Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 235:: Không biết xấu hổ ---
Cập nhật lúc: 2025-10-07 07:26:57
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vân Hòa Quận chúa vẻ mặt mờ mịt Liễu Lão phu nhân dẫn Liễu Lục rời , nàng cũng là hảo tâm chuẩn đường lui cho Liễu Lục. Nếu , với danh tiếng hủy hoại, chút của hồi môn nào, một cô nương như nàng thể tìm chốn dung nào đây?
“Phụ vương.” Vân Hòa Quận chúa chút ủy khuất: “Có ba Lục biểu đều ý? Đây là những nhất mà nhi thần thể chọn trong khả năng của , nếu Lục biểu còn hổ mà tơ tưởng đến Triển gia…”
Bốn chữ “ hổ” thốt , Trấn Vương lập tức trừng mắt Vân Hòa Quận chúa: “Đồ hỗn xược, ăn kiểu gì ?”
“Liễu gia yến tiệc rơi xuống nước của nàng , còn mau tạ tội với Lục nhi!” Trấn Vương mặt mày xanh mét gầm lên.
Vân Hòa Quận chúa chút sững sờ.
Phụ vương giúp Liễu Lục đỡ?
Nàng một lòng vì Trấn Vương phủ mà suy tính, Triển gia chịu chấp nhận, nàng cũng dùng hết thủ đoạn, chẳng lẽ còn thể cưỡng ép ?
“Ngươi về !” Trấn Vương trầm giọng.
Vân Hòa Quận chúa siết chặt khăn tay, giậm chân ủy khuất xoay rời .
Sau khi nàng , Trấn Vương đuổi theo, cuối cùng thấy hai bà cháu ở hành lang, Liễu Lục tựa lòng Liễu Lão phu nhân lóc t.h.ả.m thiết: “Tổ mẫu, tôn nữ rời khỏi kinh thành nơi thị phi , chúng về Đông Nguyên ạ.”
“Lục nhi, là tổ mẫu hại con, vốn tưởng thể giúp đỡ Vương phủ, giờ khiến con trở thành bia đỡ đạn của .”
Hai bà cháu ôm đầu lóc t.h.ả.m thiết.
Trấn Vương phía hồi lâu, trong lòng chút dễ chịu, siết chặt nắm đ.ấ.m đặt lên môi ho khan hai tiếng: “Dì đừng lo, bổn vương sẽ cho Lục nhi một lời giải thích thỏa đáng.”
Liễu Lão phu nhân tiếng, vội che chắn Liễu Lục phía , xoay về phía Trấn Vương: “Vương gia, Lục nhi là do lớn lên, cẩn thận nuôi dưỡng, chứ để khác chà đạp. Ta từng nghĩ một ngày sẽ để Lục nhi .”
Thiếp?
Mèo con Kute
Trấn Vương chau mày.
Liễu Lục cũng lén lút quan sát thần sắc của Trấn Vương, thấy phản đối, trong lúc cúi mắt nở một nụ đắc ý.
“Dì, bổn vương sẽ nạp Lục nhi trắc phi.” Trấn Vương .
Thân vương trắc phi là đãi ngộ cực cao, Liễu Lão phu nhân lòng thỏa ý, nhưng mặt hề lộ vẻ: “Nếu Vương phi chuyện , e rằng sẽ dung Lục nhi.”
“Sẽ , Vương phi rộng lượng, sẽ chấp nhặt với Lục nhi, huống hồ trong Vương phủ còn bổn vương bảo hộ Lục nhi.” Trấn Vương dùng ánh mắt hổ phách về phía Liễu Lục, nàng yếu ớt núp Liễu Lão phu nhân, trông thật đáng thương.
Liễu Lão phu nhân thôi.
Trấn Vương cam đoan sẽ để Liễu Lục chịu thiệt thòi, lập tức về chuẩn sính lễ.
Nhìn bóng lưng Trấn Vương xoay rời càng lúc càng xa, Liễu Lão phu nhân khẽ vỗ vai Liễu Lục, vẫn còn sợ hãi, khóe miệng nhếch lên nụ lạnh: “Vương phi quả nhiên là lợi dụng Liễu gia chúng để trải đường cho Tứ cô nương, tán gia bại sản đổi lấy một hư danh, rõ ràng hứa hẹn sẽ gả con Triển gia, đầu tìm cho con ba kẻ sa cơ lỡ vận.”
Liễu Lão phu nhân rõ Trấn Vương hôm nay trở về chắc chắn sẽ x.é to.ạc mặt nạ, nhưng giờ nàng quản nhiều thế.
Dưới gối nàng chỉ Liễu Lục, mà còn nhiều con trai, con gái, cháu trai đang chờ ngày rạng danh ở Đông Nguyên.
Thà là biến thành quân cờ, chi bằng liều một phen.
Sắc mặt Liễu Lục cũng đổi, nàng siết chặt khăn tay suýt nữa xé nát, hít sâu một khẩy hai tiếng: “Trong kinh thành ai mà chẳng Vương phi hiền huệ, nhưng nay tiểu Vương gia và tiểu điện hạ đang tranh đoạt ngôi vị, nàng tự lo còn xong, nào dám đắc tội ?”
