Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 336:: Lấy Mạng Đổi Mạng ---
Cập nhật lúc: 2025-10-08 00:18:58
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chiều tối, Triều Hi rời , trời dần sẫm tối, Lạc Yến một nửa cánh tay khuỷu đặt bàn, ngước vầng trăng sáng cao, nàng đắm chìm suy tư, bên tai đôi khi vẫn vẳng tiếng lá cây xào xạc theo gió. Nàng ngẩng đầu, một bóng hình cao ráo in mắt. Cơ Dĩnh cứ thế xuất hiện mắt nàng.
“Ngươi… ngươi đến đây?” Lạc Yến kinh ngạc, cau mày: “Phủ Công chúa nơi tiểu thúc đến thì đến, thì ?”
Cơ Dĩnh hắng giọng: “Ta đến để giải thích chuyện buổi trưa, sợ nàng ngủ .”
“Ta nghĩ nhiều…”
Thấy nàng cứng miệng, y cũng vạch trần, tự xuống, nhanh chậm : “Hình gia đủ, binh quyền, đ.á.n.h tiếng là nhạc phụ tương lai của Dĩnh Vương phủ để lôi kéo vài vị đại thần, Hình Uyển Nguyệt cũng chẳng hạng lương thiện.”
Lạc Yến , mím môi nhàn nhạt : “Ta tiểu thúc tâm địa lương thiện, sẽ vô duyên vô cớ mà tính kế khác, chắc chắn nguyên do.”
“Vậy nàng ngủ muộn thế ?” Cơ Dĩnh hỏi.
Ánh mắt Lạc Yến lóe lên: “Dương cô nương thế hôm nay, còn mặt mũi nào nữa?”
“Là nàng tự nguyện.”
“Vì tự nguyện?”
“Vì tiền bạc.”
Lạc Yến nghẹn lời, nỗi khó chịu trong lòng bỗng chốc tan biến, tâm tình cũng trở nên thoải mái hơn, đôi bên cùng lợi, cũng chẳng lợi dụng.
“Hôm nay nàng về Dương phủ tĩnh dưỡng, sẽ ngày ngày ở Dương phủ.” Cơ Dĩnh chỉ về một hướng: “Nếu viện tử thông sẽ tiện hơn nhiều.”
Thuận thế sang, nơi nối liền phủ Công chúa và Dương phủ là một khu vườn, nếu để một cánh cửa nhỏ, việc sẽ tiện lợi hơn nhiều.
Lạc Yến trừng mắt Cơ Dĩnh: “Sao thể ?”
“Nàng thể dành một viện cho Triều Hi, ? Dĩnh Vương phủ, cũng dành cho nàng một viện đó thôi.”
Cơ Dĩnh thấy giữa hàng mày nàng bớt sầu muộn, mặt bất giác lộ nụ ôn hòa, Lạc Yến thu ý mặt, vẻ mặt nghiêm trọng: “Tiểu thúc lo lắng khi đến phủ Công chúa sẽ gây những nghi ngờ đáng ?”
Tâm tư của cô nương nhỏ đều hiện rõ mặt, Cơ Dĩnh truy hỏi: “Vì ?”
Lạc Yến khó thành lời, nàng hổ đỏ mặt vẫy tay hiệu đuổi : “Trời còn sớm nữa, tiểu thúc mau về .”
Thấy nàng chịu thêm, Cơ Dĩnh cũng hỏi nhiều, tiễn nàng rời , trong sân đợi ròng rã một canh giờ, Hồng Chi mới thăm dò xem xét, quả nhiên thấy Cơ Dĩnh vẫn : “Tiểu vương gia.”
“Cô cô, hôm nay xảy chuyện gì?”
Hồng Chi do dự.
Chuyện như Công chúa thể với tiểu điện hạ, nhưng thể với tiểu vương gia. Cơ Dĩnh hỏi: “Là Quý gia?”
Hồng Chi phủ nhận cũng thừa nhận, : “Hôm nay khắp vương phủ đều là cảnh sắc, nơi cũng thấy hoa mẫu đơn, đồn đại, Công chúa lẽ vì chuyện mà tức giận.”
Nói xong, Hồng Chi khom gối cáo lui.
