Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 490:: Nhìn thấu tâm tư ---
Cập nhật lúc: 2025-10-09 04:31:33
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mấy trong lao lời Liễu Chính Khiêm , trái tim đang treo lơ lửng chợt chậm rãi hạ xuống. Đặc biệt là Liễu Thành, c.ắ.n răng : “Phụ đúng, nay phụ là nhi tử duy nhất của tổ phụ, giang sơn Vân quốc kế thừa, tổ phụ nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để cứu phụ .” Liễu Thành còn quên an ủi Liễu phu nhân: “Mẫu , chẳng vẫn thường dạy nhi tử rằng, nếm trải khổ đau tận cùng mới mong thành bậc nhân thượng ? Chúng hãy coi như đang độ kiếp , cũng là để tổ phụ và Vân quốc thấy lòng thành của chúng .”
Hiển nhiên Liễu phu nhân nghĩ , nàng rưng rưng nước mắt về phía Liễu Thấm Xuân: “Ban đầu đồng ý để Thấm Xuân kéo chuyện , giờ thì , cả nhà chúng đều tề tựu ở đây.” Nói cho cùng, Liễu phu nhân ngày càng cảm thấy bất an, lâu như , cái gì mà Hiến Vương, cái gì mà Vân quốc, căn bản hề tay giúp đỡ. Chẳng họ vẫn đang nhốt trong ngục ?
Liễu Chính Khiêm chút thiện cảm liếc Liễu phu nhân: “Ăn hồ đồ gì !”
Bị trừng mắt, Liễu phu nhân mới ngoan ngoãn , ôm Liễu Thấm Xuân bắt đầu lau nước mắt, khẽ : “Thấm Xuân, hối hận . Tính toán ngày tháng, con cũng chỉ hết cữ, … gầy đến mức ?”
Chạm là xương, cả nàng gầy đến mức gần như còn nhận nữa.
Liễu Thấm Xuân vô cảm tựa vách rơm phía , mặt căng thẳng lời nào, tiếng của Liễu phu nhân ngừng lọt tai nàng.
“Thấm Xuân, con vốn dĩ vợ chồng ân ái, chồng cũng đối xử với con tệ, gối con gái, cuộc sống hạnh phúc viên mãn, mà chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi trở thành tù nhân.”
Vừa vuốt ve Liễu Thấm Xuân, mắng c.h.ử.i Phương gia bạc tình bạc nghĩa. Lúc tức giận quá độ, nàng : “Sớm thì ban đầu nên đưa t.h.u.ố.c giải cho Hoàng hậu, chúng c.h.ế.t cũng c.h.ế.t đáng kiếp!”
Không câu nào x.úc p.hạ.m Liễu lão phu nhân, bà run rẩy quát Liễu phu nhân: “Câm miệng! Cái gì mà sống c.h.ế.t! Hoàng thượng nếu phận của Khiêm nhi, càng thể g.i.ế.c Khiêm nhi. Giữ chúng chẳng qua là nhân cơ hội đàm phán với Vân quốc, thừa nước đục thả câu thôi.” Liễu lão phu nhân tin chắc rằng chỉ cần hai bên đàm phán thỏa, Hoàng thượng thể thả . Bà đưa tay sờ lên vết roi mặt, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Kiều Thừa tướng dạy một nữ nhi giỏi giang đấy, ngày càng ngông cuồng ngỗ ngược.”
Mấy lẩm bẩm mắng chửi, Liễu Thấm Xuân vẫn im lặng.
Bỗng tiếng bước chân truyền đến, ngẩng đầu lên, gương mặt cứ mãi ám ảnh tan của Kiều Quý phi hiện tầm mắt. Nàng vận y phục gấm vóc lộng lẫy, đầu đầy châu ngọc, phía còn theo mấy cấm vệ quân, thẳng qua lao ngục.
Trong khoảnh khắc, sắc mặt Liễu lão phu nhân đều đổi.
“Trói , thẩm vấn!”
Kiều Quý phi chỉ chỉ mấy bắt phía nàng , ăn mặc như dân thường, trói tay, chân đeo cùm.
“Chúng chỉ là dân thường, Kiều Quý phi đây là hại c.h.ế.t bá tánh ?”
