Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 149: --- Tử Bất Hối Cải
Cập nhật lúc: 2025-10-07 00:36:36
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong Đinh Lan Uyển, Cẩm Sơ tin Thái tử trở về, nàng siết chặt chiếc tiểu noãn lô trong tay, đợi một lát quả nhiên đến. Cơ Thừa Đình rũ tuyết , đợi cho hàn khí tiêu tán mới tiến lên.
“Điện hạ.” Cẩm Sơ dậy.
Cơ Thừa Đình nắm tay nàng, đ.á.n.h giá từ xuống : “Ngoại trừ bụng lớn, những chỗ khác đều gầy .”
Các nha thức thời lui xuống.
Trong phòng chỉ còn hai , Cẩm Sơ siết c.h.ặ.t t.a.y : “Thanh Hà…”
“Thanh Hà Thôi gia những năm nay càng ngày càng lớn gan, cô tạm thời thể tay. Nàng cứ yên tâm, những gì thuộc về Thịnh gia, cô nhất định sẽ đòi nàng.”
Nhìn dáng vẻ Cơ Thừa Đình giống như đang tức giận, cũng như chuyện, Cẩm Sơ động môi, dứt khoát thêm nữa.
Việc nàng dẫn tai dân về Thanh Hà, quả thật là vì tư tâm của nàng. Nàng hạ lệnh cho Phi Nhạn dẫn Hắc Kỵ Vệ đến Thanh Hà, tránh hại bách tính, đồng thời bí mật tích trữ thảo dược, tìm ít đại phu để dự phòng.
Cơ Thừa Đình hiểu nàng nghĩ gì, nắm ngược tay nàng: “Nhờ chăn bông, than lửa và lương thảo nàng gửi đến, tướng sĩ năm nay cũng thể bớt chịu tội phần nào. Cô các tướng sĩ tạ ơn nàng.”
Cẩm Sơ lắc đầu: “Các tướng sĩ bảo vệ quốc gia, thể cũng chỉ bấy nhiêu thôi.”
Nhớ đến lời Thôi thị từng về lời tiên tri của Kỳ Dư An, nàng vội : “Điện hạ, từng trong sách, trận đại tuyết ắt dịch bệnh, những tai dân cũng cần cẩn trọng hơn.”
Cơ Thừa Đình : “Những tai dân đó vốn là bách tính ở biên giới, đại tuyết và chiến tranh khiến họ ly tán. Có kẻ nhân cơ hội đầu độc tai dân, cô sớm đề phòng nên để chúng đắc thủ.”
Nghe , trái tim treo lơ lửng của Cẩm Sơ mới nhẹ nhõm.
“Cô cho An Quận Vương đến Thanh Hà an ủi tai dân . Cổng thành phong tỏa, dịch bệnh thể truyền . Trước khi , cô hạ lệnh, nếu dịch, ắt tru di An Quận Vương!”
Cẩm Sơ nhướng mày, lời của Cơ Thừa Đình cho kinh ngạc.
Ắt tru di An Quận Vương, chỉ e Cơ Sâm sẽ tức c.h.ế.t mất.
“Về thể nàng ngày càng nặng nề, cô cũng thể thường xuyên ở bên nàng.” Cơ Thừa Đình đưa tay xoa bụng nhô lên của Cẩm Sơ, ánh mắt càng lúc càng ôn hòa: “Nàng tự cẩn thận hơn.”
“Ta .”
Nàng đại môn bất xuất nhị môn bất mại, thứ ăn mặc dùng đều kiểm tra kỹ lưỡng, căn bản cho khác cơ hội, Lâm Vận Chiêu cũng yên tĩnh .
Như khi, Cơ Thừa Đình luôn bận rộn, chỉ ở một lát là . Cẩm Sơ cũng bao giờ quấn quýt, chỉ dặn dò cẩn thận tiễn ngoài.
Phi Sương bưng thức ăn : “Nô tỳ thấy bên Ái Liên Uyển chặn Điện hạ .”
Cẩm Sơ để tâm.
Hai ngày , Lâm gia cho gửi thư và một bà đỡ mới đến. Lần Lâm Vận Chiêu cũng điều, còn gửi đến gây phiền phức cho nàng nữa.
Lâm Vận Chiêu cuối cùng cũng gặp Cơ Thừa Đình, khóe mắt nàng đỏ hoe: “Thái tử ca ca…”
Cơ Thừa Đình hạ mày: “Nàng đang mang thai, cần đa lễ.”
“Thái tử ca ca.” Lâm Vận Chiêu lấy khăn lau nước mắt, vội vàng sai nha mang những thứ Lâm gia gửi đến: “Là nhất thời hồ đồ, nên vượt quá phận mà nhét phòng Thái tử phi. Mẫu sai gửi thư quở trách , đây đều là lễ vật tạ tội cho Thái tử phi.”
Một cây san hô đỏ cực phẩm, đỏ rực rỡ chói mắt. Lâm Vận Chiêu thậm chí còn lấy bức thư đưa cho Cơ Thừa Đình: “Hai ma ma do Thái hậu ban thưởng, Lâm gia đó hề . Trưởng bối ban thưởng dám từ chối, cũng nghĩ nhiều, khiến Thái tử phi vui. Phụ và mẫu sai đến dặn dò kỹ lưỡng, việc đều lấy Thái tử phi trọng, chớ sinh những suy nghĩ nên .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-149-tu-bat-hoi-cai.html.]
