Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 225: Hôn sự đã định ---
Cập nhật lúc: 2025-10-07 03:26:18
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một hàng hướng về phía đại điện, do Trấn Vương Phi dẫn đầu, Vân Hòa Quận chúa kề bên trái bầu bạn. Dọc đường thỉnh thoảng gặp vài phu nhân, tất cả đều khom lưng cúi gối Trấn Vương Phi.
Vân Hòa Quận chúa chỉ tay về phía hương án cách đó xa, đó bày một ống tre, bên trong mấy chục quẻ xăm. Một hòa thượng hơn ba mươi tuổi, tay tràng hạt hương án, miệng lẩm bẩm điều gì đó.
“Nhiễm cô nương…” Vân Hòa Quận chúa tủm tỉm đưa ống tre cho Nhiễm Thanh Vũ: “Nàng đang độ tuổi xuân sắc, chi bằng cầu một quẻ duyên chăng?”
Nhiễm Thanh Vũ buộc nhận lấy ống tre, sắc mặt thoáng chốc trở nên khó coi.
Liễu Lão phu nhân : “Nhiễm cô nương cũng chẳng cần e thẹn, con gái nhà kinh thành cũng ít đến cầu duyên. Cầu mong Phật tổ, nàng sẽ tìm một lang quân !”
“ , Nhiễm tỷ tỷ nhất định sẽ tìm như ý lang quân.” Liễu Lục cũng phụ họa.
Ống tre như củ khoai nóng hổi trong lòng bàn tay, bỏ cũng , lắc cũng xong, đầu ngón tay Nhiễm Thanh Vũ suýt nữa bóp nát ống tre. Một đám ý , tính toán lộ rõ mồn một.
“Phu nhân! Phu nhân!”
lúc , tiểu tư bên ngoài vội vàng chạy , miệng la lớn tin vui. Nhiễm Phu nhân thấy là hạ nhân nhà , nhất thời mừng rỡ khôn xiết.
“Có gì lát nữa hãy , chớ gián đoạn Nhiễm cô nương gieo quẻ.” Vân Hòa Quận chúa liếc mắt tiểu tư với nụ nửa miệng, ánh mắt sắc như dao.
Lời khiến Nhiễm Phu nhân dâng lên lửa giận trong lòng, lập tức chẳng khách khí: “Quận chúa, trong phủ đến truyền lời, nếu chuyện quan trọng gì chậm trễ, quận chúa thể gánh trách nhiệm chăng?”
Mèo con Kute
Bị Nhiễm Phu nhân thẳng thừng chỉ trích như , Vân Hòa Quận chúa sững sờ, gương mặt trắng nõn hiện lên một tia hổ. Trước khi nàng kịp tức giận, Trấn Vương Phi mở lời: “Nhiễm phu nhân chớ giận, Vân Hòa chỉ cảm thấy Phật tổ, thành tâm cầu quẻ sẽ linh nghiệm hơn, chẳng ý gì khác.”
Vân Hòa Quận chúa lập tức gật đầu: “ là ý .”
Nhiễm Phu nhân đoạt lấy ống tre từ tay Nhiễm Thanh Vũ, chuyển tay nhét tay Liễu Lục: “Chi bằng cứ để Liễu cô nương .”
Liễu Lục đột ngột đỡ lấy ống tre, nàng vô thức về phía Trấn Vương Phi, chỉ thấy Trấn Vương Phi khẽ nhíu mày, nhanh , khuyến khích Liễu Lục gieo quẻ.
Nhiễm Phu nhân một bên thì về phía tiểu tư: “Nói .”
Giọng tiểu tư giấu sự hưng phấn: “Bẩm phu nhân, Thái tử phi hạ chỉ ban hôn cho cô nương và Triển công tử , Khâm Thiên Giám ngay cả ngày lành cũng chọn xong ạ.”
Lời dứt.
Rầm!
Ống tre rơi xuống đất, các que xăm vương vãi khắp nơi.
