Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 215: Đoạt Khôi ---
Cập nhật lúc: 2025-10-07 03:26:08
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chiều nay Trấn Vương phi cũng nhập cung. Cẩm Sơ tin, đôi mày dài khẽ nhướng, vốn dĩ hôm nay nàng định tay với Trấn Vương phi, nhưng nghĩ , thủ đoạn phần quang minh chính đại, đúng ngày điện thí, nên đành thôi. Nào ngờ Trấn Vương phi còn dám cung.
“Thái tử phi, Vương phi đến thỉnh an.” Phi Sương đến báo.
Cẩm Sơ khẽ nhếch môi nở một nụ lạnh, khiến Triển phu nhân khỏi nhíu mày. Cẩm Sơ ngẩng đầu cành cây ngoài cửa sổ, : “Một tháng , Đông Cung đột nhiên xuất hiện mấy con ve liều mạng, cứ kêu râm ran dứt. Người bắt chúng xuống, phát hiện chúng tẩm một loại độc d.ư.ợ.c thấy , khiến mấy thái giám mất mạng, chuyện cũng chìm quên lãng.”
“Là Trấn Vương phi ?” Triển phu nhân kinh ngạc.
Triển Vạn Lăng bĩu môi: “Ngoài nàng còn ai nữa? Vì giúp Dĩnh Vương lên vị, quả thực từ thủ đoạn nào. Cứ thế , Dĩnh Vương nhất định sẽ nàng hỏng mất.”
Từ xa Trấn Vương phi mặt mày tươi rói bước về phía , bước chân thoăn thoắt, càng lúc càng nhanh. Cẩm Sơ vẫn luôn dõi theo từng cử chỉ của Trấn Vương phi. Trơ mắt Trấn Vương phi vô thức ngẩng đầu về phía ngọn cây, giữa đôi mày khẽ nhíu nhanh chóng trở về trạng thái bình thường. Một hành động cực nhỏ mà Cẩm Sơ thu tầm mắt.
“Triển phu nhân cũng vì điện thí mà đến đây chờ đợi ?” Trấn Vương phi kinh ngạc Triển phu nhân, chậc chậc : “Triển phu nhân quả là một nhiệt tình, vì con trai của xa mà hao tâm tổn sức, Triển công tử thể phụ sự kỳ vọng .”
Triển phu nhân nhíu mày.
Trấn Vương phi nở nụ dịu dàng, cố tỏ vẻ nghi hoặc: “Nhà họ Triển các chi khác nào công tử trẻ tuổi tài giỏi ?” Gia tộc họ Triển đời đời theo nghiệp quân sự, ngược lên đến bảy tám đời đều con cái đơn bạc, hoặc một trai một gái, hoặc chỉ một con. Người nhiều nhất cũng chỉ hai gái một trai. Dù , nhà họ Triển cũng ít khi nạp vì con cái, bất kể nam nữ đều thể kế thừa gia nghiệp. Nếu con gái gả , thì sẽ từ chi thứ quá kế một đáng tin cậy, tỉ mỉ bồi dưỡng, để duy trì huyết mạch nhà họ Triển. Đến đời Triển Vạn Lăng, con cái càng hiếm hoi, ngoài Triển Phạm Dư , chỉ còn ba tầm mười tuổi.
Lời của Trấn Vương phi nghi ngờ gì là đ.â.m thẳng tâm can khác. Ai mà chẳng Trấn Vương phi mắn đẻ, cửa mấy năm sinh ba trai hai gái. Hậu viện Trấn Vương phủ con cái đông đúc, tính cả thứ tử thứ nữ ít nhất cũng chừng mười .
Sắc mặt Triển phu nhân đổi.
“Vương phi đến thật đúng lúc, chỗ lò mấy món điểm tâm, tích trữ từ mùa xuân. Rảnh rỗi việc gì , Vương phi nếm thử một chút chứ?” Cẩm Sơ .
Trấn Vương phi gật đầu.
Cẩm Sơ liền liếc mắt hiệu cho Phi Sương. Chốc lát , nước, điểm tâm, hoa quả đều bưng lên. Trấn Vương phi liếc những món điểm tâm tinh xảo nhỏ nhắn, cùng hoa quả tươi, khóe môi khẽ cong lên: “Vẫn là Đông Cung thoải mái nhất, vải thiều còn chín mà cũng thể ăn , thật là tươi ngon.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-215-doat-khoi.html.]
Vải thiều bóc vỏ bày đĩa sứ tinh xảo, cùi vải trắng ngần như ngọc, tươi non mọng nước. Trấn Vương phi nếm thử hai miếng, lộ vẻ hài lòng. “Số vải thiều là do Hoài Châu Thứ sử phái đưa tới, tổng cộng mười giỏ. Đông Cung chia hai giỏ, tám giỏ còn phân phát cho hoàng quốc thích. Trong đó Trấn Vương phủ đông , nên chia ba giỏ, lẽ nào Vương phi nhận ?” Cẩm Sơ kinh ngạc, giả vờ tức giận: “Người phía việc kiểu gì thế, dám bòn rút của công!”
