Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 133: Dạy dỗ Lâm ma ma ---

Cập nhật lúc: 2025-10-07 00:36:20
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sau khi Cơ Thừa Đình từ chối, Lâm Vận Chiêu đảo mắt một vòng bước về phía xe ngựa của Cẩm Sơ: “Thái tử phi, đường sá xa xôi buồn tẻ, cùng bầu bạn.” Vừa dứt lời, nàng định trèo lên xe ngựa, rèm che vén lên, nhưng Phi Sương ngăn : “Lâm trắc phi, Thái tử phi nhà cần tịnh dưỡng, tiện quấy rầy.” Lần thứ hai từ chối, sắc mặt Lâm Vận Chiêu trắng xanh, nàng xe ngựa siết chặt khăn trong tay, lùi hai bước.

 

“Trắc phi.” Một tiểu nha chạy tới thì thầm vài câu tai Lâm Vận Chiêu, sắc mặt Lâm Vận Chiêu chìm xuống, đầu về phía xe ngựa đằng .

 

Chỉ thấy bên cạnh xe ngựa một tiểu cô nương áo xanh, dung mạo tuy phóng khoáng như Lâm Vận Chiêu, nhưng lúc ở đó, một vẻ dịu dàng, thùy mị. Đó là Lâm Vân Yên, thứ nữ của Đại phòng.

 

Lâm Vận Chiêu hít sâu một bước về phía Lâm Vân Yên: “Sao đến đây?”

 

Mèo con Kute

“Tỷ tỷ, là mẫu đường sá xa xôi buồn tẻ, bảo đến bầu bạn chuyện với tỷ.” Giọng Lâm Vân Yên mềm mại, đôi mắt long lanh dịu dàng vô hại.

 

Lâm Vận Chiêu ghét nhất vẻ mặt , việc lên đường cận kề, cũng tiện từ chối, đành c.ắ.n răng cho lên xe ngựa.

 

Xe ngựa phía khởi hành.

 

Cẩm Sơ tựa nghiêng gối mềm, phía bàn nhỏ bày đủ loại điểm tâm, còn cả mứt hoa quả gom góp từ , đựng trong những chiếc hộp nhỏ, màu sắc hấp dẫn, thôi ăn thử vài miếng. Bên cạnh còn sách nàng yêu thích thường ngày, để nàng g.i.ế.c thời gian, thỉnh thoảng còn vén rèm phong cảnh dọc đường.

 

“Lâm gia cử một thứ nữ đến bầu bạn cùng Lâm trắc phi.” Phi Sương .

 

Cẩm Sơ nhướng mày, Lâm gia đây cử thứ nữ, rõ ràng là cử nữ nhân đến để sinh con, mà sốt ruột con đến .

 

“Chỉ cần gây chuyện, cứ mặc nàng .”

 

Dọc đường dừng dừng, thoáng cái hơn một tháng, thời tiết càng ngày càng nóng bức, Cẩm Sơ cầm chiếc quạt tỏa lạnh, khẽ phe phẩy.

 

Cuối cùng, nửa tháng , đoàn tới Tây Quan Thành.

 

Xe ngựa dừng , rèm che vén lên, đập mắt là một tòa vương phủ uy nghi, đó đề ba chữ lớn “Vân Vương phủ”. Hai pho tượng sư tử đá cổng uy vũ hùng tráng, khí thế nuốt trọn núi sông, ánh mắt lộ vẻ hung tợn, khiến Cẩm Sơ mà nhíu mày.

 

Phi Sương và Phi Yến một trái một hộ vệ nàng.

 

Lúc , cổng chính mở rộng, Trường Khánh dẫn nghênh đón, cung kính hành lễ với Cẩm Sơ: “Thái tử phi, phủ an bài thỏa chỗ nghỉ chân cho .” Cơ Thừa Đình phi ngựa cấp tốc chạy về Tây Quan từ mười ngày , lúc rõ tung tích, để Trường Khánh ở đây chờ đợi.

 

Dọc đường theo Trường Khánh nội viện, Trường Khánh chỉ tay về phía bên trái: “Đó là trạch viện của Vân Vương phi Thôi thị và các nữ quyến khác của Vân Vương phủ, Đinh Lan Uyển và Ái Liên Uyển quét dọn sạch sẽ.” Trường Khánh dẫn Cẩm Sơ đến Đinh Lan Uyển, sân viện rộng rãi sáng sủa, hề thua kém Đông cung, Cẩm Sơ thầm tặc lưỡi.