“Kiều, Kiều Quý phi ơn, hôm nay chỉ vô tình ngang qua cửa thành, thuận miệng mấy câu thôi.”
Ước chừng bảy tám .
“Ồn ào c.h.ế.t !” Kiều Quý phi cau mày quát một tiếng.
Mấy lập tức im bặt.
Chốc lát cấm vệ quân khiêng ghế đến, Kiều Quý phi xuống, một ánh mắt hiệu, một trong đó ấn tường thẩm vấn. Cấm vệ quân vung roi tẩm nước muối chút khách khí quất xuống.
Một roi, hai roi…
Tiếng kêu t.h.ả.m thiết x.é to.ạc trung.
Trong lúc thẩm vấn, nhà họ Liễu gần như chỉ cần ngẩng đầu là thể thấy. Sắc mặt Liễu phu nhân tái nhợt, Liễu lão phu nhân lòng còn run sợ, Liễu Chính Khiêm nhắm nghiền hai mắt giả vờ thấy, Liễu Thành đôi mắt dán chặt cảnh thẩm vấn, căng thẳng nuốt khan.
“Á! Cứu mạng!”
Mấy roi quất xuống, vết thương đẫm máu, đó kêu t.h.ả.m thiết, vẫn tự xưng là dân thường. Cấm vệ quân còn cách nào khác đành về phía Kiều Quý phi.
Kiều Quý phi cầm khăn nhẹ nhàng lau khóe môi mềm mại, khóe miệng khẽ cong lên: “Ngươi là đầu tiên lên tiếng hộ Liễu gia, bản cung điều tra, kinh thành.”
“Thế thì , chẳng lẽ tất cả bá tánh kinh thành đều là bản địa, thể từ ngoài đến thăm ?” Người đó vẫn chống chế.
Kiều Quý phi lắc đầu: “Thăm tự nhiên là , trùng hợp như , thăm nhà họ Liễu? Ba ngày , nửa đêm canh ba ngươi từng đến Liễu gia, sáng sớm mới về.”
Một câu khiến đó cứng họng, đôi mắt c.h.ế.t chóc trừng trừng Kiều Quý phi. Trước khi đến đây, mấy kiểm tra răng, đảm bảo sẽ tự vẫn. Giờ đây vạch trần, há miệng định c.ắ.n lưỡi, nhưng cấm vệ quân cũng là kẻ ăn chay, hai lời tháo khớp hàm của đó.
Cạch một tiếng.
“Á!” Tiếng kêu t.h.ả.m thiết khiến sởn gai ốc.
“Tiếp tục!” Kiều Quý phi khẽ nhếch cằm.
Roi rơi xuống thể.
Chỉ mất một nén nhang, đó đầy vết roi, còn chỗ nào lành lặn. Những còn phía cũng phong bế huyệt đạo, c.h.ế.t cũng , chỉ thể trơ mắt Kiều Quý phi thẩm vấn.
“Đổi cách khác.” Kiều Quý phi .
Cấm vệ quân tìm kiếm một vòng bức tường treo hình cụ, trúng thanh sắt nung đỏ, nhanh chóng nhặt lên ấn n.g.ự.c đó.
Tiếng xèo xèo và mùi thịt cháy khét lẹt bốc lên.
“Á! Á!”
“Ta khai!”
Người đó cuối cùng cũng chịu nổi.
Kiều Quý phi phất tay: “Kéo phòng riêng, cung từ, tiếp theo!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-490-nhin-thau-tam-tu.html.]
“Vâng.”
Cấm vệ quân kéo đàn ông đầy vết thương , đó là khả nghi tiếp theo. Mấy roi quất xuống, vẫn chịu thua mà la hét rằng là dân thường.
Kiều Quý phi kiên nhẫn : “Nửa tháng ngươi đ.á.n.h c.h.ế.t tiểu Lưu, chuyên đưa rau cho Liễu gia, tiểu Lưu Liễu gia, vì cớ gì?”
Chuyện nửa tháng đều lật tẩy, sắc mặt đàn ông đổi. Kiều Quý phi : “Tiểu Lưu đến giờ vẫn chôn cất .”