Trấn Vương phi sững sờ. Vải thiều vốn chẳng vật gì hiếm lạ, ngày thường nàng cũng chẳng thèm để mắt tới, chẳng qua là thuận miệng , mà Cẩm Sơ nắm sơ hở trong lời . Triển phu nhân che miệng khẽ: “Vải thiều tính hàn lương, Vương phi tuổi cao lẽ thích ăn, nên chia cho những khác trong vương phủ.”
Dĩnh Vương nhỏ nhất tám tuổi, đại công tử lớn nhất cũng lập gia đình từ lâu, ngay cả cháu trai cũng . Trấn Vương phi sớm đến tuổi bà nội, Triển phu nhân châm chọc về tuổi tác, sắc mặt Trấn Vương phi chút giữ nổi.
Nghĩ vẫn nổi giận, Trấn Vương phi bèn đặt chiếc nĩa bạc xuống, cầm lấy cây quạt tròn khẽ quạt: “Phải đó, già cả lẩm cẩm , mấy thứ tươi mới cứ để cho lũ trẻ ăn . Kể từ khi sinh Dĩnh ca nhi, tâm sức đều dồn hết nó, từ lúc nào già .” Sau một hồi buồn bã sầu thảm, Trấn Vương phi đầu Cẩm Sơ, ánh mắt dịch xuống, rơi chiếc bụng phẳng lì của Cẩm Sơ: “Tiểu điện hạ năm tuổi , Thái tử phi từng nghĩ đến việc sinh thêm cho tiểu điện hạ một ?”
Cẩm Sơ nhẹ: “Có những chuyện thể cưỡng cầu, duyên phận đến thì tự khắc sẽ thôi.”
“Duyên phận tới, nhưng cũng thể mà. Dĩnh ca nhi còn hai , hai , tuy đều là thứ xuất, nhưng cũng ngoan ngoãn lời. Đông Cung rộng lớn như mà chỉ một Thái tử phi, rốt cuộc cũng phần cô quạnh.” Trấn Vương phi dùng giọng điệu của từng trải : “Mấy vị trắc phi đây thì mất, thì biếm, lâu thêm mới. Đừng là Điện hạ trong lòng vui, e rằng bách tính cũng sẽ hiểu lầm Thái tử phi đố kỵ, chịu tiếp nhận mới đấy.”
Mèo con Kute
Nếu lời là cố ý chọc tức nhà họ Triển, thì bây giờ chính là ngấm ngầm dạy dỗ Cẩm Sơ. Thế mà Trấn Vương phi vẫn giữ nụ ôn hòa môi, giống hệt thái độ của một trưởng bối hiền từ đối với vãn bối. “Chúng đều là từng trải, đàn ông mà, chính là thích cái mới lạ. Thái tử phi gối một tiểu điện hạ, dù thứ tử cũng thể vượt qua ngài, hà tất mang tiếng chứ.” Trấn Vương phi rót một chén , nâng trong lòng bàn tay.
Khoảnh khắc , chóp mũi nàng tê ngứa, nàng vội vàng đặt chén xuống, lấy khăn tay che mũi, nhịn mà hắt liên tục. “Hắt xì!” “Hắt xì…”
Sắc mặt Trấn Vương phi khẽ biến, dậy khỏi ghế. Thị nữ phía : “Vương phi, cần mời Thái y đến xem , liệu trúng độc ?”
Nhắc đến trúng độc, sắc mặt Trấn Vương phi còn giữ nổi nữa, dậy định bước ngoài. Cẩm Sơ thản nhiên : “Chẳng qua chỉ là dùng nước đào ngâm vải thiều thôi, thể độc gì chứ?” Hai chữ "nước đào" khiến bước chân Trấn Vương phi khựng , nàng đột ngột đầu. Cẩm Sơ chỉ món điểm tâm bàn: “Gần đây khẩu vị , bên ngoài đưa tới ít đào tươi. Mấy nha nghĩ món mới lạ, thấy tệ, Trấn Vương phi thấy ?”
Trấn Vương phi gắng sức chịu đựng cảm giác tê dại , cánh tay, mu bàn tay và cổ khắp nơi đều ngứa ngáy. Răng nàng run lập cập: “Thái tử phi sở thích quả là độc đáo.” lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã. Mấy liền theo. Tiểu thái giám khom lưng chúc mừng Triển phu nhân: “Nô tài bái kiến Thái tử phi, bái kiến Trấn Vương phi. Nô tài xin chúc mừng Triển phu nhân.”
Triển phu nhân bật dậy khỏi ghế, cố gắng giữ cho giọng bình tĩnh: “Có, chuyện gì vui?”
“Là… là, là Triển Phạm Dư công tử mười một vị đại thần liên danh tiến cử tân khoa Trạng nguyên năm nay. Điện hạ đặc biệt phái nô tài đến báo hỷ.” Tiểu thái giám năng còn lưu loát. Nghe , Triển phu nhân vui mừng khôn xiết, chắp hai tay: “Liệt tổ liệt tông nhà họ Triển cao, Dư nhi phụ sự kỳ vọng, phụ sự kỳ vọng!” Trấn Vương phi bên cạnh sắc mặt khẽ biến, cố gắng nặn một nụ : “Triển phu nhân, cung hỷ a, đạt ước nguyện.”
Kim bảng Trạng nguyên công bố, chỉ trong vòng một canh giờ, cả kinh thành đều đầu là hậu bối nhà họ Triển.