Lâm Chiến nắm chặt cổ tay  kéo   lưng  , giọng điệu thản nhiên: "Đánh  đau tay. Đôi tay  của cô là để kiếm tiền chứ   để đánh ."
 
 hừ một tiếng,  tức  buồn : "Đàn ông các    vẻ nguy hiểm thì  chịu   ?!"
 
Rõ ràng đối phương   cho chúng  thêm cơ hội để  nhảm, cả đám đồng loạt xông lên, tay lăm lăm gậy gộc.
 
Lý Thừa lau vội vệt m.á.u  mặt, chống tay  tường lồm cồm bò dậy, gào lên: "Cố Thanh Dao! Bây giờ quỳ xuống cầu xin  vẫn còn kịp! Nếu  hôm nay   đánh c.h.ế.t  cô và cái thằng mặt trắng  ở đây, cũng là đáng đời cái loại đàn bà lăng loàn như cô! Bố  cô  chuyện chắc cũng  còn mặt mũi nào mà đến nhận xác cô !"
 
Thằng khốn kiếp thối tha!  nghiến răng, lao thẳng về phía .
 
Bao nhiêu năm lăn lộn  thương trường,   rèn cho  sự quả quyết của  dám dứt bỏ, cũng  cả dũng khí của kẻ quyết một phen sống mái.
 
Gậy gộc vung xuống tới tấp,  thương tiếc,   Lâm Chiến ôm chặt  lòng che chắn: "Cô Cố,   hai  trong tình huống nguy hiểm tột độ sẽ sản sinh   nhiều hormone đấy."
 
  cây gậy sắp sửa giáng xuống  Lâm Chiến,  khỏi mỉa mai: "Anh bây giờ còn giở cái trò hiệu ứng cầu treo   gì nữa! Chỉ  kẻ chiến thắng mới là  hùng! Bằng  chỉ là đồ sĩ diện hão thôi!"
 
Lâm Chiến cong môi  nhẹ: "Ngoài việc thua  tay cô Cố ,   từng bại  tay ai khác."
 
Anh  nhanh tay chụp lấy cây gậy sắt sắp sửa rơi xuống  , ngay giây tiếp theo, một đám  khác ập , nhanh chóng hất văng đám côn đồ  mặt chúng   ngoài.
 
Nhìn trang phục của bọn họ,   là  từ Quảng Đông - Hồng Kông, thuộc hạ của Lâm Chiến.
 
Lý Thừa  khống chế vẫn còn gào thét điên cuồng: "Bọn mày là lũ chó má nào! Dám đến địa bàn của tao  loạn hả?!"
 
  chút nương tay đạp thẳng  cái miệng  be bét m.á.u của . Lâm Chiến  chỉnh  cổ tay áo  mỉm  đáp: "Lý , Quảng Đông - Hồng Kông  về với đất  , còn   cái gọi là địa bàn của  nữa? Chín triệu sáu trăm ngàn ki-lô-mét vuông , đều là của Tổ quốc."
 
Lý Thừa ôm cái miệng m.á.u chảy ròng ròng, chỉ còn  ú ớ  thốt nên lời.
 
Lâm Chiến cúi đầu hỏi : “Thanh Dao, cô    xem kịch  ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ban-trai-cu-tranh-vi-tri-chup-anh-cua-toi/7.html.]
 
 liếc xéo   một cái: "Quảng Đông - Hồng Kông các    cái câu 'việc nhà   nên phơi bày  ngoài' ?"
 
Anh  nhún vai, chẳng hề e ngại: " chỉ  nhà họ Lâm chỉ  thể  duy nhất một  thừa kế."
 
Trò vui từ  trời rơi xuống thế , đương nhiên   thể bỏ qua . Hơn nữa,  còn kêu  dẫn cả Lý Thừa  cùng.
 
Lúc đầu Lý Thừa còn  chịu hợp tác, nhưng  khi  đánh cho một trận nhớ đời,  vỗ vỗ cái mặt tím bầm của   : "Lý thiếu gia, thành thật khai báo . Dù  thì   cả thiên hạ đều là  , đám  Quảng Đông - Hồng Kông  sẽ  khách sáo với  ."
 
Lý Thừa  bịt miệng dẫn chúng  đến một phòng hội nghị. Người của tập đoàn Lâm thị báo cáo rằng  phát hiện  camera ẩn.
 
 và Lâm Chiến ở phòng bên cạnh,  nhanh, tình hình trong phòng hội nghị  truyền đến màn hình máy tính  mặt chúng .
 
 cảnh tượng tiếp theo, khiến Lý Thừa  nãy còn nghiến răng nghiến lợi với chúng   trợn tròn mắt kinh ngạc.
 
Trong hình ảnh, Liễu Chiếu Chiếu thanh thuần đáng yêu đang   đùi một  đàn ông,  mật ôm lấy cổ đối phương, còn bàn tay của  đàn ông thì đang vuốt ve, nhào nặn trong lớp vải mỏng manh của Liễu Chiếu Chiếu, khiến cô   ngừng rên rỉ.
 
"Anh họ~"
 
Liễu Chiếu Chiếu ưỡn ẹo lên tiếng: "Đừng nghịch nữa mà~ Trong phòng  camera đó!"
 
Người đàn ông  khẩy một tiếng: “Chính là chúng  đối diện với camera còn     mấy  , cái đồ nhỏ  bây giờ  giả vờ giả vịt, nửa vời từ chối   đón nhận..."
 
Vừa ,   dùng sức nhéo một cái, khiến Liễu Chiếu Chiếu kêu lên một tiếng kinh hãi, như cầu xin tha thứ ngẩng đầu hôn  đàn ông,     vuốt ve khắp .
 
"Anh họ ~ Buổi tối về nhà Chiếu Chiếu mặc    gì thì ~ Lát nữa Lý Thừa sẽ đến,    bắt gặp thì em  còn mặt mũi nào mà  ai nữa!"
 
Hai  một hồi môi lưỡi quấn quýt, mặt Liễu Chiếu Chiếu đỏ bừng cả lên.
 
"Hôm nay  ngoài việc đến đón em, chẳng  cũng  bàn chuyện  ăn với nhà họ Lý ~"