Chỉ còn Cơ Dĩnh chìm suy tư.
Sáng hôm
Quý gia ở cạnh triệu kiến, Đông Cung triệu Quý phu nhân và hai Quý cô nương cung yết kiến. Trên xe ngựa cung, Quý phu nhân vẫn còn một bụng nghi hoặc, bình thường đều là bà cung thỉnh an, ít khi Thái tử phi chủ động triệu kiến.
Quý Tử Linh sang Quý Chỉ Tình, hai tỷ , Quý Chỉ Tình thấy thể giấu nữa, thở dài: “Thái tử phi triệu kiến, chín phần mười là vì tiệc tân gia Dĩnh Vương phủ hôm qua.”
Tiệc tân gia hôm qua, Quý phu nhân đến thì yến tiệc tan, bà chỉ Dương Khanh Phượng Hình Uyển Nguyệt đẩy xuống hồ sen, dẫn đến sảy thai.
chuyện thì liên quan gì đến việc Thái tử phi triệu kiến?
“Hôm qua là do lỗ mãng .” Quý Chỉ Tình kể rõ ngọn ngành.
Quý phu nhân xong liền biến sắc: “Con hồ đồ gì , tiểu vương gia và Công chúa cùng lớn lên, chỉ vì vài họa tiết hoa văn mà chọc giận Công chúa, thảo nào sáng sớm nay Thái tử phi tuyên triệu!”
Từ khi kinh thành Quý phu nhân và Thái tử phi cũng gặp vài , bà tin rằng Thái tử phi thông tuệ, chỉ là đôi khi nhắm mắt ngơ mà thôi.
“Mẫu , đại tỷ gì cụ thể, đều là Công chúa tự đoán mò, ngày hôm qua cũng nổi giận , Thái tử phi hôm nay chẳng qua là răn đe vài câu, chúng nhẫn nhịn một chút là .” Quý Tử Linh .
Quý phu nhân cau mày gì.
Mấy đến Đông Cung, Phi Sương nghênh đón ba ở hành lang, : “Ba vị xin chờ một lát, Thái tử phi đang sắp xếp cung sách.”
Chưa gặp mặt oai phủ đầu.
Quý phu nhân nắm chặt lòng bàn tay, mặt vẫn nặn nụ , dám tỏ chút thiếu kiên nhẫn nào.
Lần chờ đợi kéo dài đến hai canh giờ.
Ánh nắng ban mai chiếu lưng ba , ba vẫn dám nhúc nhích, Quý Chỉ Tình lộ vẻ hối hận.
Cuối cùng buổi trưa, Phi Sương đến mời ba .
Cẩm Sơ ở vị trí cao nhất, mặt đặt một chồng sách dày cộp, lúc nàng đang cầm tách , ánh mắt khẽ nâng lên liếc ba .
Ba hành lễ: “Xin thỉnh an Thái tử phi.”
Cẩm Sơ khẽ mỉm : “Đều dậy , triệu ba vị đến, là một chuyện cùng Quý phu nhân thương nghị.”
Quý phu nhân gọi tên, mí mắt giật giật, bước tới: “Không Thái tử phi điều gì dặn dò?”
“Này!” Cẩm Sơ vươn ngón tay thon dài trắng nõn điểm mấy quyển sách: “Chuyện Quý đại cô nương năm xưa dũng mãnh dẹp loạn khiến đại công tử Hình bộ Thị lang ngưỡng mộ từ lâu, cầu bổn cung chủ ban hôn. Trưởng tử Ngự Sử Đài cũng ý với Quý đại cô nương. Ngoài , còn vài vị phu nhân để mắt đến Quý đại công tử, thi thoảng cung, bổn cung cũng khó xử, Quý phu nhân, thật phúc khí, nuôi dưỡng ba con hiếu thuận, ai nấy đều để mắt.”
Lời dứt, ba đồng loạt biến sắc.
“Thái tử phi…” Quý phu nhân gượng : “Đều là lời khen ngợi quá đáng, thần phụ dám nhận.”
“Trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng, đến tuổi thích hợp thì nên thành hôn, bổn cung há cứ hết đến khác từ chối hảo ý của ?”
