Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 239: Đánh Tiểu Vương gia ---

Cập nhật lúc: 2025-10-07 07:27:01
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiếng của Lâm phu nhân vẫn còn văng vẳng giữa trung, nàng quỳ đó, nước mắt nước mũi tèm lem, trông yếu ớt nơi nương tựa, thật đáng thương.

 

“Than ôi, ai ngờ Lâm gia năm nào giờ thành nông nỗi .”

 

“Đã ẩn khỏi cửa mà còn lôi lợi dụng, chẳng dồn chỗ c.h.ế.t ?”

 

Một năm Lâm gia gặp nạn, các phu nhân vốn thiết với Lâm phu nhân khi đó vì gia tộc mà dám giao hảo sâu với Lâm gia, cũng chẳng dám cầu xin cho Lâm gia.

 

giờ đây, Lâm phu nhân ở ngay mắt, nhớ tình nghĩa xưa, mấy vị phu nhân đều kìm lòng, ánh mắt Trấn Vương phi cũng đổi sắc thái.

 

Trấn Vương phi hít sâu một , cúi đỡ Lâm phu nhân dậy, cố nén giận : “Lâm phu nhân, nàng uy h.i.ế.p nên mới cố ý như ? Không cả, chỉ cần , sẽ cùng giúp nàng giải quyết.”

 

“Trấn Vương phi lời ?” Lâm phu nhân ngơ ngác lắc đầu.

 

“Chẳng lẽ Thái tử phi…”

 

Ba chữ “Thái tử phi” thốt , Lâm phu nhân vội lắc đầu: “Trấn Vương phi hiểu lầm , ai chỉ thị cho cả, cầu xin Trấn Vương phi đại phát từ bi, đừng để Lâm gia liên lụy nữa.”

 

Nói đoạn, nàng lùi hai bước, dập đầu liên tục xuống đất mặt Trấn Vương phi.

 

Trấn Vương phi tức đến tái mặt, nghiến chặt răng hàm.

 

Cẩm Sơ liếc mắt hiệu cho Phi Sương, Phi Sương lập tức đỡ Lâm phu nhân dậy, : “Lâm gia giờ chỉ còn cô nhi quả phụ, sống an phận, hoàng tộc sẽ tận diệt, Lâm phu nhân cần lo lắng.”

 

“Thái, Thái tử phi?” Lâm phu nhân sợ hãi dậy.

 

Cẩm Sơ dặn dò: “Đi đón Thần ca nhi đây, đừng quấy rầy Lâm phu nhân nghỉ ngơi.”

 

“Vâng.”

 

Phi Sương dẫn theo hai tiểu nha đích tiễn Lâm phu nhân rời .

 

Người , tiếng cũng dứt, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

 

Cẩm Sơ nhíu mày Trấn Vương phi: “Dù thì Vương thẩm cũng là trưởng bối, hôm nay hãm hại Đông Cung, gây rối kinh thành, phận trưởng bối của , sẽ so đo. nếu , đừng trách trở mặt vô tình.”

 

Sắc mặt Trấn Vương phi chút giữ nổi, còn phản bác, thì Phi Sương dẫn Thần ca nhi, lâu lộ diện, trở về.

 

Thần ca nhi thấy Cẩm Sơ thì hai mắt sáng rỡ, "phịch" một tiếng quỳ xuống, gọi một tiếng mẫu phi!

 

Cẩm Sơ liếc Thần ca nhi, mới một năm gặp, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa hơn nhiều, quần áo cũng sạch sẽ tinh tươm, chỉ là đôi mắt còn vẻ ngạo khí như xưa.

 

“Tiểu công tử gọi nhầm , mẫu phi của ngươi.” Cẩm Sơ cong môi : “Tuy nhiên, thấy ngươi từng ở Đông Cung, sẽ tìm cho ngươi một gia đình khác, thế nào?”

 

Thần ca nhi lắc đầu, cẩn thận vươn tay kéo tay Cẩm Sơ, rụt về: “Mẫu phi, về Đông Cung.”

 

Cẩm Sơ cau mày.

 

Nàng thầm than Thần ca nhi đến tuổi chuyện, lớn lên trong thâm cung, nhiều việc khó mà che giấu, hơn nữa phận của đặc biệt.

 

Không chừng sẽ kẻ lợi dụng phận của Thần ca nhi để gây chuyện lớn.

 

Vòng vòng gặp , khi Cẩm Sơ đang do dự, Triển phu nhân bỗng nhiên khuyên: “Các gia tộc lớn cũng ít tộc học, tiểu công tử thông tuệ, bằng để tiểu công tử bạn của tiểu điện hạ và tiểu vương gia thì ?”

 

“Không !” Trấn Vương phi lập tức từ chối.

 

Triều Hi và Cơ Dĩnh cứ cách hai ngày cùng học ba canh giờ trong cung, phu tử chính là Triển Phạm Dư, mục đích là để thường xuyên kiểm tra trình độ học tập của hai , tiện bề quan sát.

