Quỷ sai 11 cô, cảm thấy nếu , chắc chắn Sở Phi Niên sẽ Địa Phủ bọn họ keo kiệt.
“Chuyện … Để tiểu nhân về hỏi thử xem.” Quỷ sai 11 thận trọng .
Sở Phi Niên hừ một tiếng, nghĩ thầm quả nhiên là , cô xua tay : “Về hỏi , nhớ cho kết quả.”
“Haiz! Vâng!” Quỷ sai 11 vội vàng đáp lời, xác định cô hỏi chuyện gì nữa, lúc mới kéo dây câu hồn mất.
Sở Phi Niên ở giao lộ một lúc mới biệt thự.
Mặc dù phát hiện hình như Liêu Giác lừa gạt, nhưng Sở Phi Niên nóng vội, cô lưu nghiệp hỏa, Liêu Giác thể tùy tiện chạy , cho dù Liều Giác chạy thoát, cô cũng thể dựa theo nghiệp hỏa để đuổi theo.
cô ngờ rằng, hai quỷ họa bì nghiệp hỏa thiêu đốt mà vẫn thể trốn thoát!
Sở Phi Niên đuổi theo hai quỷ họa bì , đuổi một mà đuổi liên tục nửa tháng, đuổi một đường đến gần núi Hoành Đỉnh, cô chợt mất liên hệ với nghiệp hỏa.
Bây giờ, cho dù cô lật tung núi Hoành Đỉnh lên, cũng thể tìm thấy tung tích hai quỷ họa bì .
Sở Phi Niên cạnh tòa miếu Sơn Thần rách nát, lạnh lùng tượng đá phủ đầy rêu xanh trong miếu: “Anh thấy họ ?”
Tượng đá phản ứng.
Sở Phi Niên nắm chặt tay, ngay khoảnh khắc cô giơ tay lên thì một bàn tay ngăn cản.
“Tự lạc ấn chúng, tức giận với ?” Diêm Quân bất đắc dĩ cô: “Sao tính tình cô càng lúc càng kỳ quái ?”
Sở Phi Niên hừ một tiếng, thu tay : “Dù miếu Sơn Thần hoang phế , giữ cũng vô dụng.”
“Cô phá hủy nó thể hả giận ?” Diêm Quân hỏi: “Vậy cô hủy .”
Nói xong thu tay về, còn lùi một bước, dáng vẻ định ngăn cản nữa.
Sở Phi Niên tay thật.
Cô đầu rời .
Diêm Quân ngăn cô : “Cô nếu như giúp Địa Phủ bắt trọng phạm thưởng gì hả?”
“Nói .” Sở Phi Niên dừng .
Diêm Quân : “Từ đến giờ, ngoại trừ cô, ai to gan đến mức Địa Phủ ban thưởng. Cô coi như là ngoại lệ, nếu như thể bắt Liêu Giác, Địa Phủ thể giúp cô một chuyện.”
“Chuyện gì cũng ?” Sở Phi Niên hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-166.html.]
Diêm Quân gật đầu: “Chuyện gì cũng .”
“ tuổi thọ ?”
Diêm Quân trả lời ngay lập tức, Sở Phi Niên, đang nghĩ gì: “Cô thứ gì?”
Trên cô, nghiệp chướng và công đức thể tính rõ ràng, luân hồi, tất nhiên cũng cần tuổi thọ. Dù vẫn luôn dùng trạng thái tồn tại trong thiên địa, mãi cho đến khi thiên đạo tính toán rõ ràng mới thôi.
“Anh chỉ cần thoi.” Sở Phi Niên mất kiên nhẫn, giải thích với .
Diêm Quân bình tĩnh cô một lúc, rộ lên : “Được, nhiều nhất là 5 năm.”
Đạt câu trả lời chắc chắn, Sở Phi Niên lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Để Diêm Quân một tại chỗ, nụ mặt lạnh băng.
Sở Phi Niên rời khỏi đỉnh núi Hoành Đỉnh, nhưng xa, cô chỉ gần đó sang bên .
Núi Hoành Đỉnh coi là một ngọn núi nổi danh, đường núi hiểm trở, đỉnh núi một Đạo Quán, truyền miệng rút quẻ ở đây linh. Cho nên mặc kệ là ngày thường, cuối tuần lễ tết, luôn du khách ngừng đến đây.
Cho dù lúc bình thường, cũng lái xe lên núi.
Sở Phi Niên ở ven đường, cô ẩn , nên ngang qua cũng thấy cô.
Cô cho đến khi trời tối, bên phía núi Hoành Đỉnh yên tĩnh còn nữa, lúc , Sở Phi Niên mới rời .
Mất tung tích hai quỷ họa bì, Sở Phi Niên vốn định tìm Úc Tinh Hà, tiện thể nghĩ cách tìm hai quỷ họa bì . khi cô định trở về, xuống chân núi gặp Khương Bình.
Khương Bình vẫn mặc áo bông và quần dài, chỉ là đeo kính nữa, sự ôn nhuận nho nhã của càng phát huy hơn nữa.
Anh cố tình đến chỗ Sở Phi Niên, trông thấy cô, một tiếng: “Mất dấu hả?”
Sở Phi Niên nắm chặt tay, mím môi gì.
Từng kẻ một, lượt đến đây chế giễu cô.
“Năm đó cô theo học tập, cô , một lòng g.i.ế.c . Nếu như theo học hỏi, chỉ hai con quỷ họa bì, thể mất dấu cơ chứ?” Khương Bình đến cạnh cô, lắc đầu thở dài.
Ấn đường Sở Phi Niên giật giật: “Anh rảnh rỗi lắm hả?”
“ , rảnh.” Khương Bình : “Lâu chúng mới gặp , cùng ăn nhé? Nếu như hôm nay ăn ngon miệng, thể sẽ kể cho cô về tung tích của hai con quỷ họa bì .”
Sở Phi Niên ngừng bước: “Anh ăn ở ?”
Khương Bình rộ lên.