Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 107:: Chọc Giận Thái Tử Gia ---
Cập nhật lúc: 2025-10-06 13:57:10
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không nhớ bước bao nhiêu vòng, đôi chân giẫm những viên đá cuội cứng ngắc, nửa đau tê dại. Hễ nàng dừng , bà ma ma ở cửa liền ho khan hai tiếng. Hoặc khi nàng đầu , một đôi mắt chớp chằm chằm nàng.
Phịch một tiếng.
Chân nàng mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất, bàn chân trắng như sứ rách da rướm máu. Nàng chau chặt đôi mày dài.
“Khụ khụ!” Ma ma ho khan.
Cẩm Sơ khẽ c.ắ.n răng dậy, tiếp tục bước .
Đêm khuya, bốn bề tĩnh lặng một tiếng động. Nàng vô thức bước tiếp, lắc lắc đầu. Nàng cứ cảm thấy trong một luồng nhiệt khác lạ đang dâng trào, vô thức ôm chặt hai tay. Rõ ràng bên ngoài gió lớn đang gào thét, nhưng nàng cảm thấy càng lúc càng nóng bức. Đến cả thở cũng trở nên dồn dập.
Ma ma liếc trong điện, khóe môi khẽ cong lên một nụ giễu cợt. khi đầu , nụ mặt nàng cứng .
Cơ Thừa Đình từ lúc nào mặt, mặt âm trầm, trông như g.i.ế.c , dọa ma ma sợ đến mức chân mềm nhũn, năng cũng lắp bắp: “Điện, Điện hạ, lão nô phụng mệnh Thái hậu, sai Thái tử phi tròn hiếu đạo.”
Cơ Thừa Đình nhấc chân đá mạnh n.g.ự.c ma ma: “Kéo ngoài!”
Trường Khánh hai lời, bịt miệng ma ma , túm cổ áo nàng , cưỡng ép lôi ngoài.
Động tĩnh bên ngoài khiến Cẩm Sơ giật . Nàng ngoài, khẽ ngạc nhiên Cơ Thừa Đình. Người tới ba bước hai bước, nhanh chóng về phía nàng.
“Điện hạ…”
Cơ Thừa Đình cúi bế nàng lên, đôi mắt lạnh lẽo u ám chằm chằm đôi chân ngọc nhuốm máu. Hắn khẽ rũ mi, một cảm giác áp bức mạnh mẽ ập đến, trán còn ẩn hiện gân xanh giật giật, nhưng giọng dịu dàng, tựa như đang mỉm : “Cô đến muộn .”
“Thần cầu phúc cho Thái hậu, thể tùy tiện rời .” Cẩm Sơ nín thở giãy giụa.
Cơ Thừa Đình lên tiếng, cúi đặt nàng xuống bồ đoàn. Trường Khánh hiểu ý, nhanh chóng mang hộp t.h.u.ố.c đến. Cơ Thừa Đình nửa quỳ đất, một tay nắm lấy bàn chân trắng như ngọc của nàng, dùng gạc mềm mại, sạch sẽ nhẹ nhàng lau rửa. Mỗi động tác đều vô cùng nhẹ nhàng.
“Điện hạ.” Cẩm Sơ chút tự nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Cơ Thừa Đình khàn giọng : “Ngoan, đừng cử động lung tung.”
Cẩm Sơ thể chống cự, đành để mặc xử trí. Vết thương chân mài đến mức nỡ , mấy ngày tới e rằng cũng thành vấn đề.
Sau khi xử lý xong chân trái, xử lý tiếp chân , gần như một lớp da mòn mất. Cơ Thừa Đình hít sâu một , thể khẽ run lên.
Đợi đến khi cả hai bàn chân đều xử lý xong, vẫn nắm chặt trong lòng bàn tay. Khoảng cách giữa hai gần đến mức thở của đối phương thể rõ mồn một.
Giọng thanh lãnh trầm thấp của Cơ Thừa Đình vẫn còn vài phần bất lực: “Cẩm Sơ, nàng cần việc gì cũng cẩn trọng quá mức. Giờ là Thái tử phi, thể bảo vệ nàng.”