Cẩm Sơ chỉ vài cái tên: “Ba vị phu nhân đều Quý đại công tử con rể, Quý phu nhân xem thử, nào mắt ?”
Xem là ban hôn , Quý phu nhân vội vàng : “Thái tử phi, khuyển tử tạm thời tâm tư thành hôn, y ý trung nhân, đợi kỳ thi khoa cử định đoạt cũng muộn.”
Cẩm Sơ giả vờ hồ đồ: “Người Quý đại công tử thầm mến ở kinh thành ?”
Bị chất vấn, Quý phu nhân chút ngẩn , mấy há miệng mím môi nuốt xuống, ấp úng nên gì mới , hai chữ Công chúa là tuyệt đối dám thốt .
“Thái tử phi quên , Quý đại công tử công khai tuyên bố là vì Công chúa.” Phi Sương nhắc nhở đúng lúc.
Cẩm Sơ liếc mắt Phi Sương: “Nói bậy, Lạc Yến định hôn ước, Quý đại công tử lẽ nào phẩm hạnh thấp kém, dám dòm ngó thê tử của khác?”
Quý phu nhân xong liền sững sờ, buột miệng hỏi: “Công chúa định hôn ước ? Chuyện từ bao giờ?”
“Công chúa còn cập kê, chuyện vẫn công bố.” Cẩm Sơ hờ hững trả lời qua loa, cặp mày dài nhướng lên, về phía Quý phu nhân: “Lẽ nào những vị tiểu thư khuê các đều lọt mắt Quý phu nhân?”
Cẩm Sơ nâng cao giọng, nét mặt lộ vẻ kiên nhẫn, đặc biệt là đôi mắt như phủ một lớp băng giá, khiến cả nàng toát vẻ lạnh buốt.
“Thái tử phi hiểu lầm , chỉ là gần đến khoa cử nên tâm tư hôn sự, Công chúa rộng lòng từ thiện, ai thích cơ chứ?” Quý Chỉ Tình , nàng quỳ xuống đất dập đầu Cẩm Sơ: “Đệ từ đến nay chủ kiến, hơn nữa mẫu cũng hứa với y, hôn sự do y tự chủ, Quý gia chỉ thể đa tạ hảo ý của Thái tử phi.”
Quý phu nhân vội vàng gật đầu: “Quả đúng là như .”
Cẩm Sơ giận quá hóa : “Ba Quý gia đều đến tuổi thích hợp, mới đến kinh thành lâu, tổng tổ chức một chuyện hỉ sự chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-336-lay-mang-doi-mang.html.]
Lời ý nghĩa rõ ràng, nếu Quý Chỉ Tình xuất giá, thì Quý Trường Hành lấy vợ.
Quý phu nhân hai tay siết chặt khăn lụa, sang con gái lớn, Quý Chỉ Tình : “Thái tử phi, mang tiếng , xứng gả cho ai, chuẩn tinh thần sống cô độc cả đời , Chỉ Tình đa tạ hảo ý của Thái tử phi.”
Lại một nữa từ chối.
Trên mặt Cẩm Sơ hề vẻ tức giận, ngược khóe miệng còn cong lên thành nụ , nàng phất tay để Quý phu nhân ở trong cung, cho Quý Chỉ Tình và Quý Tử Linh trở về.
Liên tiếp ba ngày
Cẩm Sơ ngày nào cũng triệu kiến Quý phu nhân, sớm về khuya, mấy ngày vất vả như , Quý phu nhân chút chịu nổi, sắc mặt tái mét, ngay cả bước chân cũng xiêu vẹo.
Ngày hôm đó Quý phu nhân từ cung trở về, trời tối đen, hai nha đỡ cửa, qua đại sảnh thì chặn : “Phu nhân, lão phu nhân đang chờ .”
Quý phu nhân mí mắt giật giật, đành bái kiến Quý lão phu nhân.
“Ròng rã ba ngày mới , con còn giấu diếm đến bao giờ?” Quý lão phu nhân sắc mặt âm trầm vui.
“Mẫu .” Quý phu nhân quỳ xuống đất, mặt lộ vẻ đau khổ.
Quý lão phu nhân cau mày: “Rốt cuộc là xảy chuyện gì?”