“Muốn g.i.ế.c lột da, cứ tùy tiện , hà tất dài dòng gì?” Thấy thể chối cãi nữa, đàn ông hạ quyết tâm, tỏ vẻ xem cái c.h.ế.t nhẹ tựa lông hồng.
Kiều Quý phi tặc lưỡi hai tiếng.
Theo hình phạt của , thực hiện một nữa.
là một kẻ cứng đầu, gì cũng chịu khai. Kiều Quý phi cũng vội, vỗ tay, chốc lát một họa sĩ đến, theo gương mặt đàn ông mà tỉ mỉ phác họa.
“Cái, cái gì?” Mắt đàn ông giật giật.
Cấm vệ quân giải thích: “Cầm bức họa của ngươi, về Vân quốc tìm quê hương của ngươi, truy nã treo thưởng.”
Lời thốt , sắc mặt đàn ông lập tức đổi.
“Bản cung kiên nhẫn hạn, nếu chịu khai, nhiều nhất cũng chỉ là một cái mạng của ngươi bỏ đây. Nếu chịu, ngươi vợ con , cha song ?”
“Ngươi!” Người đàn ông c.ắ.n răng.
Một câu chọc trúng chỗ hiểm của đàn ông, nhắm nghiền hai mắt: “Không hổ là con gái của gian thần, thủ đoạn quá hèn hạ, , khai!”
Có hai ví dụ đó, những phía ai là chịu khai. Chỉ trong hai canh giờ ngắn ngủi, Kiều Quý phi thu tám tờ nhận tội thư. Cầm nhận tội thư tay, nàng thong thả đến cửa ngục.
Đôi mắt tìm kiếm mấy .
Sợ đến mức Liễu lão phu nhân tim đập như nhảy khỏi cổ họng: “Ta dù cũng là mệnh phụ triều đình, ngươi thể dùng tư hình với .”
Kiều Quý phi châm chọc: “Xem thủ đoạn của bản cung còn non nớt lắm, lão phu nhân còn thể khí lực dồi dào như .”
Liễu lão phu nhân lập tức ngậm miệng.
“Kiều Quý phi cũng yêu mến Hoàng thượng ?” Liễu Thấm Xuân đột nhiên mở miệng, nhướng mày : “Quý phi thực sự cam tâm Hoàng hậu dọn dẹp đống hỗn độn, khắp nơi chịu địch ?”
Kiều Quý phi cau mày.
“Hoàng thượng bảo vệ Hoàng hậu , cố tình để Quý phi ngoài đắc tội với khác.” Liễu Thấm Xuân tiếp tục : “Con của Hoàng hậu mất , Quý phi lập tức thể dâng lên một đứa. Ta nhớ, khi xuất giá, Quý phi và Hoàng hậu căn bản hề giao tình gì.” Liễu Thấm Xuân nở nụ , một nụ cam chịu khoái ý: “Dáng vẻ của Quý phi như thế , khiến nhớ đến một .” Thái hậu vân du trở về! Năm xưa Thịnh Cẩm Sơ cũng từng hào khí ngất trời, thủ đoạn sắc bén như .
Khóe miệng Kiều Quý phi cong lên thành một nụ , Liễu Thấm Xuân nhanh chóng : “Quý phi cần vội vã phủ nhận, Kiều gia tuy trung thành, nhưng những gì Quý phi vượt xa sự trung thành. Nếu Quý phi, Hoàng hậu hôm nay sớm c.h.ế.t .” Không Ma Thần Bà, Hoàng hậu tất sẽ một thi hai mệnh. Liễu Thấm Xuân vốn dĩ tâm tư tinh tế, khi nắm rõ vai trò của Kiều Quý phi trong đó, liền đoán rằng Kiều Quý phi thể động lòng với Hoàng thượng.
“Có lẽ… Hoàng thượng cũng động lòng với Quý phi mà tự .” Liễu Thấm Xuân đôi mắt gắt gao chằm chằm Kiều Quý phi.
Quả nhiên, nàng thấy sự ngạc nhiên tinh tế trong đáy mắt Kiều Quý phi. Dưới vẻ mặt bình tĩnh ẩn chứa tình cảm đè nén. Liễu Thấm Xuân ngẩng đầu ha hả.