Nhiễm Phu nhân trong lòng kết quả , nhưng vẫn giấu sự kích động, vờ kinh ngạc: “Sao, đột ngột như ?”
“Thái tử phi tự dưng ban hôn cho Nhiễm cô nương?” Vân Hòa Quận chúa vô thức nâng cao giọng, vẻ mặt đầy tin.
Ngay cả Liễu Lão phu nhân cũng đầy vẻ khó tin: “Thái tử phi dám chứ?”
Triển Phu nhân liếc Liễu Lão phu nhân: “Trung cung lập, Thái tử phi chính là nữ tử đầu Bắc Lương, gì mà dám ban hôn cho Nhiễm cô nương?”
Đã ban hôn, tảng đá lớn trong lòng Triển Phu nhân trút xuống.
Liễu Lão phu nhân lập tức về phía Triển Phu nhân, vẻ mặt vui: “Triển phu nhân, chúng rõ , thích với , nàng thể nuốt lời?”
“Liễu Lão phu nhân, từng đồng ý hai nhà chúng thích, tất cả đều là nàng đơn phương tình nguyện. Giờ Thái tử phi đích ban hôn, ngay cả cũng đành chịu.” Triển Phu nhân xòe tay tỏ vẻ bất đắc dĩ, khiến Liễu Lão phu nhân lùi từng bước, suýt nữa thì ngã quỵ.
Sắc mặt Trấn Vương Phi cũng âm trầm khó coi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-225-hon-su-da-dinh.html.]
Bên , tiểu tư : “Là Triển công tử khi cung gặp Thái tử phi, đích quỳ xin Thái tử phi ban hôn. Thái tử đích mai, Triển tướng quân và Nhiễm đại nhân đang ở trong cung. Ngay tại chỗ hợp bát tự, quả là duyên trời tác hợp. Thái tử liền cho Khâm Thiên Giám chọn một ngày, mùng tám tháng sẽ thành hôn!”
Nhiễm Phu nhân mùng tám tháng , trong lòng chút sốt ruột, nhưng quanh là hổ báo sói lang, nuốt ngược những lời .
Triển Phu nhân xòe hai tay, nhún vai: “Đã là đích cầu hôn, khác cũng chẳng gì . Hôn sự định , Nhiễm cô nương, quẻ duyên nàng đừng lắc nữa.”
Nhiễm Thanh Vũ mặt nhỏ đỏ ửng ngoan ngoãn gật đầu, sự uất ức mặt Nhiễm Phu nhân tiêu tan hết, nàng như nở mày nở mặt ngẩng đầu lên, tay nắm tay Nhiễm Thanh Vũ cũng run rẩy.
Ánh mắt Trấn Vương Phi lướt qua mấy . Vân Hòa Quận chúa mặt lạnh như tiền.
Rất lâu , Trấn Vương Phi lấy cớ thể khỏe, cáo từ về sớm, Vân Hòa Quận chúa theo sát phía .
Cuối cùng, việc bói quẻ vẫn thực hiện nào. Liễu Lão phu nhân vẫn còn tức đến mức mặt mày tái mét, nhờ hai nha dìu mới vững . Nàng lấy sức lực, túm lấy Triển Phu nhân đang định rời : “Triển phu nhân, Lục Nhi Triển công tử hỏng danh tiếng, Triển gia chịu trách nhiệm đến cùng. Liễu gia thể nhượng bộ để Lục Nhi và Nhiễm cô nương tỷ phân lớn nhỏ, cùng phủ.”
Nghe lời , Triển Phu nhân chỉ chọc thủng da mặt Liễu Lão phu nhân, đời mặt dày đến thế? Nàng Liễu Lục. Liễu Lục lệ nhòa, vẻ mặt ủy khuất, trông y hệt như khác phụ bạc.