Sự việc đến nước cũng thể giấu nữa, Quý phu nhân đành thật, Quý lão phu nhân kinh ngạc tức giận, trầm giọng sai mời Quý Chỉ Tình, Quý Trường Hành và Quý Tử Linh ba đến.
“Mẫu …”
“Lẽ nào con cho rằng cứ ấp a ấp úng kéo dài, chuyện là thể bỏ qua ?” Quý lão phu nhân quát lên.
Quý phu nhân lắc đầu.
Chỉ trong thời gian một nén nhang ba lượt đến, Quý Chỉ Tình thấy mẫu ghế, sắc mặt , nghi hoặc: “Mẫu bệnh ?”
“Mẫu các ngươi liên tiếp triệu cung ba ngày, ngày ngày sớm về khuya, các ngươi lẽ nào ?” Quý lão phu nhân truy hỏi.
Ba đồng loạt lắc đầu.
Quý phu nhân vội vàng giải thích: “Là giấu diếm, lo lắng.”
Quý lão phu nhân hít sâu một Quý Trường Hành và Quý Chỉ Tình: “Ý của Thái tử phi rõ ràng, hai các ngươi mau chóng tìm một nhà mà định đoạt, đặc biệt là Trường Hành con, đừng tơ tưởng đến Công chúa nữa.”
“Tổ mẫu?” Quý Trường Hành mặt đầy vẻ cam lòng, y rõ ràng thề với Lạc Yến, khi thi đỗ công danh sẽ cưới nàng vợ.
Quý lão phu nhân : “Làm thể quá ích kỷ, chỉ lo cho bản , ngươi một ngày chấp thuận, mẫu ngươi sẽ ngày ngày cung chịu tội, một chữ ‘hiếu’ đủ đè c.h.ế.t , ngươi nỡ lòng nào mẫu ngươi từ sáng sớm đến tối mịt quỳ gạch nền mà chép kinh Phật ?”
Ba nghẹn lời.
Sắc mặt Quý Trường Hành trở nên khó coi.
Quý Chỉ Tình hối hận khôn nguôi: “Là , là nhất thời hồ đồ, nên thăm dò Công chúa, gây đại họa, mẫu , nguyện ý xuất giá, cần liên lụy Trường Hành.”
“Chuyện do các ngươi quyết định nữa .” Quý lão phu nhân xoa xoa giữa trán: “Chiều nay Cơ Tuyết Nhan đến một chuyến, Cơ gia nhị công tử cầu hôn Chỉ Tình, ngày lành tháng đều chọn xong.”
Sắc mặt Quý Chỉ Tình bỗng nhiên biến đổi: “Ai?”
Cơ Lệnh tiếng đồn xa, liên tiếp c.h.ế.t hai vợ, ở kinh thành là kẻ khét tiếng, nếu còn Trấn Vương phủ chỗ dựa, e rằng sớm thể ở kinh thành.
Người như , nàng thể để mắt đến?
“Tổ mẫu!” Quý Chỉ Tình sốt ruột về phía Quý lão phu nhân, giọng run rẩy: “Tôn nữ thể gả cho Cơ nhị công tử, cầu tổ mẫu cứu lấy tôn nữ.”
Quý lão phu nhân nàng: “Không gả cho Cơ nhị công tử, lẽ nào con còn gả cho tiểu vương gia ?”
Bị trúng tâm tư, Quý Chỉ Tình nghẹn lời, nước mắt như châu ngọc đứt dây ngừng rơi, Quý lão phu nhân : “Hai tỷ các ngươi hãy từ bỏ ý định , bây giờ còn thể lựa chọn, hãy giữ thể diện cho , tự lo liệu .”
Nói xong, Quý lão phu nhân run rẩy vịn bàn dậy rời .
Trong đại sảnh tĩnh lặng thỉnh thoảng truyền đến tiếng nức nở.
Quý Chỉ Tình nghiến răng: “Ta tìm Công chúa cầu tình.”
Chuyện do nàng mà , nàng nguyện ý gánh chịu tất cả.
“Vậy nếu Công chúa chịu gặp con thì ?” Quý phu nhân hỏi.
“Ta Phương gia một chuyến .”
