Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 463:: Nghìn chén không say ---

Cập nhật lúc: 2025-10-09 04:30:07
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Hoàng hậu nương nương.” Cung nhân thấy Phương Đồ đang ở cửa, vội vàng hành lễ. Tiếng nhắc nhở cũng khiến sang, Triều Hi thờ ơ liếc mắt một cái thu hồi thần sắc. “Hoàng thượng.” Phương Đồ khẽ khom gối.

 

Triều Hi gì, tùy ý nâng tay. Kiều phi giáng chức liền cong môi , đến bên Phương Đồ: “Hoàng hậu nương nương thể vì thần chủ ? Kỳ tần mấy ba lượt dám đỉnh đạc chống đối, ghen tị thần sủng ái, dùng thủ đoạn hạ tiện như để vu oan thần .”

 

Phương Đồ về phía Kiều phi: “Vậy vết tát mặt Kỳ tần là ?”

 

Kiều phi cứng họng.

 

“Thôi , chuyện đến đây là hết. Trẫm tiền triều còn việc.” Khi Triều Hi chuẩn dậy, ghế thút thít tỉnh , lóc nhào lòng Triều Hi: “Ô ô, Hoàng thượng, thần sợ quá, thần lo rằng sẽ bao giờ gặp nữa.”

 

Kỳ tần ôm chặt lấy eo Triều Hi, đến lê hoa đái vũ, mà còn thấy thương: “Hoàng thượng, thần là đến hòa , liên quan đến sự bình của hai quốc gia, chứ đến đây để lăng nhục. Là Kiều phi ý kiến với thần , Hoàng thượng…”

Mèo con Kute

 

Triều Hi Kỳ tần ôm chặt buông, lông mày nhíu chặt , như : “Kỳ tần tỉnh ?”

 

Kỳ tần ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ chằm chằm Triều Hi, còn ngừng cố ý vô ý dùng n.g.ự.c cọ xát, mặt đỏ bừng vì tủi .

 

“Kỳ tần!” Kiều phi khéo léo chen , mạnh mẽ gạt cổ tay Kỳ tần , tách Triều Hi khỏi nàng , tay nắm chặt cổ tay Kỳ tần: “Có bản lĩnh thì hãy kể chuyện ngày hôm nay một nữa . Bản cung nghiêm trị ngươi, trực tiếp phạt là , hà tất giữa thanh thiên bạch nhật đẩy ngươi xuống hồ?”

 

Lực đạo quá lớn, Kỳ tần đau đớn kêu lên, miệng ngừng kêu: “Hoàng thượng, cứu mạng.”

 

“Đủ !”

 

Triều Hi quát một tiếng: “Chuyện đến đây là kết thúc, trẫm .”

 

Nói đoạn, cất bước rời , bóng lưng kiên quyết, mang theo vài phần giận dữ.

 

Sau khi rời , Kiều phi mới buông lỏng cổ tay Kỳ tần, lạnh lùng hừ một tiếng: “Kỳ tần, ngươi dám hãm hại bản cung, từ hôm nay trở bản cung với ngươi thề đội trời chung!”

 

Nhìn hai cãi vã ồn ào, thấy Kỳ tần tỉnh , Phương Đồ cũng yên lòng. Nàng khẽ hắng giọng nhắc nhở: “Kiều phi, Hoàng thượng chuyện tạm gác , hãy để Kỳ tần nghỉ ngơi cho .”

 

Có Phương Đồ lên tiếng, Kiều phi khách khí lời, thu tay , vẻ mặt khinh thường phủi phủi những hạt bụi hề tồn tại , liếc Kỳ tần một cái từ cao, lạnh lùng hừ một tiếng đầu bỏ .

 

Kỳ tần tức giận thôi, đầu tố cáo, nhưng Phương Đồ còn kiên nhẫn nữa: “Hôm nay ngươi cũng , Hoàng thượng cũng thiên vị ngươi , phạt Kiều phi, thăng vị phận cho ngươi, vẫn nên dừng đúng lúc.”

 

Thấy Phương Đồ dậy , Kỳ tần vội vàng : “Hoàng hậu nương nương lo lắng rằng một ngày Kiều phi sẽ cướp vị trí của ?”

 

Phương Đồ chợt mỉm , ý vị thâm trường : “Bản cung nhớ nhầm thì hai năm nay Kỳ tần ít , nếu Bắc Lương nối dõi, bất kể là ai cũng chấp nhận, chỉ trách bản đủ bản lĩnh để giữ chân Hoàng thượng, hôm nay vội vàng thế? Bản cung và Kiều phi thế nào, liên quan gì đến ngươi?”

 

Một ánh mắt vui lia tới, Phương Đồ trong lòng dấy lên lửa giận. Đám đấu liền ly gián, còn dùng những thủ đoạn gì như .

 

Nàng thấy mà phiền lòng!

 

“Nương nương, đây là thần trẻ non đắc tội với , là của thần . Nay thần mới là chủ nhân hậu cung tấm lòng rộng lượng, công bằng vô tư, xử lý việc thấu đáo. Thần cam tâm tình nguyện ch.ó ngựa để sai khiến.”

 

Kỳ tần vén chăn, mặc y phục trắng muốt quỳ đất dập đầu tạ tội với Phương Đồ: “Chỉ cần nương nương cho thần cơ hội hầu hạ Hoàng thượng, sinh hạ tiểu hoàng tử, thần nguyện ý dâng tiểu hoàng tử cho nương nương nuôi dưỡng.”

 

Ban đầu Kỳ tần tranh giành với Kiều phi, tránh mũi nhọn của nàng , nhưng Kiều phi quá mức kiêu ngạo, mấy cướp sủng, khiến Kỳ tần chịu nổi.

