly cacao nguội.

Từ cuộc gọi tối qua, và Hủ Ninh vẫn thêm gì.

Chỉ một dòng tin nhắn đến sáng:

“Em nhé. Đừng quên ăn.”

Không một lời về quyết định .

Không một lời về “chúng ”.

Cậu màn hình điện thoại tối đen, trong lòng lẫn lộn giữa tin tưởng và sợ hãi. Tin, vì Hủ Ninh bao giờ dối. sợ, vì con vẫn thể đổi — nhất là khi cách và thời gian đủ dài để bào mòn cả lòng dũng cảm.

Buổi chiều hôm , Tử Du buổi trưng bày cá nhân đầu tiên.

Phòng triển lãm đông hơn tưởng. Các bức tranh treo dọc hành lang, ánh đèn trắng phản chiếu nét vẽ mềm, nắng, mưa, những trống của ký ức.

Giữa những bức tranh , một bức đặc biệt: “Dưới hiên mưa”.

Hai trong tranh lưng, nhưng chỉ cần họ đang tìm .

Một phụ nữ dừng thật lâu bức .

“Cậu vẽ bằng tim nhỉ.” – bà bằng tiếng Anh, nụ nhẹ. “Thứ cảm xúc … thật hiếm.”

Tử Du cúi đầu cảm ơn. trong khoảnh khắc , chỉ nghĩ đến một vẫn đang ở cách xa nửa vòng trái đất, từng che ô cho trong cơn mưa đầu tiên.

Khi triển lãm kết thúc, nhận một cuộc gọi video. Là Hủ Ninh.

Ánh sáng trong khung hình của mờ, giọng khàn khàn vì mệt:

“Anh xem hình . Đẹp lắm.”

“Anh xem bằng cách nào ?” – Tử Du ngạc nhiên.

“Dì Uyển gửi. Cô mặt ở Tokyo hôm nay.”

À, hóa đồng nghiệp . Một chút gì đó nhói lên, mảnh thôi, nhưng rõ rệt.

Cậu nhẹ, cố che giấu: “Em tưởng bận đến mức quên mất em .”

Hủ Ninh thẳng màn hình, giọng trầm hẳn:

“Không chuyện đó. Dù , thì em vẫn là nơi nhớ nhất.”

Tử Du lặng im.

Rồi giọng khẽ run: “Thế còn lời mời quyết định ?”

Anh im lặng một lúc, chỉ tiếng thở vang lên qua micro.

“Anh trả lời. Dự án đó kéo dài ít nhất một năm. Nếu , sẽ ở châu Âu.”

Không gian chìm trong im lặng.

Tử Du nuốt xuống một tiếng nấc nghẹn.

“Vậy nếu em đừng ?”

Hủ Ninh khẽ , nhưng là nụ buồn.

“Anh sợ nếu em , sẽ thật sự ở . cũng mà em thấy tội .”

Tử Du mặt , nước mắt lăn xuống gò má.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-con-mua-la-anh-nang/chap-17-o-noi-gio-dung-lai.html.]

“Em giữ . em sợ. Em sợ hai tháng , em trở về — mà em tìm… còn ở đó.”

Bên , Hủ Ninh khẽ gọi: “Tử Du.”

Giọng thấp, trầm như tiếng gió lướt qua mái hiên.

“Anh hứa, dù , thì căn nhà vẫn còn. Ánh đèn, tách gừng, cả bàn vẽ nhỏ nữa. Tất cả vẫn đợi em. em hứa, dù ở , cũng đừng quên vẽ tiếp nhé. Vì đó là cách em vẫn đang sống.”

Tử Du đôi mắt qua màn hình — ánh mắt chứa đầy dịu dàng và nỗi nhớ đến nghẹn.

“Anh …” – khẽ giữa nước mắt – “Mỗi khi em vẽ, là em đang nhớ đó.”

Sau cuộc gọi, Tử Du mở cửa ban công. Gió Tokyo lạnh, mang hương hoa cỏ lạ.

Anh ôm chiếc vòng “Trở về” trong tay, siết chặt như nhịp tim của Hủ Ninh từ nửa vòng Trái Đất.

“Trở về nhé.”

Anh thì thầm, như một lời ước.

Hai tuần .

Bên Nhật, triển lãm của Tử Du thành công vượt mong đợi. Truyền thông nhắc đến tên , các nhà sưu tập hỏi mua tranh.

giữa đêm, khi những tiếng vỗ tay tan, chỉ nhớ đến một căn nhà nhỏ, tiếng ly chạm bàn gỗ, và đàn ông vẫn pha gừng mỗi tối.

Một hôm, nhận bưu phẩm từ Việt Nam.

Bên trong là một bức ảnh — Hủ Ninh ngoài hiên, tay cầm ô, trời mưa nhẹ. Dưới tấm ảnh là dòng chữ:

“Vẫn chờ. Mưa năm nay về sớm, nhưng vẫn chỗ cũ.”

Tử Du bật qua nước mắt. Bức ảnh trở thành nguồn cảm hứng cho bức tranh mới — “Ở nơi gió dừng .”

Trong tranh, hai còn lưng, mà cùng về phía , nơi ánh sáng nhạt xuyên qua mưa.

Một tháng , Hủ Ninh gọi.

“Anh từ chối dự án bên châu Âu.”

“Anh điên ? Đó là cơ hội lớn mà.”

“Anh chọn .” – Giọng bình tĩnh. – “Anh từng quá nhiều, nhưng bao giờ thấy nơi nào khiến dừng . Cho đến khi gặp em.”

Câu , đơn giản mà khiến Tử Du bật ngay giữa phòng việc.

Không vì xúc động nhất thời, mà vì hiểu — những chọn , để tìm thấy bản . cũng chọn ở , vì họ tìm thấy điều cần giữ.

Cuối tháng, Tử Du trở về.

Chiếc vòng “Trở về” vẫn tay, mòn vì thời gian.

Tàu dừng ở ga, quanh — và thấy .

Hủ Ninh đó, trong chiếc áo khoác xám, vẫn là dáng , ánh mắt , nụ nhẹ nhàng.

“Anh.” – Giọng run.

“Em về .” – Anh đáp, mở rộng vòng tay.

Khoảnh khắc , thứ đều lặng.

Không còn mưa, chỉ gió thoảng.

Giữa bao qua , họ ôm , như thể thế giới chỉ còn hai .

🌧️ Có những xa để tìm . Cũng những ở yên, để ngọn đèn cho ai đó trở về.

Và khi gió dừng , họ mới nhận — bình yên là ở , mà là ở cạnh ai.

Loading...