Ngay giây , lãnh đạo nhà trường  tiếng ồn kéo đến, thấy  liền rối rít cúi đầu chào hỏi:
“Đại tiểu thư,   cô đến, tiếp đón  chu đáo, mong cô thứ .”
 
4
 
Đám sinh viên vẫn  hiểu các thầy cô đang  đến ai, chỉ một mực tin rằng Lục Tiểu Tiểu là tiểu thư duy nhất của họ.
 
Một nam sinh còn vênh mặt lên :
“Thấy , đến lãnh đạo trường cũng   bênh vực cô Lục. Biết điều thì tự lùi xuống .”
 
Cho đến khi trong đám đông  một nữ sinh hiểu chuyện kéo   :
“Đừng  nữa,   cái túi cô  đang xách . Là phiên bản giới hạn năm nay đó, bỏ hai trăm ngàn mua hàng  kèm  chắc  mua .”
 
 .
 
Chiếc túi  mang là hàng mới mua.
 
Còn mấy món  tay Lục Tiểu Tiểu — từ túi xách đến quần áo —  là hàng cũ  cô  lén lấy từ tủ đồ của .
 
“Thì  chứ? Tiểu Tiểu mới là tiểu thư thật.”
 
Nam sinh  vẫn  phục, còn  sang lãnh đạo :
“Thầy ơi, cô gái   đổ cơm lên  Tiểu Tiểu, thầy nhất định  nghiêm trị cô !”
 
Chỉ tiếc, chẳng  ai trong ban giám hiệu thèm để ý đến  .
 
Họ chỉ lễ độ  với :
“Cô Tôn, phòng mỹ thuật mà cô tài trợ    xây xong , khi nào cô rảnh mời cô đến xem thử nhé?”
 
 phẩy tay:
“Để  , giờ  còn chuyện cần giải quyết.”
 
  Lục Tiểu Tiểu, dằn từng chữ:
“Cô nhận tiền nhà  rời khỏi làng chài nghèo khó, nếu  cố gắng vươn lên thì đó là bản lĩnh của cô.  ai cho phép cô mặc đồ của , mượn danh  để  lừa thiên hạ?”
 
Lập tức xung quanh vang lên vô  tiếng xì xào:
“Làng chài nghèo? Không  Tiểu Tiểu là tiểu thư tập đoàn ?”
 
Lục Tiểu Tiểu vẫn  chịu nhận, ấp a ấp úng:
“Chị đừng  linh tinh,   từng lừa ai cả.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ba-toi-dan-ve-mot-ke-muon-thay-the-toi/chuong-4.html.]
 mỉm ,  sang các thầy cô:
“ quyên góp cho trường  ít, nhờ lãnh đạo hỗ trợ tra thông tin học sinh một chút chắc  phiền lắm nhỉ?”
 
“Không phiền  phiền,  sẽ bảo phòng giáo vụ gửi lên ngay.”
 
Lục Tiểu Tiểu lúc  mới bắt đầu hoảng, vội vàng buột miệng:
“Khoan !”
 
 lũ “tay chân” bên cạnh vẫn  hiểu chuyện, còn khuyên cô :
“Tiểu Tiểu, chị sợ cô   gì chứ?”
 
Lục Tiểu Tiểu  đáp  tụi nó, mà  đến nắm tay , lệ rơi lưng tròng như thể  mới là nạn nhân  oan ức:
“Chị ơi, họ hiểu lầm thôi, chị đừng giận em nữa  ?”
 
Thầy cô cũng bắt đầu tưởng bở,   lên tiếng:
“Hóa  đây là em gái cô Tôn ? Sao cô   sớm, để chúng  còn  đường chăm sóc.”
 
Nghe ,  lập tức đẩy tay Lục Tiểu Tiểu :
“Ai là chị cô?”
 
“Cô chỉ là học sinh nghèo  nhà  tài trợ, lấy tư cách gì gọi  là chị em? Cô xài đồ của   còn   ngoài ức h.i.ế.p  khác,  quan tâm đến giá tiền quần áo như  thì  ơn bồi thường cho . Cả mấy món đồ cô lén lấy nữa,   cô đền tiền theo đúng giá thị trường.”
 
“  thật, cô giáo Tần , những học sinh như  mong các thầy cô chú ý hơn một chút, đừng để một con chuột  hỏng cả nồi canh.”
 
 để  câu đó  rời khỏi nhà ăn.
 
Sau lưng liền vang lên âm thanh náo loạn,  thầy cô trách mắng đám sinh tụ tập gây chuyện,  sinh viên xôn xao bàn tán việc Lục Tiểu Tiểu giả mạo, lừa đảo.
 
“Cái gì mà tiểu thư nhà giàu, hóa  là đồ lừa đảo!!”
 
“ đó! Chính cô  cũng là học sinh nghèo  tài trợ,  mà còn khinh thường  khác vì xuất  thấp kém?!”
 
Lục Tiểu Tiểu lập tức trở thành cái bia cho   công kích.
 
Cả  quen lẫn  quen đều thi  chỉ trích cô .
 
Các thầy cô   — nhà tài trợ lớn —  thích cô , nên cũng chẳng ai   can thiệp.
 
Lục Tiểu Tiểu nổi điên, xô đẩy hết đám  đang “phun nước bọt”  :
“Các  còn mặt mũi   ? Chẳng  chính các  tự dâng lên nịnh bợ   ? Giờ     tiểu thư nữa thì   thế , đóng vai thanh cao cái quái gì!”