Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 486: Xé Toạc ---
Cập nhật lúc: 2025-10-09 04:31:29
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trước khi bắt đại lao, Liễu Thành từng đến Phương gia, diện kiến Phương lão phu nhân, công khai lẫn ngấm ngầm đòi hỏi gặp Liễu Thấm Xuân. Phương lão phu nhân lấy lý do Liễu Thấm Xuân thể khỏe, cần tĩnh dưỡng mà từ chối.
Mèo con Kute
“Lão phu nhân, Thấm Xuân là duy nhất của , thật sự lo lắng.” Liễu Thành mặt dày chịu rời .
Phương lão phu nhân hờ hững : “Nàng sinh thể hư nhược, đang tĩnh dưỡng, đại phu chịu nổi kích động nữa. Chúng cùng ở kinh thành, lời gì cứ đợi thể nàng hơn chút, sẽ sai đến Liễu gia truyền tin, ngươi đến cũng như .”
Bất luận Liễu Thành thế nào, Phương lão phu nhân vẫn chịu nhượng bộ.
Sau hồi lâu đối chọi, Liễu Thành cuối cùng cũng chịu thua, kiềm chế bớt tính khí mà vái chào Phương lão phu nhân: “Vãn bối tự Liễu gia sai chuyện, hổ thẹn với Phương gia, hổ thẹn với Hoàng hậu nương nương. Liễu gia nay cũng nhận hình phạt xứng đáng, khẩn cầu lão phu nhân đối với Liễu gia nương tay một phen.”
Phương lão phu nhân như về phía Liễu Thành: “Lời Liễu đại công tử đây hiểu? Liễu gia ngày nay nông nỗi là tội đáng chịu, kẻ đầu sỏ gây tội bắt, Hoàng thượng cũng hại vô tội, Liễu đại công tử ngược bồn chồn lo lắng?”
Có lẽ ánh mắt Phương lão phu nhân quá đỗi sắc bén, thoắt cái thấu sự chột , thấp thỏm của Liễu Thành, và chút lưu tình vạch trần. Khiến sắc mặt Liễu Thành tức thì trở nên khó coi.
Trong đại sảnh tĩnh lặng, Liễu Thành hít sâu một : “Lão phu nhân, vài lời trò chuyện riêng, khẩn cầu lão phu nhân cho hầu lui hết.”
Phương lão phu nhân phất tay: “Tất cả lui xuống!” “Lão phu nhân!” Cô ma ma mặt đầy lo lắng, nhưng Phương lão phu nhân vô cùng thản nhiên, khẽ : “Ta ở nhà mà còn gặp chuyện, thì đúng là mạng tận . Cứ yên tâm , dám.”
Bất đắc dĩ, Cô ma ma đành lui xuống. Trong sảnh chỉ còn hai , Liễu Thành dứt khoát quanh co nữa: “Ta mấy hôm nhị thúc và nhị thẩm từng đến Phương gia một chuyến.”
“Chắc chắn việc .” Phương lão phu nhân gật đầu: “Liễu nhị phu nhân từ xa Thấm Xuân một , song Thấm Xuân tinh thần lắm, uống t.h.u.ố.c nghỉ ngơi . Hai vị của Liễu gia đến với mục đích giống ngươi, là đến Phương gia cầu tình.”
Liễu Thành nửa tin nửa ngờ. “Nhị phòng Liễu gia đối với việc mưu hại hạ độc hề , tội, Phương gia sẽ chấp nhặt với nhị phòng.”
Phương lão phu nhân chậm rãi nhấc chén lên, nhấp hai ngụm, thần sắc thản nhiên khiến Liễu Thành căn bản thể đoán tâm tư đối phương.
