Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 165:: Trước khi vào cung xảy ra chuyện ---
Cập nhật lúc: 2025-10-07 00:36:52
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sắp đến giờ đóng cửa cung, một đạo thánh chỉ giáng xuống, Thái hậu bệnh nặng truyền đích trưởng nữ Tần gia Tần Phương Du nhập cung hầu hạ. Ngay cả xe ngựa cũng chuẩn sẵn. Tần phu nhân xong thánh chỉ, một kịp thở liền bất tỉnh nhân sự, sắc mặt Tần Cẩn Du cũng vô cùng khó coi, vội đỡ Tần phu nhân: “Mau thỉnh đại phu!” “Dạ.” Vị thái giám tuyên thánh chỉ trong cung cũng vội, cứ chờ tại chỗ. Tần gia đèn đuốc sáng trưng. Đại phu đến châm kim cho Tần phu nhân, mãi nàng mới chầm chậm mở mắt, tấm rèm hoa lam đỉnh đầu che mặt nức nở. “Mẫu .” Tần Phương Du đến, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt yếu ớt của nàng cố nặn nụ , nhanh chóng đến bên Tần phu nhân: “Chỉ là cung hầu bệnh thôi, chịu c.h.ế.t, mẫu cần lo lắng.” “Du nhi, con là cô nương xuất giá, trong kinh thành bao phu nhân mệnh phụ, cớ đến lượt con hầu bệnh, danh tiếng của con còn nữa ?” Tần phu nhân nắm c.h.ặ.t t.a.y Tần Phương Du: “Bốn năm thứ nữ Lâm gia nhập cung diện kiến, kết quả hiểu trở thành Hiền phi, c.h.ế.t một cách oan uổng, con còn nhỏ, hậu cung chính là nơi ăn xương nuốt đấy.” “Mẫu , nghiêm trọng như .” “Du nhi!” Tần phu nhân kéo Tần Phương Du lòng, sợ rằng buông tay sẽ còn thấy nữa, nàng nghiêng đầu sang Tần Cẩn Du: “Cẩn Du, Phương nhi liên lụy .” Sắc mặt Tần Cẩn Du xanh mét. “Mẫu , nữ nhi nhập cung là cam tâm tình nguyện, liên quan chút nào đến trưởng.” Tần Phương Du vội vàng cắt ngang lời Tần phu nhân, xuống tỉ mỉ an ủi: “Nữ nhi nhập cung, chừng còn thể tiếng hiếu thảo, đến khi trở về, đến cầu hôn sẽ đạp đổ cửa, lúc đó mẫu sẽ còn lo lắng cho nữ nhi nữa.” Tần phu nhân vươn ngón tay chọc chọc trán Tần Phương Du, cuối cùng cũng ngừng . Ngoài cửa, tiểu thái giám nhắc nhở: “Tần cô nương, nếu nữa thì cửa cung sẽ đóng mất.” Nụ mặt Tần Phương Du cứng , nàng lặng lẽ dậy, Tần phu nhân dù luyến tiếc đến mấy cũng thể giữ , chỉ đành trơ mắt rời . Sau khi , Tần phu nhân Tần Cẩn Du đầy thâm ý: “Vì mối hôn sự của con, Tần gia hy sinh quá nhiều , Thái hậu giữ Phương nhi , tuyệt đối sẽ để con bé dễ dàng ngoài .” Sắc mặt Tần Cẩn Du trầm xuống, trong lòng y hiểu đạo lý ? Y nhắm mắt , hít một thật sâu: “Ta sẽ cầu xin Điện hạ.” Tần phu nhân phất tay cho y rời . Tần Phương Du nhập cung bất ngờ, khi tin tức truyền đến Triển gia, Triển Vạn Lăng thể yên, dậy , Triển phu nhân kéo : “Con ?” “Bên cạnh Thái hậu bao hầu hạ, tại nhất định là Tần tỷ tỷ?” Triển phu nhân lạnh mặt: “Lâm gia xảy chuyện, Thái hậu trong lòng còn đang bực tức thể phát tiết, Phương nhi nhập cung hầu bệnh là để răn đe Tần gia, con sắp xuất giá , xen gì, con cứ ngoan