 

“Hừ!”

 

Phía truyền đến một tiếng hừ lạnh: “Một vương phủ biên cương bé nhỏ mà cũng dám xa hoa đến !” Lâm Vận Chiêu phía , đảo mắt một vòng, nhanh miệng : “Trong kinh thành cũng hiếm phủ nào sánh với Vân Vương phủ .”

 

Lời , Cẩm Sơ cũng công nhận. Nàng vốn tưởng Tây Quan là nơi khắp trời cát vàng, khí khô hạn, một vùng đất vô cùng cằn cỗi, nhưng ngờ phồn hoa đến thế. Ngay cả những phiến gạch lát chân cũng chạm khắc hoa văn, cùng với những hoa văn dát vàng cột hành lang, ánh nắng mặt trời phản chiếu ánh sáng vàng chói lóa, khiến lóa mắt rõ.

 

Cẩm Sơ bước Đinh Lan Uyển.

 

Lâm Vận Chiêu thì ở Ái Liên Uyển xa.

 

Nha tiểu tư bận rộn chuyển đồ đạc từ xe ngựa xuống, từng món từng món đặt Đinh Lan Uyển. Cẩm Sơ xuống, về phía Trường Khánh: “Các viện khác cũng xa hoa như ?”

 

Trường Khánh gật đầu.

 

Cẩm Sơ mím chặt môi, Nam Cương đang chiến tranh thiếu thốn lương thảo, tướng sĩ sắp c.h.ế.t đói, đến Tây Quan thì , ngay cả mái hiên, xà nhà cũng khắc vẽ bằng bạch kim. Ngay cả Nghị Chính Điện cũng dám xa xỉ đến thế. Vân Vương phủ rốt cuộc vơ vét bao nhiêu của cải của dân chúng?

 

“Thái tử phi giá lâm, thấy khác đến thỉnh an?” Lâm ma ma , nhíu mày : “Người của Vân Vương phủ hiểu quy củ đến thế?” Suốt dọc đường , Lâm ma ma đều giữ im lặng, sợ chiêu chọc Cẩm Sơ, mãi đến khi định chỗ ở, liền lập tức phát huy tác dụng của .

 

Lâm ma ma sang Cẩm Sơ : “Thái tử phi, lão nô xin bẩm báo.”

 

“Không cần!” Cẩm Sơ ngăn .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-133-day-do-lam-ma-ma.html.]

Lâm ma ma hiểu.

 

Cẩm Sơ tìm một lý do để sai Lâm ma ma thu dọn hành lý, hỏi Trường Khánh: “Trong Vân Vương phủ những ai?”

 

Trường Khánh đáp: “Vân Vương phi Thôi thị, xuất từ quý tộc Thanh Hà, gia tộc tài sản vạn khoáng. Thôi thị gối hai con trai, hai con gái. Trưởng tử mấy năm thỉnh phong Thế tử, nay đang nắm giữ Đại doanh Nam Giao Tây Quan, là thống soái đại doanh, trong tay nắm giữ hơn mười vạn tinh binh. Thế tử phi Lệ thị, cũng là quý tộc Thanh Hà. Thứ tử của Thôi thị đến nay vẫn mất tích, trưởng nữ hai năm gả về gia tộc Thôi thị ở Thanh Hà, tiểu nữ đến nay vẫn xuất giá, nhưng hứa gả cho đích trưởng tử của Mã tướng quân ở Tây Quan thành.”

 

Cẩm Sơ chăm chú lắng , hỏi: “Vì thứ tử của Thôi Vương phi mất tích?”

 

“Vị nhị công tử mười ba tuổi năm đó mất tích, đến nay bảy năm , vẫn ai tung tích.”

 

Cẩm Sơ hiểu rõ. Tiếp đó Trường Khánh về mấy vị thứ xuất trong phủ, nàng đều ghi nhớ từng , cho đến bữa trưa.

 

Ngoài cửa vang lên tiếng tranh cãi.

