Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 161: Lâm Phủ Suýt Chút Nữa Diệt Vong ---

Cập nhật lúc: 2025-10-07 00:36:48
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lâm Vận Chiêu thở , ngất lịm , hai cung nữ đỡ xuống. Cẩm Sơ tặc lưỡi lắc đầu, sai tìm một nữ y đến xem cho nàng . Trở về Nam Uyển, tay Triển Vạn Lăng vẫn còn run rẩy, nàng c.ắ.n chặt môi, bất an Cẩm Sơ, trong khóe mắt vẫn còn vương những giọt lệ xúc động.

 

“Hôm nay quá đỗi mạo hiểm, suýt chút nữa liên lụy ngươi mất Triều Hi.”

 

Hôm nay nếu Bắc Lương Đế thấy Thần ca nhi gầy yếu, tất sẽ lấy lý do Thái tử phi đố kỵ, thích hợp nuôi dưỡng Triều Hi, mà cưỡng chế mang Triều Hi . Nói trắng , hôm nay Bắc Lương Đế cũng là một mắt xích trong đó. Trung Công Công sớm phái đến báo tin. Đông Nguyên Trấn Vương mưu phản, quốc khố trống rỗng, Bắc Lương Đế và Lâm Thái Hậu đạt thành hợp tác, dùng Triều Hi để kiềm chế Cẩm Sơ. Bằng , Bắc Lương Đế sẽ dễ dàng bỏ qua hành vi của Lâm gia, cũng sẽ trùng hợp đến mức mang theo vài quan viên đến Đông Cung thưởng ngoạn. Mà điều các nàng thể chính là cứ thế mà kế, c.h.ế.t sống bám chặt Lâm gia ý đồ bất chính, khiến Bắc Lương Đế thể nắm của Cẩm Sơ.

 

Cẩm Sơ nắm tay Triển Vạn Lăng: “Muốn từ tay cướp Triều Hi, nào dễ dàng như ? Triển tỷ tỷ, giữa chúng cần khách sáo, tin tưởng Điện hạ.”

 

Triển Vạn Lăng hít hít mũi, trò chuyện với Cẩm Sơ nửa canh giờ, đến khi cổng cung sắp đóng mới về. Sau khi , sắc mặt Cẩm Sơ trở nên trầm xuống, lòng bàn tay siết chặt vì mồ hôi, nào sợ hãi, nàng tức giận mắng: “Lâm Vận Chiêu đúng là một kẻ ngu xuẩn!” Nhiều cảnh cáo Lâm gia đáng tin, Điện hạ ưa những kẻ quy củ, nàng cố tình ngược .

 

Chiều tối, Thận Hình Ty truyền đến tin tức, Huệ phi chịu nổi hình phạt mà c.h.ế.t, Bắc Lương Đế hạ chỉ biếm thứ nhân, đưa khỏi cung giao cho Lâm gia. Việc cũng xem như một lời cảnh tỉnh cho Lâm gia. Sủng phi sủng ái hơn ba năm c.h.ế.t liền c.h.ế.t, Lâm gia dám giận mà dám , chỉ Lâm mẫu nhíu chặt mày: “Điện hạ sớm còn là Điện hạ của ngày , cánh chim đầy đặn. Thái Hậu ngoại trừ phận trưởng bối, căn bản đối thủ của Điện hạ. Lâm gia nếu cứ cố chấp, Điện hạ tất sẽ dung thứ cho Lâm gia!”

 

“Điện hạ vĩnh viễn là Trữ quân! Chủ tử của Bắc Lương còn đó.”

 

Mèo con Kute

“Đại nhân!”

 

“Thôi , đừng lải nhải nữa. Hôm nay Chiêu nhi hồ đồ.”

 

Lâm phụ oán trách Lâm Vận Chiêu chịu giúp Huệ phi chứng, nếu , Huệ phi cũng sẽ c.h.ế.t, Lâm gia tổn thất một nữ nhi, ngọn lửa giận trong lòng Lâm phụ từng đợt dâng lên. Lâm mẫu kinh hãi thất sắc: “Thần ca nhi là nhi tử của Thái tử, vĩnh viễn thể vượt qua Thái tử. Thần ca nhi hà tất chọc ghẹo Thái tử vui...”

 

“Đủ , phụ nhân nhân từ hiểu điều cốt yếu. Đợi hai ngày nữa, ngươi Đông Cung khuyên nhủ Chiêu nhi, Thần ca nhi vĩnh viễn là nhi tử của nàng . Đừng chỉ cái lợi mắt, hãy nghĩ cách giữ chặt Thái tử...”

 

Lời dứt, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào. Tiếng bước chân dồn dập cắt ngang lời Lâm phụ.

 

“Đại nhân, , phủ một đám thích khách.”