Cả đời nàng ghét nhất là vẻ mặt , thở dài một tiếng: “Liễu cô nương xuất danh môn, Vương phủ chống lưng, kinh thành vô vàn công tử nhà quyền quý, hơn Triển Phạm Dự cũng . Liễu Lão phu nhân hà tất chen chân gì, chỉ là cô mẫu họ xa, thực sự tư cách can thiệp hôn sự của cháu . Lão phu nhân hà tất ép kẻ ác nhân đây?”
Liễu Lão phu nhân lời của Triển Phu nhân chọc tức đến run rẩy: “Vậy Lục Nhi…”
“Lão phu nhân, Triển gia từ xưa đến nay hiếm khi nạp , đó là gia quy, cũng là mỹ đức. Ta cũng sẽ ép buộc vãn bối.”
Triển Phu nhân nâng tay gạt bàn tay đang níu lấy cổ tay của Liễu Lão phu nhân , sải bước bỏ . Liễu Lão phu nhân một thở lên , liền ngất xỉu.
“Tổ mẫu!” Liễu Lục kinh hô, giơ tay véo chặt nhân trung.
Đối phương khẽ ưm một tiếng tỉnh , ngẩng đầu liền thấy tượng Đại Phật vàng rực rỡ, nàng nghiến răng chống đỡ dậy: “Đi tìm Vương Phi.”
“Tổ mẫu…”
“Triển gia ức h.i.ế.p quá đáng, chuyện thể cứ thế bỏ qua.”
Liễu Lão phu nhân hận Triển Phu nhân lừa gạt, rõ ràng sớm tính chuyện thành hôn với Nhiễm gia, mà cố tình kéo dài . Sao dứt khoát sớm?
Lúc , Trấn Vương Phi trở về sương phòng, sắc mặt âm u đáng sợ. Vân Hòa Quận chúa dậm chân: “Làm gì chuyện trùng hợp đến thế, sáng nay xem mặt, chiều ban hôn , rõ ràng là chuẩn sẵn từ lâu!”
“Giờ những điều ích gì, Khâm Thiên Giám ngay cả ngày lành cũng xem xong , lẽ nào còn thể tranh giành với Nhiễm gia ?”
Hai mối hôn sự mật đàm, một mối chẳng thành. Trấn Vương Phi nghĩ đến là thấy uất ức.
“Bàn tay của Thái tử phi vươn quả thật quá dài, chỉ còn cách một ngày là yến tiệc của Trấn Vương phủ sẽ diễn , mà ban hôn ngay một ngày.” Vân Hòa Quận chúa mặt đầy bất mãn: “Triển gia và Nhiễm gia đều là nhà tướng, hai nhà một khi liên minh, sẽ khó lung lay, cơ hội thực sự quá đáng tiếc.”
Trấn Vương Phi nhướng mí mắt, khóe miệng lộ một nụ lạnh khó nhận : “Triển gia cưới Nhiễm cô nương, bổn phi ở đây, mơ!”
Vân Hòa Quận chúa kinh ngạc về phía Trấn Vương Phi, kịp mở lời thì bên ngoài báo Liễu Lão phu nhân đến. Vân Hòa Quận chúa nhíu mày: “Hai cứ như âm hồn bất tán ?”
Người đến thì thể gặp, Trấn Vương Phi đưa cho đối phương một ánh mắt ý bảo an tâm, Vân Hòa Quận chúa bĩu môi, cũng yên lặng.
“Vương Phi, Triển gia ức h.i.ế.p quá đáng, nhất định chủ cho Lục Nhi ạ.” Liễu Lão phu nhân nước mắt nước mũi tèm lem sụt sịt tiến gần.
Trấn Vương Phi vẻ mặt ghét bỏ tránh : “Có lời gì thì cứ cho rõ ràng.”
“Triển gia hại thanh danh của Lục Nhi, lưng cưới khác. Triển phu nhân rõ ràng hôn sự mà báo, rõ ràng là cố ý đùa giỡn Liễu gia, khẩu khí , thật sự tài nào nuốt trôi!”