Khi ngẩng đầu Cẩm Sơ, phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng hồng bất thường, đôi mắt ngập nước long lanh, mơ màng chằm chằm .
Sắc mặt Cơ Thừa Đình khẽ biến, giơ tay sờ lên gò má nóng hổi của Cẩm Sơ.
Cẩm Sơ dụi dụi đầu, mặt dần trở thành hai bóng, ngay cả thể cũng lắc lư, Cơ Thừa Đình ôm lòng.
Cẩm Sơ khẽ rên rỉ, đôi môi đỏ mọng hé mở: “Nóng…”
Nhìn dáng vẻ của Cẩm Sơ, Cơ Thừa Đình lập tức nhận điều bất thường. Hắn cúi bế nàng lên: “Trường Khánh!”
“Thuộc hạ mặt.”
“Kiểm tra lư hương bên trong.”
Trường Khánh hiểu rõ, cửa một lát liền : “Trong lư hương đặt Mị Cốt Hương, cháy hết. Thái tử phi hẳn ngửi một canh giờ.”
Sắc mặt Cơ Thừa Đình lúc thể dùng từ khó coi để hình dung nữa. Hai ngày nay phụng mệnh thẩm vấn Vân Vương Gia, một khắc cũng dám lơ là, ăn uống nghỉ ngơi đều ở Thận Hình Tư. Đêm nay hiểu trong lòng càng thêm bất an, liền về Đông Cung xem . Mới Cẩm Sơ Phật đường.
Hắn hai lời vội vàng tới Phật đường, thấy Cẩm Sơ đang chân trần những viên đá cuội cứng ngắc. Điều khiến ngờ tới là, việc thể phạt thì thôi , trong lư hương còn đốt Mị Cốt Hương!
“Ma ma ?” Cơ Thừa Đình Trường Khánh.
“Đã đ.á.n.h ngất ném góc tường, kinh động bất kỳ ai.”
Cơ Thừa Đình lạnh mặt: “Ngươi ở đây chờ, xem rốt cuộc là ai tới.”
Trường Khánh vô cùng kinh ngạc, liếc Phật đường phía , giận tức: “Điện hạ cứ yên tâm, thuộc hạ rõ.”
Cơ Thừa Đình đưa Cẩm Sơ .
Đêm khuya, lối vắng tanh một bóng , cố ý điều từ . Người trong lòng yên phận vặn vẹo, đôi tay ngọc ngà thon thả đặt lên vai , nóng đến đáng sợ.
Hắn tăng nhanh bước chân về phía Đông Cung.
“Đại Hoàng !”
Cơ Sâm đột nhiên chặn đường Cơ Thừa Đình.
Ánh mắt Cơ Thừa Đình lạnh, cố nén giận: “Có việc gì?”
“Phụ hoàng Tiêu Lương Đệ tự vẫn, tức giận, mời Đại Hoàng qua hỏi chuyện.”
“Ta sẽ đến .”
“Đại Hoàng , Phụ hoàng nóng lòng.” Cơ Sâm vẫn nhường bước.
Cẩm Sơ trong lòng Cơ Thừa Đình nghiến chặt răng, cho phát tiếng động. Môi nàng c.ắ.n đến rách, nếm mùi m.á.u tanh mới thêm hai phần lý trí.
Người trong lòng run rẩy lợi hại, gân xanh trán Cơ Thừa Đình giật giật, yết hầu khẽ cuộn lên: “Tránh !”
“Đại Hoàng …” Cơ Sâm lộ vài phần tủi mặt: “Ta chỉ là truyền lời thôi, Đại Hoàng coi lời Phụ hoàng gì? Vị là ai ?”
Cẩm Sơ che khuất trong lòng , chỉ lộ vạt váy, khơi dậy sự tò mò của Cơ Sâm. Cơ Sâm tặc lưỡi : “Hèn chi Đại Hoàng tức giận như , hóa là mỹ nhân trong lòng. Vậy thần quấy rầy Đại Hoàng nữa, thần sẽ bẩm báo Phụ hoàng.”
Nói xong, Cơ Sâm đầu bỏ .