 

30. “Thích khách?” Lâm phụ dám tin, khi xông ngoài, một đám hắc y nhân bao phủ Lâm phủ. Phập một tiếng, một nhát kiếm xuyên qua n.g.ự.c Lâm phụ. Mũi kiếm lạnh lẽo đ.â.m sâu ngực, nhuộm đỏ y phục. Lâm phụ trợn trừng mắt. Trong viện vang lên tiếng thét thất thanh, nô bộc chạy tán loạn khắp nơi. Lâm gia hỗn loạn thành một đoàn. Khi Kinh Triệu Doãn đến kịp thì thích khách rời khỏi phủ , còn cướp cả t.h.i t.h.ể Lâm Vân Yên. Sáng sớm ngày hôm , tin tức truyền cung. Cả triều đình chấn động.

 

Bắc Lương Đế giận dữ đập bàn: “Dưới chân Thiên tử mà kẻ nào dám hành thích? Sức cùng lực kiệt, nhất định điều tra rõ ràng cho Trẫm!”

 

Ánh mắt nghi ngờ của Bắc Lương Đế rơi xuống Cơ Thừa Đình. Chưa kịp mở lời, bên ngoài Kinh Triệu Doãn Lục Hằng bước truyền lời: “Hoàng Thượng, thần tra manh mối từ Lâm gia.”

 

Trong tay Lục Hằng giơ một thanh kiếm, và một tấm lệnh bài. Khi trình lên, Bắc Lương Đế sắc mặt bỗng nhiên đại nộ, lệnh bài rõ ràng khắc một chữ “Trấn”!

 

“Hoá là Trấn Vương!” Văn võ bá quan xôn xao, ai thể ngờ của Trấn Vương phủ cách ngàn dặm xuất hiện ở kinh thành, hơn nữa còn trắng trợn khiêu khích g.i.ế.c c.h.ế.t mấy Lâm gia.

 

Cơ Thừa Đình hắng giọng, nhanh chậm mở lời: “Năm xưa sinh mẫu của Trấn Vương, Liễu Quý phi, chính là Thái Hậu ban một chén rượu độc mà thành. May mắn cứu chữa kịp thời nên liệt suốt mười mấy năm. Mối thù cũ giữa Trấn Vương và Lâm gia mấy chục năm . Lần Trấn Vương đến hung hãn, Lâm gia gặp họa, thật là đáng tiếc.”

 

Hai chữ ‘đáng tiếc’ lọt tai Bắc Lương Đế, mang theo một tia vị hoan hỉ nỗi đau của khác. Bắc Lương Đế tin đây là sự trùng hợp. Mới hôm qua Lâm gia và Đông Cung tranh chấp, nửa đêm Lâm gia tập kích. chứng cứ bày mắt, Bắc Lương Đế thể tin.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-161-lam-phu-suyt-chut-nua-diet-vong.html.]

… Từ Hòa Cung. Lâm Thái Hậu tin Lâm gia tập kích đúng lúc đang cùng Thần ca nhi dùng bữa sáng. Một ma ma sợ sệt đến báo tin. Cạch. Chiếc thìa trong tay giữ vững, rơi bát phát tiếng kêu thanh thúy. Khiến Thần ca nhi rụt , ngơ ngác Lâm Thái Hậu: “Tằng tổ mẫu?”

 

Lâm Thái Hậu mất kiên nhẫn, sai bế Thần ca nhi ngoài, ngay đó nàng gọi cung nữ đến: “Lâm gia hiện giờ thế nào ?”

 

“Đêm qua thích khách kéo đến, Lâm Đại Lão Gia và ba vị lão gia đều c.h.ế.t kiếm. Còn mấy vị thiếu gia cũng dọa cho nhẹ, chặt đứt tay, đá gãy hai chân. Nếu Lục đại nhân đến kịp, e rằng còn c.h.ế.t bao nhiêu .”

 

Mắt Lâm Thái Hậu tối sầm, đổ thẳng xuống đất, may nhờ cung nữ nhanh tay đỡ kịp nên mới ngã. “Thái Hậu!”

 

Sau khi Lâm Thái Hậu vịn bàn vững, cung nữ : “Nô tỳ bộ từ đường của Lâm gia thiêu rụi.” Từng câu từng chữ như đ.â.m thẳng tim Lâm Thái Hậu, chốc lát m.á.u chảy đầm đìa, đau đến mức thở nổi.

 

“Là ai, là ai! Kẻ nào to gan như dám mí mắt Hoàng Đế mà tay với Lâm gia? Nếu ai gia , quyết tha thứ!” Lâm Thái Hậu giận dữ công tâm, suýt chút nữa thì ngất .

 

lúc đó, Lâm Vận Chiêu vội vàng chạy đến, mắt đỏ hoe quỳ mặt đất: “Cô tổ mẫu, Lâm gia...”

