Sau Khi Bị Bạn Trai Cũ Lừa Kết Hôn - Chương 42
Cập nhật lúc: 2025-10-31 08:49:07
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/70ByQbCbPw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đệt!” Sầm Cảnh c.h.ử.i thề một tiếng, hét lên: “Bên !”
Một chiếc xe tải lớn chở hàng suýt soát lướt qua hai , Hạ Từ Đông mặt mày căng thẳng, hai tay vững vàng đ.á.n.h lái vô lăng tránh né một cách chính xác.
Đây là lúc bình thường, lái xe mùa đông ai cũng cẩn thận từng li từng tí, sương mù tuyết rơi còn xem là nhẹ, chủ yếu là mặt đường đóng băng trơn trượt, huống chi xe của họ bây giờ còn động tay động chân.
Sầm Cảnh một tay nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm trần xe, mắt dán chặt phía .
Chưa đầy mấy chục giây, đồng tử co .
Họ gặp tình huống tồi tệ nhất, phía một trăm mét là một đoạn đường dốc cua. Một bên đường dựa núi, bên là dốc đá lởm chởm, xuống mà kinh hãi.
Sầm Cảnh và Hạ Từ Đông một cái.
Đối với , kết quả tồi tệ nhất chẳng qua là xuyên sách một chuyến, kết cục c.h.ế.t nhanh hơn cả nguyên .
Chỉ là ngờ Hạ Từ Đông lẽ toi đời cùng .
Theo tiếng còi xe kéo dài của Hạ Từ Đông, đồng thời xác nhận phía xe tới, chiếc xe trượt bánh ở đoạn cua, thực hiện một cú vẫy đuôi ngoạn mục.
“Rầm” một tiếng đ.â.m lan can bảo vệ.
giây phút cuối cùng, Hạ Từ Đông rõ ràng vội vàng bẻ lái, dùng bên phía đ.â.m .
Sầm Cảnh cũng kịp gì, trong tầm mắt chỉ cảm thấy trời đất cuồng.
Loảng xoảng mấy tiếng, chiếc xe lăn xuống theo sườn dốc đá, Sầm Cảnh chấn động đến mất ý thức tại chỗ.
Cuối cùng là mùi xăng xộc mũi, và bàn tay từ lúc nào đệm gáy ...
Sầm Cảnh cơn đau đ.á.n.h thức, cách lúc lật xe cũng qua bao lâu.
Cơn đau âm ỉ trong lồng n.g.ự.c rõ ràng cho , xương sườn của thể gãy. Từ cảm giác tê liệt dần dần hồi phục tri giác, nhắm mắt cảm nhận tứ chi của , vẫn còn nguyên vẹn, vết thương chí mạng.
Anh mở mắt , tầm thể thấy hạn chế.
Chiếc xe lật ngược rơi xuống một đất trống sườn núi.
Nắp capo chiếc xe hư hỏng bốc lên một làn khói đặc.
Sầm Cảnh đầu sang bên cạnh.
“Hạ Từ Đông.” Sầm Cảnh gọi tên bằng giọng khàn khàn vì sặc khói.
Hạ Từ Đông ngửa đầu , m.á.u từ trong tóc chảy dọc xuống mặt , gần như nhuộm đỏ nửa bên mặt .
Sầm Cảnh bộ dạng chút sức sống của , c.h.ử.i thề một tiếng, cố gắng thoát nửa khỏi chỗ kẹt nhoài qua.
Anh vỗ vỗ mặt : "Này! Hạ Từ Đông, tỉnh .”
Không phản ứng.
Sầm Cảnh nhíu chặt mày, liếc sang nửa bên của , sững sờ tại chỗ.
Cánh cửa xe biến dạng đến mức hư hỏng, một vật nhọn bằng kim loại đ.â.m xuyên qua xương bả vai của từ phía .
Máu chảy ướt một mảng lớn chiếc áo khoác sẫm màu .
Điều là do đó đưa tay che chở cho Sầm Cảnh, khiến cơ thể lộ ngoài.
Sầm Cảnh lật khỏi xe , cố nén cơn đau tức dữ dội do từng cử động nhỏ nhặt gây , di chuyển sang bên Hạ Từ Đông.
Sầm Cảnh xổm xuống, liếc làn khói ngày càng dày đặc phía xe, chút do dự dùng tay để bẻ cửa xe. Tình trạng của Hạ Từ Đông dám di chuyển mạnh, nên chỉ thể cố gắng hết sức tháo cánh cửa .
Mồ hôi lạnh trán Sầm Cảnh ngày càng rõ, giữa mùa đông giá rét, tay lộ ngoài sớm đông cứng, vì dùng sức quá nhiều mà các khớp ngón tay trắng bệch, cạnh sắc cửa thương, móng tay chảy máu.
Mười phút , Sầm Cảnh nhếch nhác ngửa mặt đất.
Trên là những vệt đen và vết máu.
Chỉ điều phần lớn m.á.u đều là từ Hạ Từ Đông đang bên cạnh .
Sầm Cảnh ngửi thấy mùi xăng khó chịu trong khí, cùng với mùi m.á.u tanh nồng nặc, thở một lạnh, lên trời : “Tên họ Hạ , đừng c.h.ế.t ở đây cho nhờ.”