 

Thỉnh thoảng còn Thái phó truyền thụ một kiến thức, nhưng cũng chỉ giới hạn trong cung học.

 

Một khi đồng ý cho Thần ca nhi bạn , cũng nghĩa là bé sẽ thường xuyên ở cạnh Cơ Dĩnh, Trấn Vương phi ưa Thần ca nhi, Thần ca nhi hư Cơ Dĩnh.

 

Càng sự thông minh và tài năng của Thần ca nhi che lấp Cơ Dĩnh.

 

“Thần ca nhi và Triều Hi tuổi tác tương đương, từng chơi cùng từ nhỏ, cứ để Thần ca nhi hầu cận chăm sóc Triều Hi là …” Trấn Vương phi .

 

Cẩm Sơ nhíu mày: “Vương thẩm, Thần ca nhi dù cũng là một đứa trẻ, thể bắt thái giám?”

 

Hai chữ “thái giám” thốt , sắc mặt các vị phu nhân đều đổi.

 

Thần ca nhi chính cũng sợ hãi run rẩy, lóc lắc đầu .

 

Sắc mặt Trấn Vương phi biến đổi, lúc mới muộn màng nhận , trong cung ngoài thị vệ cận , hầu hạ bên cạnh Triều Hi chính là thái giám.

 

“Ta, ý đó.” Trấn Vương phi giải thích.

 

17_Cẩm Sơ lập tức đồng ý đề nghị cho Thần ca nhi bạn , với Thần ca nhi: “Chữ ‘Thần’ (宸) quá nặng, từ hôm nay trở cứ gọi là Thần ca nhi (辰 ca nhi) .”

 

Thần ca nhi do dự một lát gật đầu đồng ý.

 

Trấn Vương phi cũng phản bác, đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của , chỉ giải thích một câu là ngẫu nhiên Thần ca nhi ở bên ngoài, nghĩ bé cô khổ nơi nương tựa, bầu bạn, nên mới tự tiện đưa về.

 

Về phần vu khống, Trấn Vương phi kêu oan: “Bổn phi cũng là một , hà cớ gì nhằm một đứa trẻ chứ, chỉ là thấy nó đáng thương mà thôi, ai ngờ Lâm phu nhân tham sống sợ c.h.ế.t, đến cả cháu ngoại ruột cũng cần.”

 

“Vương thẩm!” Cẩm Sơ thấy nàng vẫn còn chối cãi, sắc mặt trầm xuống, đầy ẩn ý: “Năm đó con của Lâm trắc phi còn, Thần ca nhi bây giờ là do Thái hậu đ.á.n.h tráo, bất kỳ quan hệ nào với Lâm gia hoàng tộc.”

 

thấy Thần ca nhi và Lâm trắc phi tướng mạo giống , thôi , là nhất thời hồ đồ, nhận lầm , hảo tâm chuyện .”

 

Trấn Vương phi nâng một chén lên hướng về Cẩm Sơ : “Thái tử phi, là sai , xin lấy rượu tạ tội với nàng.”

 

Nhìn Trấn Vương phi dáng vẻ co duỗi, hề chút nào sự lúng túng hổ khi vạch trần, Cẩm Sơ cũng cảm thấy đối phương thật sự quá dày mặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-239-danh-tieu-vuong-gia.html.]

 

Cùng với lời nhận của Trấn Vương phi, khí dần trở nên hòa hoãn trở .

 

Yến tiệc tan, Cẩm Sơ dẫn Triều Hi , Thần ca nhi cũng tha thiết theo.

 

Trấn Vương phi cũng thấy vô vị, dẫn Cơ Dĩnh rời .

 

Suốt dọc đường Cơ Dĩnh giữ vẻ mặt buồn bã lời nào, nhưng Trấn Vương phi lúc giận lúc , khiến Cơ Dĩnh càng thêm khó chịu. Đến khi xe ngựa dừng , y mới nhịn hỏi thêm một câu: “Mẫu phi vì đưa Thần ca nhi về? Cậu bé rõ ràng nên một cuộc sống an , nếu cuốn tranh đấu, quyền thế, tương lai chỉ con đường c.h.ế.t.”

 

Bị con trai chất vấn, sắc mặt Trấn Vương phi biến đổi: “Dĩnh nhi, như chẳng đều vì con ?”

 

Cơ Dĩnh nghi hoặc.

 

“Triều Hi quá thông tuệ, nếu tìm kiềm chế nó, con thắng nó?” Trấn Vương phi từ tận đáy lòng thừa nhận, nhưng hiện thực thì Triều Hi quả thật mang danh thần đồng.

 

Cơ Dĩnh bỗng nhiên sững sờ, ngay đó mặt lộ vẻ khó coi.

 

Thì trong mắt mẫu phi, y thực sự bằng Triều Hi!

 

“Mẫu phi, nhi thần sẽ cố hết sức, nhi thần và Triều Hi giao ước , sẽ cạnh tranh công bằng, xin mẫu phi đừng nhúng tay .”