“Thấm Xuân, con đừng bậy nữa.” Liễu lão phu nhân thấy sắc mặt Kiều Quý phi đúng, vội vàng nhắc nhở Liễu Thấm Xuân. Liễu Thấm Xuân như thể phát hiện bí mật gì đó, nhếch miệng : “Hoàng thượng năm xưa thích Hoàng hậu, chính là vì tính cách Hoàng hậu giống Thái hậu, hèn kiêu, thủ đoạn sắc bén, sảng khoái phóng khoáng, y như Quý phi ngày nay, chứ như Hoàng hậu, cung đ.á.n.h mất bản , ngày ngày trốn trong Phượng Nghi Cung, giúp Hoàng thượng thì thôi, còn khắp nơi cản trở, một kẻ vô dụng phế vật đến cả con cũng giữ !” So sánh như , Liễu Thấm Xuân thà tin rằng Hoàng thượng thích Quý phi. Thủ đoạn của Quý phi, nàng hôm nay tận mắt chứng kiến, thông minh, táo bạo, trí tuệ, trầm , tiếng động mà tìm tám kẻ khả nghi.
“Nói đủ ?” Kiều Quý phi nhếch đôi môi đỏ mọng, khóe miệng nở một nụ châm biếm: “Hoàng hậu đối với ngươi cũng tệ bạc, vì ngươi cứ bám lấy Hoàng hậu buông? Nàng mà , thì lợi gì cho ngươi?” Liễu Thấm Xuân nghẹn cổ: “Bởi vì Phương gia lừa dối !”
Mèo con Kute
“Nếu ngươi tính kế Hoàng hậu, Phương gia vì lừa dối ngươi?” Kiều Quý phi thấy Liễu Thấm Xuân đến giờ vẫn chịu hối cải, khỏi chút thất vọng. Đến nước , vẫn chịu mở miệng. Ngoan cố.
Liễu Thấm Xuân chống đống rơm từ từ dậy, từng bước đến bên cạnh Kiều Quý phi. Cấm vệ quân thấy đầy vẻ cảnh giác, nhưng Kiều Quý phi phất tay: “Tất cả lui xuống.” Cách lao ngục, nàng tin Liễu Thấm Xuân thể gì.
Đôi mắt đỏ hoe của Liễu Thấm Xuân Kiều Quý phi, từng lời từng chữ nghiêm túc: “Thật , Liễu gia hề uy h.i.ế.p , mà là cam tâm tình nguyện.” Kiều Quý phi cau mày: “Vì ?”
“Bởi vì Phương Dật cũng giống Hoàng thượng, yêu lầm , tự cho là che giấu , kỳ thực sớm ly tâm , sự bốc đồng của tuổi trẻ theo năm tháng lắng đọng , chỉ là vẻ ngoài ân ái mà thôi, tất cả đều là tự dối lòng !” Đối với lý do , mí mắt Kiều Quý phi giật giật, nàng mím chặt môi Liễu Thấm Xuân.
“Hắn thích chẳng qua là khi xuất giá, một cung thuận dịu dàng, hiền lương đại độ, còn nhiều thi thư.” Liễu Thấm Xuân nghiến răng nghiến lợi.
Trong đầu nàng là hình ảnh ngày đó Phương lão phu nhân hạ dược, đau đớn đến c.h.ế.t sống giường, nhưng Phương Dật đó, trơ mắt nàng đau khổ. Trên mặt chỉ nghi hoặc, tức giận, thấy nửa điểm thương xót. Dù cũng là vợ chồng cùng chăn gối bốn năm. Sao thể nhẫn tâm đến thế? Dù thừa nhận cũng thừa nhận, tình cảm phai nhạt. Một tháng đó, nàng sống trong đau khổ, hối hận, tự trách, Phương Dật từng đến thăm nàng một , dù chỉ một . Hôm nay, Liễu Thấm Xuân cam tâm: “Oan oan tương báo khi nào mới dứt, trong tương lai xa cũng chẳng riêng đau khổ, nghiệp chướng Phương gia gây , cuối cùng sẽ luân hồi.”
“Kẻ điên!” Kiều Quý phi lạnh lùng khịt mũi, liếc mắt khinh thường, lạnh mặt rời .
