Giọng điệu giả lả, ngây thơ của cô  khiến   xung quanh   bằng ánh mắt khinh bỉ: " là đồ thần kinh!"
 
"Thật là con mồi đáng thương  cơn ghen  cho mụ mị đầu óc!"
 
Lý Thừa đút tay  túi quần, nghênh ngang bước đến  mặt Lâm Chiến: "Này  bạn,  thấy  ăn mặc cũng  gì đấy, còn thuê cả xe sang nữa. Cố Thanh Dao trả cho  bao nhiêu tiền mà  đến đây diễn cái trò hề ? Nói cho  ,  là  thừa kế tập đoàn Lý thị, còn cô Liễu Chiếu Chiếu đây chắc  cần giới thiệu nữa nhỉ? Không chỉ là đại minh tinh mà còn là em họ của nhà họ Lâm ở Quảng Đông - Hồng Kông đấy! Cái giới    thứ hạng tép riu như   thể đụng  , mau cút xéo  cho khuất mắt!"
 
"Nhà họ Lâm ở Quảng Đông - Hồng Kông?"
 
Lâm Chiến nhíu mày hỏi ngược , vẻ mặt đầy khó hiểu: "Sao   hề   nhà   thêm một cô em họ nào nhỉ?"
 
Liễu Chiếu Chiếu che miệng  khanh khách: "Anh là diễn viên quần chúng ở   ? Sao mà nhập vai sâu dữ ? Nếu thật sự   diễn viên,     vai diễn nào  sẽ nâng đỡ  một chút~Thấy ngoại hình  cũng  đấy, nhưng đừng  để ai đó dắt mũi mà   con đường lầm lạc nha~"
 
Lâm Chiến  khổ  , lắc đầu: " hình như  hiểu  tình cảnh khó khăn của cô . Hay là tại tiếng phổ thông của  dở tệ quá?"
 
 hừ nhẹ một tiếng, đầy mỉa mai: "Đừng  mà suy diễn lung tung, chỉ là  đơn giản  hiểu tiếng  thôi."
 
 chẳng buồn phí lời với cái đám   nữa, cầm điện thoại lên định gọi cảnh sát, Lý Thừa lúc  như thể  mất hết kiên nhẫn, gằn giọng: "Hai  diễn trò con nít đủ  hả! Thật coi nhà họ Lý  là trò hề chắc?! Hôm nay coi như  các  đen đủi ! Tiểu Lâm tổng lát nữa sẽ đích  đến đón Chiếu Chiếu  Quảng Đông - Hồng Kông ăn Tết! Bây giờ  sẽ tóm gọn cái tên giả mạo ! Coi như là món quà  mắt Tiểu Lâm tổng!"
 
Lý Thừa vẫy tay một cái, mấy tên bảo vệ lực lưỡng liền xông tới giữ chặt lấy  và Lâm Chiến.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ban-trai-cu-tranh-vi-tri-chup-anh-cua-toi/5.html.]
 nhanh chân đá văng tên cầm đầu, nhưng ngay giây tiếp theo  thấy Lâm Chiến  hai tên khác khống chế gọn gàng.
 
Lâm Chiến   với đôi mắt vô tội đến phát bực,  thật  chọc mù mắt   cho xong. Đã yếu còn  gió,  ngoài  thèm mang theo vệ sĩ!
 
Đến khi cả  và Lâm Chiến  nhốt  một căn phòng nhỏ,  nhíu mày   , trong lòng thầm nghĩ:  là đồ vướng víu!
 
Lâm Chiến  tịch thu điện thoại  tỏ  khá bình thản, thậm chí còn xin  thuốc sát trùng cho .
 
Miếng bông gòn chạm nhẹ  vết thương  trán khiến  nhăn mặt hít  một . Giọng Lâm Chiến vang lên ngay sát bên tai: " sẽ  nhẹ tay thôi."
 
Vừa ,  thở của   phả  má   nhồn nhột,  trực tiếp giật lấy miếng bông gòn ấn mạnh lên vết thương: "Thôi ! Mau nghĩ cách thoát khỏi đây thôi! Lúc  đưa  đây  để ý thấy bên ngoài chỉ  một tên canh cửa. Lát nữa  bảo  mở cửa,  sẽ lo việc hạ gục ! Lúc chạy thì nhanh chân lên! Đừng  mà  vướng chân  nữa, Lâm thiếu gia!"
 
Lâm Chiến  giọng   chút ý , liền : "Trước giờ chỉ  cô Cố quyết đoán, mạnh mẽ  thương trường,  ngờ võ nghệ cũng cao cường như !"
 
  ngón tay cái   giơ lên tán thưởng  chút giả tạo,  khẩy hai tiếng: " cũng chẳng ngờ Lâm thiếu gia mưu mô xảo quyệt  thương trường  đến cả chút khả năng tự vệ cũng  . Anh  ngoài trong cái tình trạng  mà cũng dám  một   mang theo vệ sĩ hả, Lâm Chiến?!"
 
Anh   thản nhiên đáp: "Có mang theo chứ, nhưng hôm nay đến gặp cô là lịch trình phát sinh đột xuất,  vội nên  kịp gọi . Cô Cố, bây giờ hiểu lầm chắc cũng giải quyết xong , chúng   thể bàn chuyện hợp tác  ? Bọn họ   bụng chuẩn  cho chúng  một  gian yên tĩnh thế , tội gì  tận dụng triệt để?"
 
  cái bộ mặt "gian thương" , trong đầu chợt lóe lên một tia sáng: "Anh cố tình đúng ? Anh ở  là  xem ai ở ngoài  dám giả mạo ? Sao    sớm! Kéo   cái mớ rắc rối   gì?!"