Cơ Thừa Đình ngẩng đầu, tiếp tục bước nhanh, nhanh chóng đến Đông Cung, với Hồng Chi đang nghênh đón: “Thái tử phi trúng Mị Cốt Hương, mau nghĩ cách.”
Mèo con Kute
Ba chữ “Mị Cốt Hương” lọt tai, sắc mặt Hồng Chi khẽ biến, bước nhanh trong.
Đặt nàng lên giường, phòng bên cạnh nhanh chóng chuẩn xong bồn tắm, đổ đầy nước. Cơ Thừa Đình đặt Cẩm Sơ trong nước. Ngay khoảnh khắc chạm nước, Cẩm Sơ khẽ rên một tiếng, ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo cỡ bàn tay càng thêm kiều diễm ướt át, như đóa mẫu đơn đang nở rộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-107-choc-gian-thai-tu-gia.html.]
Quốc sắc vô song.
“Điện hạ, Mị Cốt Hương cực kỳ tổn hại cơ thể nữ tử. Nếu cưỡng ép giải trừ, Thái tử phi thể sẽ khó con. Cách nhất thực là…” Hồng Chi thôi.
Cẩm Sơ mơ màng loáng thoáng, đầu óc càng lúc càng tỉnh táo, hai tay nắm c.h.ặ.t t.a.y Cơ Thừa Đình.
Nàng nhắm mắt, trông như sắp ngất .
Cơ Thừa Đình dùng tay nâng niu khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đáy mắt đột nhiên là một mảnh sóng gió kinh hoàng, thở dồn dập, hàm răng gần như c.ắ.n chặt đến đứt.
“Điện hạ, Hoàng thượng phái mời ngài qua một chuyến.”
Thị vệ ngoài cửa truyền lời.
Cơ Thừa Đình hít sâu một .
“Điện, Điện hạ.” Cẩm Sơ ngẩng đầu, ánh mắt chợt thanh tỉnh trong chốc lát: “Thần thể nhịn, Điện hạ cần ở đây.”
Giọng Cơ Thừa Đình khàn đặc đến đáng sợ, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai của Cẩm Sơ, hiệu cho Hồng Chi.
“Đi nghĩ cách.”
Hồng Chi hiểu ý lui xuống.
Sau khi rời , ngay cả khí cũng tràn ngập thở ái .
Giọng Cẩm Sơ run rẩy lợi hại: “Ta, thật sự .”
Cơ Thừa Đình cúi , tầm mắt ngang bằng với Cẩm Sơ. Bốn mắt , Cẩm Sơ căng thẳng nuốt nước miếng. Ánh mắt thanh lãnh của Cơ Thừa Đình cũng trở nên nóng bỏng.
“Cẩm Sơ, nàng thấy giọng ?”
Cẩm Sơ gật đầu như gà mổ thóc, cất tiếng nhỏ như muỗi kêu: “Có.”
“Tạm bỏ qua việc Phụ hoàng triệu kiến, chỉ chuyện hiện tại. Nàng và nếu thành phu thê, nàng sẽ còn đường lui nữa.” Cơ Thừa Đình từng chữ từng câu, sợ nàng rõ.
Cẩm Sơ ngơ ngác, nàng gả cho Cơ Thừa Đình, lẽ nào còn nghĩ đến nam nhân khác? Đường lui? Đường lui nào?
“Điện, Điện hạ ý gì?” Cẩm Sơ lộ vẻ tủi : “Trong lòng thần nào khác…”
Cơ Thừa Đình nào chịu nổi dáng vẻ của Cẩm Sơ, lập tức thở trở nên hỗn loạn, giọng khàn đặc đến đáng sợ, lặp lặp : “Cẩm Sơ… Cẩm Sơ…”
Cẩm Sơ lúc mặt như hoa đào, đôi mắt ngậm vẻ thẹn thùng, đôi môi đỏ mọng yêu kiều đến chói mắt, khẽ hé mở mang theo sự quyến rũ c.h.ế.t .
Thấy ý thức nàng dần mơ hồ, Cơ Thừa Đình hít sâu một , thẳng dậy.