Có Phương cô nương ở đó, Công chúa sẽ gặp.
Hình gia
Hình Uyển Nguyệt giam trong phòng ròng rã ba ngày, mỗi ngày chỉ nha nhỏ đưa đồ ăn đến, nha mang nước đến. “Dĩnh
"Vương phủ tới ?" Nha lắc đầu.
"Mẫu , gặp mẫu ." Hình Uyển Nguyệt chờ đợi ba ngày, lòng nóng như lửa đốt, càng lúc càng bất an.
Nha đáp: "Cô nương quên , Tướng quân và phu nhân thăm ở ngoại tỉnh, còn hai ngày nữa mới về. Lão phu nhân ốm hai ngày, giờ đại phu còn đang túc trực."
Hôm đó, Hình lão phu nhân tin Hình Uyển Nguyệt đẩy Dương Khanh Phượng xuống hồ sen khiến nàng sảy thai ngay tại chỗ, liền nhắm mắt ngất , Hình gia nhất thời loạn cả lên.
Chiều tối, Hình lão phu nhân tỉnh , lập tức sai giam Hình Uyển Nguyệt , đợi Hình tướng quân về sẽ xử trí.
Cứ thế mà chờ đợi ròng rã ba ngày.
Hình Uyển Nguyệt nghiến chặt răng, nàng ngừng nhớ chuyện xảy trong buổi yến tiệc hôm đó. Rõ ràng là Dương Khanh Phượng khắp nơi khiêu khích, nào là mời nàng xem hậu viện, còn ưng ý viện nào, vị trí , khiến Hình Uyển Nguyệt nhất thời nóng nảy.
Viện của chủ mẫu là của nàng, thể để Dương Khanh Phượng chiếm đoạt?
Chưa mấy bước, Dương Khanh Phượng nhe răng với nàng. Nàng còn kịp phản ứng, trơ mắt Dương Khanh Phượng tự nhảy xuống.
Vùng vẫy mấy cái, nước trong hồ bắt đầu nổi lên từng vòng đỏ, càng lúc càng nhiều.
Là Dương Khanh Phượng cố tình hãm hại nàng!
Nhất định là nàng !
Tin tức Hình Uyển Nguyệt gặp chuyện truyền đến tai vợ chồng Hình tướng quân, hai quản ngại gì, ngày thứ ba liền vội vã trở về.
Mèo con Kute
Hai vợ chồng tiên thăm Hình lão phu nhân. Vốn dĩ thể bà khỏe, nay một trận tức giận như , sắc mặt trông càng thêm suy nhược bệnh tật.
"Uyển Nguyệt phạm , các con nhất định tìm cách giữ mối hôn sự ." Hình lão phu nhân thều thào nhắc nhở.
Hình tướng quân lộ vẻ khó coi, y vạn vạn ngờ rằng mới rời , lưng Hình Uyển Nguyệt gây họa, còn là giữa ban ngày ban mặt, khiến y đến cơ hội biện bạch cũng .
"Mẫu , một mạng , chỉ sợ Vương phủ sẽ dễ dàng bỏ qua." Hình phu nhân ưu sầu: "Hơn nữa, Dương cô nương còn thương thể, khó lòng thai nữa."
"Vậy thì để Uyển Nguyệt bồi thường cho nàng một đích tử, do nàng nuôi dưỡng, cũng coi như nâng đỡ nàng ." Hình lão phu nhân nghĩ một kế.
Hình phu nhân kinh ngạc: "Vậy Dương cô nương thể cam tâm nuôi dưỡng con của kẻ thù?"
"Kẻ thù nào chứ, đó là chủ mẫu tương lai. Nàng chỉ là một cô nương lai lịch bất minh, danh phận mà con, vốn là một nỗi ô nhục." Hình lão phu nhân cũng chỉ thể tìm từ phía đối phương, cân bằng cả hai bên để Trấn Vương phủ nguôi giận.
Hình lão phu nhân bỗng Hình phu nhân: "Hinh Nhi mất mạng là vì Trấn Vương phủ, Trấn Vương phủ nợ Hình gia một mạng, một mạng đền một mạng, đôi bên còn nợ nần gì nữa!"