Trong thư, Lâm phụ còn , Lâm mẫu cùng lúc đưa ma ma Đàm và ma ma Hoàng Từ Hòa Cung. Lâm Thái Hậu t.h.i t.h.ể ma ma Đàm, sắc mặt biến đổi ngay lập tức, nghiêm khắc quở trách Lâm mẫu một trận.
Không lâu ma ma Hoàng cũng trụ nổi mà qua đời. Lâm Thái Hậu giam lỏng Lâm mẫu trong Từ Hòa Cung, bắt chép kinh thư suốt mấy ngày, mãi đến khi Lâm mẫu ngất mới chịu thôi.
Cái c.h.ế.t của hai ma ma giáng một đòn nặng Lâm Thái Hậu, khiến bà bệnh liền mấy ngày. Bắc Lương Đế đến thăm, Lâm Thái Hậu thậm chí còn đề xuất ý định Thái tử phi về kinh , là gối chăn cô đơn vắng vẻ, đích nuôi dưỡng hài tử của Cẩm Sơ.
Cơ Thừa Đình thư mà lông mày gần như nhíu chặt .
Lâm Vận Chiêu đ.á.n.h giá thần sắc Cơ Thừa Đình, cứng rắn mở lời: “Thái tử ca ca, lẽ cô tổ mẫu đặt hy vọng lớn hài tử , nên mới ý nghĩ đó. Đối với Thái tử phi mà , đây cũng là cách nhất để ‘mẫu dĩ tử quý’, hài tử còn thể tranh giành một tiền đồ .”
Ánh mắt Cơ Thừa Đình tràn ngập vẻ lạnh lẽo, đột nhiên dậy, gì, nhấc chân rời , bóng dần dần biến mất.
Bầu khí đóng băng trong phòng chợt tan biến.
Lâm Vận Chiêu thất thần xuống ghế: “Thái tử, Thái tử giận ?”
“Trắc phi đa nghi , lẽ Điện hạ công vụ bận rộn, hơn nữa chuyện cũng trách , đều là ý của Thái hậu. Thái hậu là đích tổ mẫu của Thái tử Điện hạ, đến khi về kinh, ôm hài tử , Thái tử Điện hạ còn dám trái lời trưởng bối ?” Nha khuyên nhủ.
Lâm Vận Chiêu đưa tay xoa xoa mí mắt, trong lòng âm ỉ lo lắng. Nàng ngầm khuyên Lâm phụ và Lâm mẫu nên cung khuyên Lâm Thái Hậu nhiều hơn, đừng lúc nào cũng nghĩ chuyện gì thì chuyện đó, chọc giận Thái tử.
Nàng bây giờ rõ, quan hệ giữa Thái tử và Lâm Thái Hậu đỗi bình thường. Lâm Thái Hậu luôn lấy tư thái trưởng bối mà tùy tiện theo ý , Thái tử bề ngoài , nhưng trong lòng vui, lâu dần sẽ giận lây sang .
“Hài tử mới đầy năm tháng, thể thuận lợi sinh còn chắc chắn, hà tất vội vàng để chọc giận Thái tử ca ca.” Lâm Vận Chiêu cũng chút vui, nàng cầm bút thư, ghi biểu hiện của Thái tử hôm nay, tìm gửi về kinh thành.
Viết xong thư, nàng sang hỏi nha : “Hai ngày nay bên Thái tử phi thế nào ?”
“Nô tỳ thấy yên tĩnh, bất kỳ động tĩnh nào.”
Lâm Vận Chiêu nhướng mày, đó mỉa: “Bên ngoài đều đồn tài sản của Thịnh gia Thôi thị chiếm đoạt, nàng nhẫn nhịn đến thế.”
“Thái tử phi coi trọng thai nhi vô cùng, phòng ngoài cao, trong ba ngoài ba lớp lớp, nô tỳ cũng chỉ thể từ chỗ thái mãi mà dò hỏi chút tin tức. Đinh Lan Uyển mỗi ngày đều dùng rau tươi và dã vị để bồi bổ thể, nếu động tĩnh chắc chắn sẽ thấy.”
Lâm Vận Chiêu gật đầu, dạo Thái tử ở bên , nhưng cũng ở bên Thái tử phi, trong lòng nàng cũng cân bằng ít.
Nàng cúi đầu xoa bụng nhỏ: “Hoàng nhi , con ngoan ngoãn lớn lên, rạng danh cho mẫu , mẫu cũng thể tranh thủ cho con một tiền đồ .”
Lời dứt, bên ngoài nha vội vàng chạy : “Trắc phi, Điện hạ chuẩn mã xa, đưa về kinh.”
Nụ mặt Lâm Vận Chiêu chợt cứng đờ, dám tin tai : “Ngươi, ngươi gì?”
“Điện hạ sai chuẩn mã xa, dặn dò thị vệ thu dọn hành lý, đưa về kinh!”
Ầm một tiếng.
Mèo con Kute
Bên tai như gì đó nổ tung, Lâm Vận Chiêu sốt ruột dậy, nhưng bụng co thắt dữ dội, nàng c.ắ.n răng xuống, hít một thật sâu: “Điện hạ , mau thỉnh Điện hạ đến.”
Lúc bên ngoài nhiều thị vệ đến.
Trường Khánh dẫn đầu, hành lang: “Trắc phi, Điện hạ lệnh, cho phép nhanh chóng thu dọn hành lý, một canh giờ sẽ hồi kinh.”
Nhìn thấy Trường Khánh đích đến, sắc mặt Lâm Vận Chiêu bỗng chốc tái nhợt.