ngoãn ở phủ an tâm chờ gả .” Triển Vạn Lăng khổ: “Mẫu , Tần tỷ tỷ nhập cung, là liên lụy , con và Tần tỷ tỷ từ nhỏ lớn lên cùng , gì còn tâm tư chờ gả?” Nàng lo lắng cho Tần Phương Du vì nàng sắp con dâu Tần gia, mà là đơn thuần vì bản Tần Phương Du. “Thánh chỉ tứ hôn, há thể gả?” Triển phu nhân khẽ hừ: “Chuyện của Phương nhi, tự khắc các trưởng bối sẽ cách giải quyết, cùng lắm thì còn Tần lão phu nhân nữa, Tần lão phu nhân và Thái hậu quan hệ luôn , đừng vội, cứ chờ thêm một chút.” Đêm đó, Triển Vạn Lăng lòng nóng như lửa đốt. Cùng kinh ngạc còn Cẩm Sơ. Loảng xoảng. Một chén cầm vững rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh, vết b.ắ.n tung tóe lên tà váy, tạo thành những vệt nâu sẫm lớn. Cẩm Sơ cúi đầu thoáng qua, nhíu mày: “Người ?” “Trên đường cung , chừng nửa khắc nữa sẽ đến Từ Hòa Cung.” Phi Sương . Cẩm Sơ nắm chặt tay, móng tay cắm lòng bàn tay mới khiến lý trí trở , Phi Sương : “Hoàng… Hoàng thượng cũng đang ở Từ Hòa Cung.” Rầm! Cẩm Sơ đập bàn dậy, trong ánh mắt đầy vẻ lo lắng. Lúc Phi Yến vội vàng chạy đến, đưa một mảnh giấy nhỏ, Cẩm Sơ mở thoáng qua, đó hai chữ: “Đức phi.” Rầm rầm! Như tiếng sấm sét nổ vang bên tai. Nàng ánh mắt trầm xuống, một ngọn lửa giận bùng lên trong lòng, cặp con đúng là đủ ghê tởm, Cẩm Sơ buộc bình tĩnh . Xoạt! Cẩm Sơ ghé tai Phi Yến nhỏ vài câu, Phi Yến ngạc nhiên, đó gật đầu: “Nô tỳ ngay.” Tiếp đó Cẩm Sơ Phi Sương: “Thần Ca nhi ?” “Vẫn còn ở viện Lâm trắc phi.” “Dẫn đến đây!” Phi Sương đáp lời. Nửa khắc Thần Ca nhi mắt đỏ hoe dẫn đến, bĩu môi, rụt rè Cẩm Sơ, miễn cưỡng hành lễ: “Thần Ca nhi bái kiến mẫu .” Nhìn thấy Thần Ca nhi, cứ như thấy Lâm Thái Hậu, khiến Cẩm Sơ khỏi nhíu mày, nàng cố gắng hết sức dịu giọng: “Tằng tổ mẫu của con tỉnh , lát nữa sẽ đích đưa con thỉnh an tằng tổ mẫu.” Thần Ca nhi Lâm Thái Hậu tỉnh , lập tức nín mỉm , nhe răng: “Vâng ạ!” Cẩm Sơ cũng vội, chậm rãi sửa soạn trang điểm, khiến Thần Ca nhi ngừng thúc giục, cuối cùng đợi Phi Sương về, nàng nháy mắt hiệu. Cẩm Sơ mới từ từ dậy, đành cứng đầu dắt tay Thần Ca nhi, nhanh chậm về hướng Từ Hòa Cung. Phi Sương hạ giọng: “Tần cô nương thương nhẹ, nhưng nguy hiểm đến tính mạng.” “Ừm.” Nàng gật đầu. Một chân bước cửa Từ Hòa Cung, liền thấy tiếng tranh cãi từ bên trong truyền . “Hoàng đế, ngươi cho rõ ràng, ai gia bất quá chỉ một cô nương tri kỷ để hầu bệnh, thánh chỉ ban xuống, ngay đó xảy chuyện, rõ ràng là cố ý đ.