 

“Khóc cái gì? Lâm gia còn c.h.ế.t hết .” Lâm Thái Hậu vẫn nguôi cơn giận với Lâm Vận Chiêu, vô cùng bất mãn : “Ngươi đến đây gì, sợ Thái tử vui ?”

 

“Cô tổ mẫu, đến nước còn những lời đó.” Lâm Vận Chiêu nghẹn ngào: “Phụ mất, về Lâm gia thăm một chuyến.”

 

“Việc ngươi cầu Thái tử phi, cầu ai gia gì?” Lâm Thái Hậu hừ lạnh, nhắc đến Thái tử phi, Lâm Thái Hậu trực giác việc Lâm gia gặp nạn liên quan đến Thái tử phi. Nàng thể quên, ánh mắt vô cùng băng giá của Thái tử khi nàng khi rời ngày hôm qua. Đến nay nghĩ vẫn khỏi rùng một cái. Nàng tiến lên nắm chặt cánh tay Lâm Vận Chiêu: “Là Thái tử cho phép ngươi đến ?”

 

Lâm Vận Chiêu do dự một lát gật đầu. Tin Lâm gia gặp nạn vẫn là do Thái tử đích với nàng: “Điện hạ , Trấn Vương và Lâm gia tích oán lâu, hôm qua phái thích khách đến kinh thành, gây họa ở Lâm phủ. Bảo đến nhắc nhở cô tổ mẫu, nếu chuyện cũ năm xưa lời giải thích thỏa đáng, Lâm gia e rằng sẽ Trấn Vương phủ diệt môn.”

 

“Chát!” Lâm Thái Hậu giáng một bạt tai thật mạnh má Lâm Vận Chiêu: “Đồ ngu xuẩn!”

 

Lâm Vận Chiêu đánh, ôm mặt chút khó hiểu. Lâm Thái Hậu giận dữ mắng: “Trấn Vương cái gì? Đây chỉ là lời bao biện thôi! Rõ ràng là Thái tử mượn danh Trấn Vương mà tay tàn độc với Lâm gia, còn phái ngươi đến cảnh cáo ai gia.”

 

Lâm Vận Chiêu đột nhiên nhớ đến một câu Cẩm Sơ hỏi nàng hôm qua: Ngươi Thái tử chán ghét Lâm gia đến ? Nàng Lâm Thái Hậu: “Cô tổ mẫu, Điện hạ vì nhiều gây khó dễ cho Lâm gia?” Nếu chỉ vì Thần ca nhi Lâm Thái Hậu thu dưỡng, cũng đáng nổi giận lớn đến . Trước khi Thần ca nhi, Thái tử đối với Lâm gia cũng lạnh nhạt.

 

Mắt Lâm Thái Hậu lóe sáng, lâu mới thốt một câu: “Cũng do tiện nhân Thái tử phi giật dây .”

 

Lời , Lâm Vận Chiêu tin. Chung sống với Cẩm Sơ cũng một thời gian, Cẩm Sơ trong mắt Lâm Vận Chiêu chủ động gây chuyện thị phi, thậm chí còn cẩn trọng, hết mực đề phòng. Ở Tây Quan, Thái tử thường xuyên bận rộn bên ngoài, Cẩm Sơ và Thái tử cũng tiếp xúc nhiều. Chẳng lẽ chỉ vì năm xưa Lâm Thái Hậu khó Cẩm Sơ vài , nên Thái tử ghi hận trong lòng ? Không, đúng. Thái tử mang trong chí lớn thiên hạ, tính tình so đo từng li từng tí như .

 

Lâm Vận Chiêu Lâm Thái Hậu: “Cô tổ mẫu, việc nếu quả thật là Điện hạ mượn danh Trấn Vương mà , dựa sự hiểu của về Điện hạ, nhất định sẽ chịu bỏ qua.”

 

Mí mắt Lâm Thái Hậu giật giật, nàng mặt , Lâm Vận Chiêu, nhưng miệng : “Đừng ở đây mà dò xét lời ai gia. Ngươi là kẻ ăn cây táo rào cây sung, uổng cho ai gia thương ngươi một trận, ngươi phụ lòng ai gia.”

 

Đối với những lời nh.ụ.c m.ạ của Lâm Thái Hậu, Lâm Vận Chiêu hề để tâm. Trong mắt nàng, hiện giờ Lâm Thái Hậu chẳng qua là vì thẹn quá hóa giận, hoảng loạn tinh thần nên vô thức mà c.h.ử.i bới lung tung.

 

Trấn Vương, Liễu Quý phi… Lâm Vận Chiêu kinh ngạc thốt lên: “Là Mộ Dung Hoàng Hậu?”

 

 

Loading...