Ngoài cửa.
“Điện hạ!”
Là tiếng của Trường Khánh.
“Nói!” Cơ Thừa Đình nghiến răng bật .
Cách một cánh cửa, Trường Khánh : “Có một thị vệ dẫn đến đó.”
Cuối cùng, Trường Khánh còn bổ sung một câu: “Người đó đến từ Lũng Tây.”
Trong khoảnh khắc, Cẩm Sơ tỉnh táo ba phần, nghiến chặt răng, về phía Cơ Thừa Đình: “Điện hạ, ván cờ là nhắm ngài.”
Lòng bàn tay Cơ Thừa Đình vẫn đang nâng niu khuôn mặt Cẩm Sơ, nhíu mày.
Ván cờ chỉ nhằm , mà còn cả Cẩm Sơ.
Nếu đến Phật đường, Cẩm Sơ nhất định sẽ mang tiếng , kết cục hoặc là nương nhờ cửa Phật, hoặc là c.h.ế.t để chứng minh trong sạch. Nếu đến, bí mật về cơ thể sẽ thể che giấu.
Nửa đêm canh ba, Bắc Lương Đế ngừng phái đến thúc giục.
Cơ Thừa Đình bực bội đến cực điểm, thể cố gắng đè nén cảm xúc. Cảm nhận nóng trong lòng bàn tay, ánh mắt càng lúc càng u tối.
“Điện… Điện hạ.” Cẩm Sơ rõ ràng là từ chối, nhưng mở miệng như một lời mời gọi. Nàng thẹn tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn càng lúc càng đỏ bừng.
Hơn nửa dần mất hết sức lực, chìm xuống đáy nước. Trên mặt nước nổi lên một vòng màu hồng nhạt.
Cơ Thừa Đình giơ tay đỡ lấy thể nàng, mới khiến nàng suýt nữa sặc nước.
“Thần , thần . Điện hạ đừng, đừng để Đông Cung rơi tuyệt cảnh. Đại thù của thần báo, cứ thế mất thế, thần thà chết!” Khóe môi Cẩm Sơ rỉ máu, nàng kéo giọng lớn tiếng gọi: “Hồng Chi!”
Hồng Chi bước cửa.
Cơ Thừa Đình hít sâu một , với Hồng Chi: “Giúp Thái tử phi.”
“Vâng.”
Hắn rút tay , rời .
Trong đêm tối, thở dồn dập, bước nhanh về phía Nghị Chính Điện. Trường Khánh tiếp tục bẩm báo: “Điện hạ, thị vệ đó từng việc cho Thịnh gia ở Lũng Tây, mới cung thị vệ vài ngày . Thuộc hạ vẫn đang điều tra. Ma ma tỉnh , thuộc hạ đ.á.n.h gãy một chân của nàng , giờ chắc đang bò về Từ An Cung .”
Cơ Thừa Đình mím chặt môi, ở cửa Nghị Chính Điện.
Tiểu thái giám thấy đến, vô cùng ngạc nhiên, tiến lên: “Thái tử Điện hạ đến. Hôm nay , mấy vị đại thần đến bẩm báo chuyện sứ thần Đại Khánh, Hoàng thượng nhất thời quyết định , mới triệu ngài.”
Không đợi tiểu thái giám xong, Cơ Thừa Đình liếc mắt một cái, dọa thái giám lập tức im bặt, lúng túng lùi trong bẩm báo.
Một lát : “Điện hạ, Hoàng thượng mời ngài .”
Cửa mở, Cơ Thừa Đình bước chân .
Ngay khoảnh khắc Cơ Sâm thấy Cơ Thừa Đình xuất hiện, mặt lộ vẻ nghi ngờ, đ.á.n.h giá từ xuống . Ánh mắt đó, suýt nữa là nghi ngờ Cơ Thừa Đình khác thế .
Cho đến khi chạm ánh mắt của Cơ Thừa Đình, đôi mắt thanh lãnh sắc bén còn mang theo ba phần tức giận, mới khiến Cơ Sâm yên tâm.
Người mặt quả nhiên là Thái tử Bắc Lương!