á.n.h mặt ai gia!” Lâm Thái Hậu tức giận cầm chén bàn ném mạnh xuống, trong phòng lách tách vang lên, bầu khí ngưng trọng, khiến sợ hãi cúi đầu, ai dám thốt một lời. “Thái tử phi đến!” Một tiếng hô lớn vang lên, cắt ngang cơn giận của Lâm Thái Hậu, nàng lạnh: “Thái tử phi đến đây?” Vừa dứt lời Cẩm Sơ dắt Thần Ca nhi xuất hiện: “Tôn tức bái kiến Thái Hậu, tin Thái Hậu tỉnh , Thần Ca nhi trong lòng vô cùng lo lắng, thần liền đưa Thần Ca nhi cùng đến.” Một lý do hợp tình hợp lý. Thần Ca nhi buông tay Cẩm Sơ, ba bước thành hai bước chạy về phía Lâm Thái Hậu, đứa trẻ nhỏ bé, đáng thương gọi một tiếng: “Tằng tổ mẫu.” Lâm Thái Hậu thấy Thần Ca nhi, tính khí mềm ba phần, xoa đầu Thần Ca nhi: “Ai gia quả nhiên uổng công yêu thương con, như một , cùng tuổi chỉ ăn chơi đàng điếm, chẳng thương .” Lời là chỉ cây dâu mắng cây hòe, về Triều Hi và Lạc Yến. Bắc Lương Đế nhíu mày liếc Cẩm Sơ: “Trưởng bối bệnh nặng một trận, hai đứa trẻ đến thỉnh an, quá sức thất lễ, nàng dạy dỗ con cái thế nào ?” Cẩm Sơ mặt giả vờ sợ hãi quỳ xuống, từ tay Phi Sương lấy một chồng kinh thư: “Hồi bẩm Hoàng thượng, nhi thần cho đến, từ khi Thái Hậu lâm bệnh, Triều Hi và Lạc Yến đều lo lắng, mỗi ngày đều chép kinh thư cho Thái Hậu, hôm qua chép quá muộn, Triều Hi hắt mấy cái, Lạc Yến cũng nhiễm lạnh , nhi thần chỉ lo cho Thần Ca nhi Thái Hậu phân ưu, quên mất hai đứa trẻ, cũng hai đứa trẻ mang bệnh đến, vạn nhất lây cho Thái Hậu, đó chính là tội của nhi thần .” Một phen giải thích chặn họng cả hai . Một chồng kinh thư xiêu vẹo, là do trẻ con . Đây là lòng hiếu thảo ? Sắc mặt Bắc Lương Đế dịu ít: “Nếu bệnh thì hãy nghỉ ngơi cho , trẻ con lớn thế cần gì chép kinh thư, lòng là .” “Nhi thần xin ghi nhớ.” Lâm Thái Hậu cũng tìm , hừ một tiếng, xoa đầu Thần Ca nhi, mặt Cẩm Sơ trực tiếp hỏi mấy ngày nay sống thế nào. Thần Ca nhi trả lời đúng mực, cũng ngược đãi, cũng phạt, Lâm Thái Hậu tìm cũng chỉ đành chịu. Thực , đường đến đây, Cẩm Sơ nhắc nhở Thần Ca nhi: “Thái Hậu tuổi cao , con dù bất mãn đến mấy, cũng về Đông Cung, một lời vẫn cần cân nhắc, đừng tự cho là thông minh.” Thần Ca nhi cân nhắc xong, mới thành thật đáp lời. Đối với điều , Cẩm Sơ vẫn khá hài lòng. Đứa trẻ cũng chút tinh ý. Đang chuyện thì bên ngoài truyền tin Tần Phương Du đến, Cẩm Sơ giả vờ ngạc nhiên: “Muộn thế , Tần tỷ tỷ cung tìm ?” Ngay đó Cẩm Sơ khụy gối hành lễ cáo lui, Lâm Thái Hậu lạnh lùng hừ một tiếng: “Tần cô nương là do ai gia hạ chỉ triệu cung, đến tìm Thái tử phi.” “Thái Hậu triệu Tần tỷ tỷ nhập cung ư?” Cẩm Sơ mặt ngây . Khi Tần Phương Du bước , tóc mai tán loạn, khuôn mặt trắng nõn vết trầy xước, lòng bàn tay cũng rách, mắt cá chân cũng bong gân, nàng khập khiễng bước quỳ xuống dập đầu. “Đây… đây là ?” Cẩm Sơ kinh hãi biến sắc, đ.