Cùng lắm thì nàng sẽ truyền chuyện Trấn Vương phi bức ép nàng quyên tặng của hồi môn ngoài, liên lụy đến danh tiếng của cả Trấn Vương phủ.
Nàng tin chắc Trấn Vương phi dám liều , cũng dám đ.á.n.h cược.
Vì , tiến Trấn Vương phủ là điều nàng nhất định .
“Tổ mẫu yên tâm, tôn nữ trẻ trung xinh , Vương phi thể sánh bằng, con nhất định sẽ nắm chặt trái tim Vương gia, vững gót chân.”
Liễu Lục quyết định tự nắm giữ vận mệnh của , tuyệt đối để khác khống chế.
Liễu Lão phu nhân sờ lên má Liễu Lục, đau lòng vui mừng: “Vương gia hiếu thuận, từng nuôi dưỡng một thời gian, chống lưng cho con, Vương gia sẽ đối xử tệ với con .”
…
Vân Hòa Quận chúa đường về phủ, mơ hồ cảm thấy gì đó đúng: “Phụ vương ít khi quở trách mặt ngoài.”
“Liễu gia dù cũng là trưởng bối, lẽ khi chúng đến, Vương gia và Liễu Lão phu nhân chuyện gì khác, ngoài tiểu Vương gia , Vương gia yêu thương nhất chính là , đừng để bụng.” Nha khuyên nhủ.
Vân Hòa Quận chúa đương nhiên dám so sánh với Cơ Dĩnh, nghĩ nghĩ , trong lòng thoải mái hơn nhiều, về phủ liền thẳng tìm Trấn Vương phi.
“Thế nào, chọn nhà nào ?” Trấn Vương phi đang tựa nghiêng trường kỷ, thong dong ăn điểm tâm, thấy tiểu nữ nhi giận đùng đùng , lông mày nhếch lên: “Sao , nàng chịu, vẫn còn tơ tưởng đến Triển gia?”
Chuyện xảy ở Liễu gia, Liễu Lục kể tỉ mỉ, Trấn Vương phi hừ lạnh: “Không ai chê bai nàng là may mắn , còn dám kén cá chọn canh, nhận rõ tình hình. Thôi , nàng điều, cần Trấn Vương phủ chúng chống lưng, cũng cần bận tâm.”
Nàng xem xem Liễu Lục thể mắt nhà nào, và nhà nào chịu cưới nàng .
Nếu vì giữ thể diện cho Trấn Vương, nàng lười sắp xếp cho Liễu Lục .
Hành lang truyền tin Vương gia đến, mí mắt Vân Hòa Quận chúa giật giật, cảm giác bất an ngày càng mãnh liệt, ngẩng đầu lên quả nhiên thấy Trấn Vương tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-235-khong-biet-xau-ho.html.]
“Vương gia.”
“Phụ vương.”
Hai hành lễ.
Trấn Vương tiên liếc Trấn Vương phi, khẽ ừ một tiếng, đó với Vân Hòa Quận chúa: “Ngươi về , bổn vương lời bàn với mẫu phi của ngươi.”
Vân Hòa Quận chúa gật đầu, hiểu ý lui xuống.
cũng xa mà bước chậm , chẳng mấy chốc thấy tiếng Trấn Vương phi nổi giận từ trong phòng truyền : “Vương gia, hồ đồ ?”
“Bổn vương tâm ý quyết.”
Rầm!
“Thiếp đồng ý! Nạp ai cũng , duy chỉ nàng là , lớn tuổi , còn thể chuyện chừng mực như ?”
Hai xảy tranh cãi kịch liệt.
Mí mắt Vân Hòa Quận chúa giật càng dữ dội hơn, lâu trong phòng truyền tiếng đồ vật đập phá, loảng xoảng, kèm theo tiếng gầm giận dữ.
Ngay đó, Trấn Vương đóng sầm cửa bỏ , mặt mày xanh mét, bước chân vội vã, khi ngang qua Vân Hòa Quận chúa, bước chân dừng , mặt lạnh lùng : “Ngươi khuyên nhủ mẫu phi của ngươi.”
Nói đoạn, nhấc chân rời .
13_Vân Hòa Quận chúa hai lời, nhấc váy vội vàng chạy , mặt đất đầy mảnh vỡ, một mảnh hỗn độn, bàn ghế đều đổ, cả bộ đồ sứ ngọc men xanh gốm Nhữ đập tan tành, Trấn Vương phi đang bệt đất, mắt đỏ hoe, thở hổn hển.
“Mẫu phi!” Vân Hòa Quận chúa nhanh chóng bước tới đỡ nàng dậy: “Xảy chuyện gì mà nông nỗi , phụ vương rốt cuộc gì?”
Trấn Vương phi từ từ dậy, khóe miệng nhếch lên nụ lạnh: “Con tiện nhân Liễu Lục đó câu dẫn phụ vương của ngươi, phụ vương ngươi nạp nàng trắc phi!”
“Cái gì?” Vân Hòa Quận chúa nhất thời vẫn phản ứng kịp.