Hôm nay Liễu Thành đến để thăm dò xem Phương gia rốt cuộc bao nhiêu, quan trọng nhất là để gặp Liễu Thấm Xuân, xem tình hình , là gặp . Câu trả lời của Phương lão phu nhân cũng chút sơ hở, căn bản nắm điểm yếu nào, Liễu Thành khỏi chút nản lòng, song ngữ khí hề thất thố: “Việc quả thật là của đại phòng, liên quan đến nhị phòng, nhị thúc cầu đến lão phu nhân cũng gì đáng trách. Hiện giờ phụ , mẫu cùng tổ mẫu của đều giam trong đại lao, Hoàng thượng sẽ xử lý thế nào.”
“Việc gì khó, lấy mạng đền mạng là .” Phương lão phu nhân đặt chén trở bàn, khóe môi cong lên nụ : “Hoàng thượng trút giận lên bộ Liễu gia, là nhân hậu lắm , Liễu đại công tử nghĩ ?”
Liễu Thành câm như hến. Tội mưu hại Hoàng hậu, đầu độc tiểu hoàng tử, tội dù lăng trì tam tộc cũng quá đáng. luôn cảm thấy chuyện kết thúc.
Thật lòng mà , nếu Hoàng thượng trong cơn thịnh nộ g.i.ế.c c.h.ế.t phu phụ Liễu gia cùng Liễu lão phu nhân ba , ngược còn thở phào nhẹ nhõm. Ba đó đến nay vẫn còn sống, nhưng thẩm vấn gì , Liễu Thành hề . Hắn cầu xin ít bên ngoài, nhưng ai nấy đều tránh như tránh tà.
Trong lúc bất đắc dĩ, Liễu Thành mới đến Phương gia. Lúc , bên ngoài truyền tin đại công tử trở về. Liễu Thành đầu quả nhiên thấy Phương Dật, vội vã bước tới: “Ta ngươi cung diện kiến Hoàng thượng, từng hỏi thăm tin tức gì ?”
Phương Dật mặt mày nghiêm nghị về phía Liễu Thành: “Quả thực , Liễu phu nhân chịu nổi lời lẽ tra khảo, khai vài câu.” Nghe , Liễu Thành lòng treo ngược cành cây: “Mẫu khai gì?”
Đối mặt với sự nóng ruột của Liễu Thành, Phương Dật hờ hững thốt hai chữ: “Hiến Vương.” Ầm! Tựa hồ một tiếng sấm rền vỡ tung bên tai, Liễu Thành lông mày nhíu chặt, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch. Còn kịp hồn, bên ngoài tiếng truyền tin Kinh Triệu Doãn đến.
Ba chữ Kinh Triệu Doãn rơi xuống đáy lòng Liễu Thành, càng thêm nặng trĩu, mí mắt giật giật.
Chốc lát , Kinh Triệu Doãn quả nhiên xuất hiện, khi thỉnh an Phương lão phu nhân, liền vẫy tay hiệu cho quân nha môn phía : “Bắt Liễu Thành !”
Quân nha môn tiến lên, áp giải Liễu Thành đeo còng tay cùm chân. Liễu Thành căng thẳng khuôn mặt: “Vì bắt ?” Kinh Triệu Doãn giải thích: “Liễu phu nhân tại Thận Hình Tư chiêu nhận, ngươi cũng tham gia mưu hại Hoàng hậu. Bản quan phụng mệnh Hoàng thượng bắt ngươi về tra án, giải !”
Không giải thích, cứ thế mạnh mẽ giải . Một nhóm hùng dũng kéo , Phương Dật tiến lên đỡ Phương lão phu nhân: “Hoàng thượng chuyện nhờ tổ mẫu tâm tư tỉ mỉ lôi Liễu gia, từ đó mà tra đến Hiến Vương.”
So với lời khen ngợi của Hoàng thượng, Phương lão phu nhân càng bận tâm đến Phương Đồ: “Hoàng hậu thế nào ?”
“Hoàng thượng gần như ngày nào cũng ở bên, thấy tình trạng vẫn . Thái y điều dưỡng thể, còn cơ hội sinh dưỡng. Hiện giờ gối còn tiểu hoàng tử bầu bạn, nàng quên ít phiền muộn.”