á.n.h giá Tần Phương Du. Tần Phương Du sống mũi cay cay, cố nén sợ hãi: “Trên đường gặp một nhóm hắc y nhân tập kích, nếu nhờ Trường Khánh bên cạnh Điện hạ tay cứu giúp, thần nữ suýt chút nữa bắt .” Ba chữ “hắc y nhân” lọt tai Thái Hậu, quả thực là một trò đùa lớn, nàng lạnh: “Hắc y nhân trùng hợp đến thế, ngươi cung?” Tần Phương Du trợn tròn mắt, mờ mịt Lâm Thái Hậu, lắc đầu , trong tay nắm chặt một lệnh bài: “Đây là do hắc y nhân khi vứt , còn dặn thần nữ chuyển lời đến Thái Hậu một câu.” Lâm Thái Hậu mí mắt giật giật, nửa ngày mới hỏi: “Lời gì?” “Thần… thần nữ dám.” Tần Phương Du rụt vai, run rẩy, Lâm Thái Hậu trợn mắt: “Đừng vẻ nữa, mau .” “Người đó nhiều việc bất nghĩa ắt tự diệt vong.” “Vô lễ!” Lâm Thái Hậu giận dữ hét lên. Mọi đều quỳ xuống. Cẩm Sơ mạnh dạn khuyên: “Thái Hậu, bọn hắc y nhân thật sự quá ngang ngược, g.i.ế.c cướp mạng, cường đoạt dân nữ, còn dám khiêu khích Hoàng gia, nhi thần chỉ hận nam nhi, nếu nhất định sẽ lên chiến trường bắt sống bọn hắc y nhân!” Lâm Thái Hậu liếc Cẩm Sơ, lạnh lùng hừ một tiếng. Tần Phương Du khắp đều là vết thương, dọa sợ nhẹ, dáng vẻ run rẩy, thể hầu hạ khác, nhưng Lâm Thái Hậu ý định tha cho Tần Phương Du. “Tần cô nương…” “May mà Trường Khánh kịp thời xuất hiện, hôm nay Trường Khánh liều mạng cứu Tần tỷ tỷ, nhất định sẽ cầu xin Điện hạ, tác thành mối hôn sự .” Cẩm Sơ nhanh chân , nắm lấy tay Tần Phương Du, vẻ mặt đầy đau xót: “Trường Khánh những năm theo Điện hạ đông chinh tây thảo, công lao vô , sớm cầu xin Điện hạ cưới nàng, hai trì hoãn quá lâu .” Lâm Thái Hậu quen thuộc khẽ nhíu mày: “Tần cô nương và Trường Khánh tư định chung ?” Cẩm Sơ lắc đầu: “Là Trường Khánh mặt dày, tự xứng với Tần tỷ tỷ, từng hứa với Điện hạ, nhất định lập công lao, mới cầu hôn Tần tỷ tỷ.” “Tần cô nương, quả thật như ?” Lâm Thái Hậu ánh mắt sắc bén chằm chằm Tần Phương Du, dường như thấu nàng. Tần Phương Du tim đập như trống, lòng bàn tay bóp mạnh một cái, nghiến răng : “Phải.” “To gan, ngươi dám cùng một thị vệ tư tình, hổ!” Lâm Thái Hậu quát mắng. Cẩm Sơ ngẩng đầu: “Nam cưới, nữ gả, thục nữ tài sắc vẹn , quân tử cầu hiền, gì thể?” “Thái tử phi, ai gia đang chất vấn Tần cô nương, hỏi nàng!” Lâm Thái Hậu mặt hề che giấu sự chán ghét đối với Cẩm Sơ. Tần Phương Du hít sâu một : “Hồi bẩm Thái Hậu, thần nữ và thị vệ Trường Khánh vẫn luôn giữ lễ nghi phép tắc, từng chút nào tiện gặp , hôm nay chỉ là trùng hợp, thị vệ Trường Khánh đường hồi cung cứu thần nữ một mạng.” “Ăn xằng bậy!” Lâm Thái Hậu giận dữ: “Tần cô nương cũng mười chín tuổi chứ, tuổi lẽ thành hôn, vì trì hoãn đến tận bây giờ, là vì tên thị vệ ?” Nhắc đến điều , sắc mặt Bắc Lương Đế cũng mấy . Cẩm Sơ thầm mắng trong lòng, trì hoãn đến bây giờ,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-165-truoc-khi-vao-cung-xay-ra-chuyen.html.]
Mèo con Kute
Không đều là do hai vị ban tặng ? Ai dám đến cầu ? Tần Phương Du ngạc nhiên Lâm Thái Hậu: “Huynh trưởng thành hôn, nào lý lẽ vượt mặt trưởng? Huống hồ tổ mẫu thể khỏe, thể rời xa khác, thần nữ là bậc vãn bối lý nên phụng dưỡng, tuyệt vì lý do nào khác, cầu Thái Hậu minh xét!”