 

Nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ của con trai, Trấn Vương phi trong lòng hoảng hốt: “Thái tử dọn đường cho Triều Hi, văn quan võ tướng ai nấy đều là tài xuất chúng, nào sự công bằng nào đáng , con thực sự cho rằng tay Thái tử là sạch sẽ ?”

 

“Mẫu phi!” Cơ Dĩnh căng mặt ngắt lời đối phương, từng chữ từng chữ: “Chuyện giữa lớn nên liên lụy và Triều Hi.”

 

Chát!

 

Trấn Vương phi hề nghĩ ngợi, vung một bạt tai má Cơ Dĩnh, lập tức hiện năm dấu ngón tay rõ rệt.

 

“Vương phi!” Nha hoảng hốt, vội vàng tiến lên khuyên nhủ.

 

Trấn Vương phi nổi giận trong lòng: “Nếu hôm nay cạnh tranh là trưởng của con, cần lo lắng chuyện như . Con nhớ kỹ, con đại diện cho cả Trấn Vương phủ, riêng con, đừng tùy tiện bậy, hại hại !”

Mèo con Kute

 

“Vương phi, tiểu vương gia còn nhỏ, hà cớ gì những lời .”

 

Cơ Dĩnh xoa xoa má, cả tai đều ong ong, y sững tại chỗ, lâu hồi lâu hồn, chợt khổ, so với trưởng y bằng, so với Triều Hi nhỏ hơn y ba tuổi, y càng kém cỏi, hóa y trông như một kẻ vô dụng .

 

Cơ Dĩnh mím môi, gì cả, để mặc nha kéo phủ .

 

Cảnh đều Liễu Lục phía thu mắt, bỗng nhiên y chút đồng tình với Cơ Dĩnh, liền dặn dò nha : “Lát nữa mang ít t.h.u.ố.c đến cho tiểu vương gia.”

 

“Vâng.”

 

…… Đông Cung

 

Mấy về đến Đông Cung, Thần ca nhi như biến thành khác, bám dính lấy phía Triều Hi, khiến Triều Hi nhíu mày.

 

Lạc Yến cũng cảnh giác bé.

 

Hai bọn họ đối với Thần ca nhi quả thực thể thiết .

 

Thần ca nhi bĩu môi, trong lòng chút tủi , nhưng bé vẫn kiên trì theo Triều Hi, Triều Hi chút mất kiên nhẫn, dậm chân: “Ta tìm phụ vương.”

 

Lời dứt, Cơ Thừa Đình tiếng mà đến.

 

“Phụ vương!”

 

Triều Hi và Lạc Yến thấy Cơ Thừa Đình, nhanh chóng chạy tới.

 

Cơ Thừa Đình cúi xoa xoa đầu hai đứa bé, khen vài câu, ánh mắt ngước lên thấy Thần ca nhi,

 

ánh mắt hờ hững.

 

“Phụ, phụ vương.” Thần ca nhi rụt rè gọi một tiếng.

 

Cơ Thừa Đình đáp , chỉ sai đưa Triều Hi và Lạc Yến ngoài. Đợi , y đến bên bàn xuống, giọng điệu trầm thấp: “Cô phụ vương của ngươi.”

 

Một câu khiến vành mắt Thần ca nhi lập tức đỏ hoe, bĩu môi, càng thêm tủi , nhưng mặt Cơ Thừa Đình, dám , rụt vai nức nở.

 

Cẩm Sơ thấy cũng chút bất lực.

 

Trẻ thơ vô tội, sự đời của Thần ca nhi vốn là một âm mưu, bảo nàng tay với Thần ca nhi, nàng thực sự nỡ.

 

“Muốn ở thì , nhưng từ hôm nay trở , ngươi đổi họ, đổi tên, cũng tùy tiện gọi bừa, tuân thủ quy củ trong cung.” Cơ Thừa Đình hờ hững : “Phạm , cũng chịu phạt như các cung nhân khác, ?”

 

Thần ca nhi trợn đôi mắt to tròn vô tội, chút do dự gật đầu: “Có thể!”

 

Cứ như , Thần ca nhi .

 

Đêm về tĩnh mịch.

 

Đông Cung thêm một , Cẩm Sơ khẽ thở dài đầy bất lực, Hồng Chi khẽ lẩm bẩm: “Nếu Thái tử phi mắt, thể đợi ít ngày nữa, tìm cớ đưa .”

 

Cẩm Sơ khẽ : “Thần ca nhi là do Trấn Vương phi khó khăn mới đưa , Đông Cung mà nhằm một đứa trẻ vô tội, sẽ chê trách.”

 

bảo nàng nuốt trôi cái thiệt thòi , là tuyệt đối thể.

 

trông chừng Thần ca nhi, đừng để khác hãm hại nó.”

 

Còn về việc sắp xếp Thần ca nhi thế nào, trong lòng nàng kế hoạch khác.

 

 

Loading...