“Hèn chi ba nhà đều mắt, thì dã tâm lớn đến , chủ ý đ.á.n.h cả lên phụ vương ngươi, uổng công bao năm qua yêu thương nàng như thế, mà tính kế cả lên đầu !” Trấn Vương phi tức giận đến run rẩy, hai tay siết chặt lòng bàn tay, cơn đau ập đến, lý trí mới kéo về một chút.
Vân Hòa Quận chúa cũng tức đến nhẹ, cuối cùng cũng hiểu hành động kỳ lạ của Liễu Lão phu nhân hôm nay ở Liễu gia, và vì phụ vương giận dữ đến thế.
“Đồ tiện nhân!” Vân Hòa Quận chúa nghiến răng nghiến lợi, trong mắt bùng lên lửa giận: “Quả thật , nàng còn tâm tư như .”
Cũng trách các nàng quá sơ suất.
Mắng thì mắng, nhưng khi bình tĩnh Vân Hòa Quận chúa : “Phụ vương tâm ý quyết, mẫu phi hà tất chống đối phụ vương? Liễu Lục tiến cửa cũng chẳng qua là một thị , con cái, căn bản khó mà lay chuyển địa vị của .”
“Ngươi tiếp nhận con tiện nhân đó?” Trấn Vương phi càng thêm tức giận, hất tay Vân Hòa Quận chúa xuống ghế: “Đây chẳng là chọc thẳng tâm can ?”
“Mẫu phi nếu đồng ý, biện pháp nào? Chỉ phụ vương càng ngày càng xa cách, ngược để Liễu Lục nhặt tiện nghi. Phụ vương những năm đối với Liễu gia phù trợ là ở trong mắt. Hiện nay đại cục định, chúng hà tất đem tâm tư tiêu phí chuyện ? Người tương lai chính là ở Từ Hòa cung, chờ Dĩnh lên ngôi, phụ vương cũng sẽ trái lời .”
Vân Hòa Quận chúa khoác tay Trấn Vương phi bắt đầu khuyên nhủ: “Trắc phi dù đến mấy cũng là , hà tất khiến phụ vương vui.”
Trấn Vương phi nhắm nghiền mắt, đều đang run rẩy.
Vợ chồng mấy chục năm, những năm nàng cũng vì Trấn Vương nạp , nhưng Trấn Vương một lòng một chuyên tâm sự nghiệp, đối với thất vẫn luôn lạnh nhạt, thậm chí cả năm cũng chắc gặp một .
Cho nên Trấn Vương phi đối với thất trong phủ cũng khoan dung độ lượng, chỉ cần gây chuyện, ăn uống chi dùng đều thiếu.
Đây vẫn là đầu tiên Trấn Vương chủ động nạp trắc phi, đối phương là Liễu Lục mà nàng từ nhỏ yêu thương, điều nghi ngờ gì là một cái tát trời giáng mặt Trấn Vương phi.
“Nếu ở Đông Nguyên…” Trấn Vương phi hằn học : “Ta nhất định sẽ khiến nàng sống bằng c.h.ế.t!”
trớ trêu là ở kinh thành.
Dưới con mắt của bao , bao nhiêu kẻ đang dõi theo từng hành động của Trấn Vương phủ, Trấn Vương phi vì giữ gìn đại cục nên căn bản lựa chọn nào khác.
Chỉ thể thuận theo thỏa hiệp.
Khuyên nhủ cả một buổi chiều, mắt Trấn Vương phi trở nên tối sầm: “Thôi , chuẩn .”
Trong lòng Vân Hòa Quận chúa dù cũng thể hiện , chỉ thể kiên nhẫn dỗ dành Trấn Vương phi, bề ngoài còn vui vẻ chuẩn hỉ sự.
“Tuy nhiên, quy cách thể phô trương, chỉ thể theo lễ nghi của quý mà .” Trấn Vương phi cảm thấy quý là nâng đỡ .
Vân Hòa Quận chúa gật đầu, đang định phân phó, thì quản gia bước : “Bẩm Vương phi, Vương gia đích đến kho chọn vài hòm sính lễ, chuẩn hơn chục hòm của hồi môn gửi đến Liễu gia.”
Nghe , Trấn Vương phi mắt tối sầm suýt chút nữa ngất , ghì c.h.ặ.t t.a.y vịn: “Người, gì?”
“Hồi bẩm Vương phi, Vương gia mở tư khố, chuẩn sính lễ và của hồi môn gửi đến Liễu gia, còn cho dọn dẹp Lăng Lung Viện.”
Lăng Lung Viện là một trong những viện nhất Trấn Vương phủ, vốn là nơi Trấn Vương phi chuẩn để cho gia đình trưởng tử, bên trong cũng tốn ít tâm tư bài trí, thứ đều là đồ cực .
“Không, !” Trấn Vương phi đập bàn dậy: “Đổi một viện khác, Lăng Lung Viện !”
Quản gia vẻ mặt khó xử, lẩm bẩm nhỏ giọng: “Bẩm Vương phi, Vương, Vương gia phái bố trí .”