Nhắc đến tiểu hoàng tử, Phương Dật kể chuyện xảy trong cung hôm nay, Phương lão phu nhân xong tặc lưỡi: “Lại chuyện !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-486-xe-toac.html.]
“Xung quanh đều kiếm chút lợi lộc từ Bắc Lương, mấy năm nay Bắc Lương đ.á.n.h thắng Vân Yến, binh sĩ cần nghỉ ngơi dưỡng sức, bọn họ nhân lúc gặp nguy hiểm, gây nhiễu loạn nội bộ, gây tranh chấp.” Phương Dật cũng cảm thấy Hoàng thượng quá đỗi khó khăn.
Trong lo ngoài sợ, nguy cơ tứ phía, chỉ cần sơ suất nhỏ liền nghị luận. Phương lão phu nhân thở dài.
Lúc , nha vội vàng đến bẩm báo: “Lão phu nhân, thiếu phu nhân Liễu gia thiếu gia đến, nhất định đòi gặp.”
Nghe , Phương lão phu nhân lông mày nhíu , chốc lát liền thấy Liễu Thấm Xuân mặc chiếc váy dài màu nhạt lảo đảo bước tới.
Tháng nàng gầy một vòng lớn, y phục lỏng lẻo treo , sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hành lang kinh ngạc Phương Dật, đang mặc quan bào màu xanh thẫm, mặt mày âm u. Chiếc quan bào , chói mắt rực rỡ.
Liễu Thấm Xuân sững sờ, ngỡ ngàng về phía Phương lão phu nhân, cũng lành lặn chút tổn hại đó, chút nào dáng vẻ bệnh nặng?
Nàng suy nghĩ chốc lát bừng tỉnh đại ngộ, mỉa mai Phương lão phu nhân: “Tổ mẫu vì moi sự thật từ miệng , thật đúng là tốn hết tâm cơ.”
Ngoài sự châm biếm còn nhiều hơn là phẫn nộ, nàng sang Phương Dật : “Ngay cả cũng lừa dối , vì ? Chúng là phu thê cơ mà!”
Phương Dật lạnh lùng về phía Liễu Thấm Xuân, đôi mắt sớm còn sự dịu dàng yêu mến như , môi mỏng khẽ mím: “Vậy nàng định che giấu đến bao giờ? Che giấu đến khi Hiến Vương lợi dụng Phương gia mưu hại Hoàng thượng, che giấu đến khi Liễu gia gánh tội thông địch phản quốc, tru di cửu tộc?”
Lừa dối Liễu Thấm Xuân, Phương Dật bao giờ hối hận. Sau khi nhà họ Liễu tù, miệng giữ kín như bưng, căn bản chịu hé nửa lời, bất đắc dĩ mới tay từ Liễu Thấm Xuân. Từng chút một đ.á.n.h sập phòng tuyến tâm lý của Liễu Thấm Xuân, để nàng gánh chịu cảm giác tội , cam tâm tình nguyện sự thật.
Liễu Thấm Xuân lắc đầu, căn bản chấp nhận việc Phương Dật lừa dối: “Chàng cứ thẳng với , hà tất vòng vo tam quốc, hại ngày ngày lo lắng?”
“Chuyện là ý của .” Phương lão phu nhân lời lẽ chân thành về phía Liễu Thấm Xuân: “Nếu hận, thì hận , chuyện nào chuyện đó, nếu nữa, vẫn sẽ như . Thấm Xuân, trong mắt , con là hiểu chuyện, chỉ là tình che mắt, lẽ nào đến trái cũng phân biệt ?”
“ các nên dùng con cái, dùng Liễu gia, dùng tiền đồ của Phương Dật để lừa dối , khiến ngày ngày lo lắng sợ hãi!”
Hôm nay nếu Liễu Thấm Xuân khéo thấy một cánh diều bay lên trời, hoa văn đó là do Liễu Thành vẽ khi còn nhỏ. Nàng căn bản sẽ nhận Liễu Thành đến phủ.