Trong lao ngục đột nhiên trở nên tĩnh lặng.
“Thấm Xuân, con năng hồ đồ gì với Kiều Quý phi , nàng tính tình nóng nảy dễ chọc.” Liễu lão phu nhân chút trách móc. Lỡ như Kiều Quý phi nổi giận đ.á.n.h họ thì ?
Liễu Thấm Xuân : “Quý phi vốn định thẩm vấn chúng , nhưng vạch trần tâm tư đó, nàng rối loạn phương tấc, chột mà bỏ .” Liễu lão phu nhân hiểu lời bừa bãi của Liễu Thấm Xuân, chỉ : “Nàng là Quý phi, Hoàng hậu là Hoàng hậu, cùng
"Là nữ nhân của Hoàng thượng, gì đến yêu yêu, thấy ngươi điên !" Bị Liễu lão phu nhân mắng, Liễu Thấm Xuân cũng giận, nàng về chỗ cũ, thong thả giải thích: "Hoàng thượng và Hộ Quốc Trưởng Công chúa là cùng một , quen thấy Thái thượng hoàng và Thái hậu một đời một kiếp một đôi, tự nhiên sẽ ảnh hưởng. Quý phi sẽ là một cái gai trong lòng Hoàng hậu, chắn ngang giữa hai ." Cũng giống như . Nếu cứ bám riết ở Phương gia, Phương gia sẽ hưu thê, mà chỉ giam giữ trong viện, ngày qua ngày, Phương Dật còn giả vờ đau khổ, vẻ thâm tình, giữ như ngọc. Những ngày tháng như , Liễu Thấm Xuân nghĩ thôi thấy ghê tởm, chi bằng một đao g.i.ế.c c.h.ế.t . Nàng nghĩ kỹ , dựa tính cách Phương gia, bất luận nàng chuyện gì, cũng sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của Phương gia đối với tiểu thư. Một tờ hòa ly, cũng khiến nàng thở phào nhẹ nhõm. hôm nay nàng cảm thấy vô cùng sảng khoái. "Nói gì lời hồ đồ thế, Hoàng thượng nạp hậu cung nhiều phi tần , chuyện một đời một kiếp một đôi? Những lời đại nghịch bất đạo ngươi từ ?" Liễu lão phu nhân vui, còn quở trách vài câu, nhưng Liễu Thấm Xuân xem như thấy.
…
Khi Kiều Quý phi rời khỏi lao ngục, trong tay vẫn nắm chặt tám tờ nhận tội thư, nàng ánh mặt trời, ngẩng đầu vầng thái dương chói chang, mắt nàng đau rát đến mức thể mở . "Nương nương?" Thị nữ nhắc nhở: "Vì nương nương tiếp tục thẩm vấn Liễu gia?" Kiều Quý phi thu hồi tầm mắt, nàng nhắm mắt nghỉ ngơi một lát mới lấy sự minh mẫn: "Bổn cung nếu Kinh Triệu Doãn xử lý sự vụ, cần Kinh Triệu Doãn gì?" Nói đoạn, nàng đưa những tờ nhận tội thư trong tay cho thị nữ: "Ngươi hãy mang đến Nghị Chính Điện." "Nương nương tự ?" Thị nữ nghi hoặc. Kiều Quý phi xoa xoa giữa hai hàng lông mày: "Ở lao ngục lâu , thể chút khỏe, sợ sẽ mạo phạm Hoàng thượng." Bước chân nhích, thái giám bên Nghị Chính Điện sớm nghênh đón: "Quý phi nương nương, Hoàng thượng mời qua đó, hôm nay còn văn thư tám trăm dặm hỏa tốc của Kiều Thừa tướng." Nghe tin phụ gửi thư, Kiều Quý phi do dự một lát, nàng c.ắ.n răng như cam chịu mà bước về phía Nghị Chính Điện. Theo thái giám cửa, trong điện còn mấy vị đại thần, thấy nàng đến, liền hành lễ thỉnh an. Kiều Quý phi phất tay, hướng về Triều Hi khom gối. Triều Hi hỏi: "Trẫm Quý phi thẩm tra kết quả ?"