 

Đối phương tranh, Kỳ tần cũng thể yếu thế, chỉ đành c.ắ.n răng mà đối đầu, nàng dập đầu về phía Phương Đồ: “Nương nương nếu hoàng tử bên , sẽ ai thể vượt qua .”

 

Một phen lời lẽ tự cho là thành khẩn, nhưng Phương Đồ xong bật . Nàng thờ ơ liếc Kỳ tần: “Hãy lo dưỡng bệnh cho hãy .”

 

Nói đoạn, nàng phất tay áo rời chút dừng .

 

Kỳ tần siết chặt móng tay lòng bàn tay, cơn đau ập đến, nàng nhíu chặt lông mày về phía bóng lưng Phương Đồ đang dần xa. Thị nữ bên cạnh vội vàng đỡ nàng dậy: “Chủ tử, đất lạnh, mau lên.”

 

“Vì , vì cứ ức h.i.ế.p một ?” Kỳ tần tức giận nhẹ, đôi mắt đỏ ngầu, mặc cho nàng cách nào để bày tỏ thiện ý, Hoàng thượng cũng nàng thêm một .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-463-nghin-chen-khong-say.html.]

 

Dưới hành lang chín khúc, Kiều phi chậm, dường như đang đợi ai đó. Nghe thấy tiếng ho khan, nàng mới đầu , dừng bước mỉm với phía : “Nương nương.”

 

Phương Đồ nhướng mày, quanh: “Kiều phi cố ý đợi bản cung ở đây ?”

 

“Thần quả thật vài lời riêng với nương nương, nương nương tiện ?” Kiều phi thu vẻ kiêu ngạo thường ngày, khóe mắt thêm vài phần ôn hòa, khóe miệng nở nụ .

 

Gió nhẹ thổi qua, hai bốn mắt . Kiều phi với thái độ uyển chuyển, khi cho tất cả cung nhân lui xuống, nàng : “Nương nương, thần ý đối nghịch với , cũng xin thấy gì, cũng đừng khó thần . Người yên tâm, khuôn mặt của thần tuyệt đối dám vượt quá nửa tấc.”

 

Sự thẳng thắn bất ngờ khiến Phương Đồ chút ngạc nhiên.

 

“Thần mẫu tộc Thục phi liên tục gửi thư, thúc giục Thục phi sớm thai.” Kiều phi nhanh chậm .

 

Phương Đồ nghi hoặc nàng.

 

Kiều phi khẽ hắng giọng, mặt đỏ, giải thích: “Thục phi còn là xử nữ từ lâu, chỉ chờ một cơ hội thị tẩm. Mỗi mẫu tộc Thục phi danh nghĩa là phái gửi thư, thực chất…”

 

Nói đến đây, Kiều phi ngập ngừng, lộ vẻ khinh bỉ. Chỉ cần một ánh mắt, Phương Đồ hiểu , lập tức nhíu mày: “Lời thể bừa.”

 

“Nương nương, thần vô cớ vu oan Thục phi gì? Luận về dung mạo, bằng thần , luận về ân sủng càng bằng thần .” Kiều phi che miệng , nghiêng đầu về phía mặt hồ lấp lánh xa: “Tứ phi sủng, chuyện dù thế nào cũng thể chấp nhận , Hoàng thượng cuối cùng cũng sẽ thỏa hiệp thôi, Thục phi nhất định là đầu tiên sủng. Nương nương đừng để trong lòng là .”

 

Nói xong, Kiều phi khom gối về phía Phương Đồ: “Nương nương, thần xin cáo từ.”

 

Người xa một lúc lâu Phương Đồ mới hồn.

 

“Phù Nguyệt.”

 

“Nô tỳ mặt.” Phù Nguyệt bước lên.

 

Phương Đồ : “Từ hôm nay trở , tiểu công chúa rời khỏi Phượng Nghi cung, bất cứ ai tiếp cận tiểu công chúa đều tăng cường cảnh giác.”

 

“Nô tỳ rõ.”

 

Sau khi Kỳ tần đẩy xuống nước, quả nhiên tiền triều ít bắt đầu dâng tấu, là đề tài cũ rích khuyên Hoàng thượng ban ơn mưa móc.

 

Lần , Kiều Thừa tướng lên tiếng nữa.

 

cũng là con gái , chỉ thể ngầm chấp nhận.

 

Ba ngày , Triều Hi đến tẩm cung của Thục phi. Thục phi sớm nhận tin tức, ăn vận lộng lẫy, một tấm lụa mỏng nửa che nửa hở, từng mảng da thịt trắng nõn ánh đèn càng thêm quyến rũ lòng .

 

“Thần xin thỉnh an Hoàng thượng.” Thục phi hành lễ, gương mặt ôn nhu treo nụ vặn, vươn tay móc tay Triều Hi, kéo xuống.

 

Trước mặt bày đầy những món sơn hào hải vị.

 

7. “Thần cả buổi chiều , Hoàng thượng nếm thử tài nghệ của thần ?” Thục phi yểu điệu thướt tha rót một chén rượu đưa đến mặt Triều Hi.

 

Triều Hi mặt nở nụ , nhưng nụ đạt đến đáy mắt, ngón tay đặt chén rượu, từ từ cong môi một uống cạn chén rượu.

 

Chén nối chén khác, Thục phi dốc hết sức khuyên .

 

“Quên với ái phi, tửu lượng của trẫm cực , nghìn chén say. Cảnh đêm nay, thể phụ.”

 

Trong đôi mắt trong veo của Triều Hi, hề chút men say nào.

 

Một câu "nghìn chén say" khiến Thục phi sững sờ một lát, nụ mặt cũng trở nên gượng gạo.

 

 

Loading...