Sau khi thấy Phương lão phu nhân lành lặn chút tổn hại cùng Phương Dật trong bộ quan bào, Liễu Thấm Xuân mới giật nhận , nhà đẻ và nhà chồng đều coi nàng như quân cờ. Chỉ lợi dụng!
Liễu Thấm Xuân căn bản chấp nhận nổi. Ánh mắt nàng lóe lên, thấy bàn còn một chén kịp dọn, liền xông đến mặt Phương Dật: “Huynh trưởng ?”
Phương Dật nàng trông như điên cuồng, nhíu mày. “Bị Kinh Triệu Doãn giải .” Phương lão phu nhân .
Liễu Thấm Xuân trợn tròn mắt về phía Phương lão phu nhân: “Việc hạ độc Hoàng hậu, là do nhất thời hồ đồ, nguyện ý lấy mạng đền mạng. với tổ mẫu về Hiến Vương, tổ mẫu xem Hiến Vương như công cụ mưu cầu ân sủng của Hoàng thượng. Nếu thật sự tra điều gì, Liễu gia nhất định sẽ tru diệt cả nhà. Tổ mẫu, thật sự sợ nhà họ Liễu nửa đêm hồn về tìm tính sổ ?”
Có lẽ là tức giận đến cùng cực, Liễu Thấm Xuân còn kiêng dè gì nữa, mở miệng ngậm miệng đều là uy hiếp. Phương lão phu nhân kinh ngạc về phía Liễu Thấm Xuân, dường như bộ mặt của nàng cho giật , quá đỗi bất ngờ.
“Đủ !” Phương Dật nổi nữa, chắn Phương lão phu nhân, lạnh lùng chằm chằm Liễu Thấm Xuân: “Liễu gia cấu kết Hiến Vương là sự thật, nàng hà tất đổ lên đầu tổ mẫu? Nếu nàng chịu giúp Hiến Vương mưu hại, hôm nay Liễu gia cũng sẽ gặp tai họa !”
Liễu Thấm Xuân ngẩng cổ, kích động : “ nên từ miệng hai chữ Hiến Vương! Sau khi sự việc xảy , Hiến Vương thể lẳng lặng rời khỏi kinh thành. Các bây giờ lừa dối để lấy tin tức, Hiến Vương nhất định sẽ ghen ghét Liễu gia, những vô tội khác của Liễu gia tất sẽ liên lụy! Phương Dật, thật tâm địa độc ác!”
Nói đến đây, Liễu Thấm Xuân nôn một ngụm m.á.u mủ, phun ngoài, thể hư nhược lay động, suýt nữa trụ nổi. Nha kịp thời đỡ lấy một tay mới khiến nàng ngã xuống.
Liễu Thấm Xuân chấp nhận nổi việc tất cả lợi dụng. Nhà đẻ ép nàng tính kế nhà chồng, nhà chồng ngược lợi dụng sự hổ thẹn của nàng để tính kế nhà đẻ. Khiến nàng tay vấy bao nhiêu nhân mạng.
“Đỡ thiếu phu nhân về nghỉ ngơi.” Phương lão phu nhân phất tay, sự kiên nhẫn cạn. Liễu Thấm Xuân : “Không cần giả nhân giả nghĩa!”
Nghe , Phương lão phu nhân lông mày nhíu chặt. “Ta phạm sự phẫn nộ của , hôm nay dứt khoát rõ ràng chuyện.” Liễu Thấm Xuân một tay vịn khung cửa, đầu ngón tay nắm chặt đến trắng bệch, với Phương Dật: “Hôm nay tình nghĩa phu thê của chúng tận, hãy cho một tờ hưu thư, sống c.h.ế.t, còn liên quan gì đến nữa!”
Phương Dật hít thở dồn dập, nắm chặt đến trắng bệch đầu ngón tay, một lúc lâu mới đáp: “Người ! Bút mực!”