 

Cẩm Sơ lập tức về phía Phi Sương, Phi Sương vội vàng tiến lên dò hỏi tin tức, nhanh về: “Ái Liên Uyển tiểu trù phòng, Lâm trắc phi phái đến bếp của Vương phủ lấy thức ăn thì ngăn cản, cãi vã vài câu.”

 

“Bảo Đinh Lan Uyển vài phần đồ ăn đưa đến chỗ Lâm trắc phi, mấy ngày nay thiếu thốn thức ăn gì thì cứ đến Đinh Lan Uyển mà lấy.” Cẩm Sơ căn dặn.

 

Phi Sương gật đầu.

 

Rất nhanh tiếng tranh cãi dừng .

 

Không lâu , Lâm Vận Chiêu tức giận đùng đùng tới: “Thái tử phi, Vân Vương phủ cũng quá đáng , cơm canh, ngay cả nước nóng cũng , từng từng một cưỡi lên đầu Đông cung chúng , thể quản!”

 

Cẩm Sơ lạnh nhạt liếc mắt Lâm Vận Chiêu: “Thiếu thốn gì thì hết cứ đến Đinh Lan Uyển lấy, ít gây chuyện cho .”

 

“Gây chuyện?” Lâm Vận Chiêu nổi đóa, nàng kìm nén suốt dọc đường, giờ coi thường, càng thêm bất mãn: “Vân Vương phủ ức h.i.ế.p , tương đương với việc khinh thường Đông cung, khinh thường điện hạ. Thiếp chỉ là Đông cung đòi công bằng, nếu sợ hãi, sẽ đòi một lời giải thích!”

 

Rầm!

 

Cẩm Sơ đập bàn dậy, lạnh mặt : “Lâm trắc phi đừng quên, đến nơi để hưởng phúc, nếu gây chuyện, gánh nổi hậu quả !” Một gáo nước lạnh tạt xuống, Lâm Vận Chiêu lập tức xìu , nhưng vẫn ấm ức : “Vậy cũng thể để ức h.i.ế.p vô cớ.”

 

Cẩm Sơ cúi xuống, ngữ khí vẫn lạnh như băng: “Lâm trắc phi nếu nóng nực khó chịu, thể về chép kinh thư.”

 

Lâm Vận Chiêu nghẹn lời, cuối cùng cũng dám cãi nữa, ấm ức lui xuống.

 

Bữa trưa nhanh chóng dọn , đều là những món ăn thanh đạm, Cẩm Sơ dùng đến nửa bát cháo ăn nổi nữa, xoa xoa mi tâm.

 

Lâm ma ma bước , cũng là giữ bình tĩnh: “Thái tử phi, phụng mệnh đến đây, nay hậu cung vô hậu, chính là chủ tử của hậu cung, Vân Vương phi chẳng qua chỉ là một thần phụ…”

 

“Người !” Cẩm Sơ ngẩng cằm lên: “Chưởng chủy!”

 

Lâm ma ma sững sờ.

 

Phi Sương giữ chặt Lâm ma ma, vung tay tát hai cái liên tiếp, lực đạo nhỏ, đ.á.n.h cho Lâm ma ma mắt hoa lên, má lộ rõ năm dấu ngón tay.

 

Cẩm Sơ lạnh giọng : “Từ bây giờ trở , ai dám tự ý hành động, hoặc sai lời nào, nhẹ thì trượng đả hai mươi, đuổi về kinh thành, nặng thì trượng đả tám mươi, đ.á.n.h c.h.ế.t hỏi tội!” Một câu chặn họng Lâm ma ma , Lâm ma ma ôm mặt dám thêm lời nào.

 

Cứ thế yên tĩnh trôi qua ba ngày.

 

Cẩm Sơ đóng cửa ngoài, thiếu thốn gì thì sai mua sắm, tất cả đều cung kính, hề cậy đến từ kinh thành mà tự cho cao quý hơn . Người quyền đều tuân thủ phép tắc, cho dù khác cố ý khiêu khích, cũng khách khí xin . Cứ như , ngược một giữ bình tĩnh nữa.

 

“Thái tử phi, Vân Vương Thế tử phi Lệ thị cầu kiến.” Phi Sương .

 

Cẩm Sơ lúc đang tựa nghiêng tháp sách, ngẩng đầu lên : “Cứ trường đồ bạt thiệp, bất thích, tiện gặp khách.”

 

 

Loading...