Anh nghiêng đầu Hạ Từ Đông bên cạnh.
Đây là đầu tiên thấy trong bộ dạng , sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, giữa vùng hoang dã trời đất mênh mông, ngay cả nhịp thở phập phồng của lồng n.g.ự.c cũng thấy rõ.
Sầm Cảnh ước lượng thời gian, cuộc gọi báo cảnh sát thực hiện ngay khi phát hiện xe vấn đề, cho dù điều xe cứu thương gần nhất đến cũng mất một lúc nữa.
Anh thở hổn hển hai tiếng, lật dậy.
Đưa tay thử nhiệt độ cơ thể Hạ Từ Đông, giây tiếp theo liền cởi áo khoác của đắp lên .
Ánh mắt từ vết thương trán Hạ Từ Đông di chuyển đến vết thương xuyên thấu vai , dừng vài giây.
Đầu bắt đầu đau âm ỉ.
Kể từ phát tác khi tìm Hạ Từ Đông tính sổ , thì còn xuất hiện tình trạng dữ dội như nữa, nhưng thỉnh thoảng sẽ như thế , nghiêm trọng, nhưng thể bỏ qua.
Giống như một loại di chứng nào đó.
Sầm Cảnh lật dựa lưng sườn dốc xuống.
Đồng thời cảm giác vạt áo đột nhiên kéo nhẹ.
Sầm Cảnh cụp mắt liếc , ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt đang từ từ mở của Hạ Từ Đông.
Sầm Cảnh kiệt sức, thở một : “ còn tưởng c.h.ế.t chứ.”
“C.h.ế.t .” Giọng Hạ Từ Đông lớn, chút khàn khàn.
Hắn nhúc nhích đôi chân dài chống dậy, đưa tay ôm lấy vai, Sầm Cảnh trơ mắt một tay rút vật nhọn .
“Không chứ! Mẹ nó điên !” Sầm Cảnh từng thấy ai tàn nhẫn như , lập tức cởi chiếc áo sơ mi bên ngoài áo lót trong của chặn lên vết thương đang ngừng chảy m.á.u của .
“Không , để nó kẹt còn phiền phức hơn.” Hắn .
Cả hai đều khá hơn chút nào, Hạ Từ Đông liếc bàn tay đang giữ áo sơ mi của Sầm Cảnh, hỏi: “Tay ?”
Sầm Cảnh vốn một đôi tay .
bây giờ đó đầy m.á.u và vết thương. Sầm Cảnh hiệu bảo tự giữ lấy, lắc lắc tay : “Là vì lôi ngoài mà thành thế .” Sầm Cảnh liếc đầu : “Cho nên đừng lãng phí công sức của .”
Hạ Từ Đông nắm lấy tay .
Sầm Cảnh coi như đồng ý.
Thực nếu tính kỹ, Sầm Cảnh tình trạng của Hạ Từ Đông nghiêm trọng hơn nhiều. Người nếu ý chí đủ mạnh mẽ, Sầm Cảnh đoán cũng thể tỉnh một lát như .
Càng đừng đến việc ảo tưởng thể bò lên từ con dốc đá .
Hai giữ nguyên tư thế, cạnh .
Hạ Từ Đông dùng tay kéo chiếc áo khoác Sầm Cảnh đắp lên , chuyển sang Sầm Cảnh.
Sầm Cảnh lúc ngay cả mở mắt cũng thấy mệt mỏi, nên để ý.
Chỉ : “Ráng chút nữa, đừng ngủ, xe cứu thương chắc sắp tới .”
Anh thấy Hạ Từ Đông “ừm” một tiếng.
Dưới lưng chừng núi yên tĩnh đến mức chỉ thấy tiếng gió.
Không khí ẩm lạnh, xa xa tiếng nước chảy róc rách, đoán chừng một con sông nhỏ, chỉ là vị trí của họ thấy.
Sầm Cảnh cảm thấy quá yên tĩnh, mở mắt sang bên cạnh.
Hạ Từ Đông cũng nhắm mắt, nhưng Sầm Cảnh vẫn còn tỉnh táo.
Cảnh tượng hiểu thấy quen thuộc. “Đang gì ?” Hạ Từ Đông hỏi.
Hắn mở mắt, Sầm Cảnh cũng cảm thấy lúc chuyện vẻ hơn, liền liếc vết thương vai , hỏi một câu: “Hình xăm bả vai lưng đây là một vết sẹo lớn ?”
Hạ Từ Đông mở mắt : “Tại hỏi ?”
“Chỉ là cảm thấy như .” Sầm Cảnh cũng tại , đáp: “Nhiều xăm chẳng là vì điều .”
“Phải.” Hạ Từ Đông : “Để từ nhiều năm .”
Sầm Cảnh cũng “ừm” một tiếng.
Gió lạnh mang theo tiếng còi báo động chói tai từ xa vọng .
Trong ký ức mơ hồ cuối cùng của Sầm Cảnh, lên đỉnh đầu nghĩ.
Mùa đông của thế giới dường như dài hơn đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-ban-trai-cu-lua-ket-hon/chuong-42.html.]
Sầm Cảnh bước một giấc mơ kỳ quái giống như , rõ đang mơ, nhưng mãi thể tỉnh .
Lần dường như là lúc còn nhỏ.
Anh nhớ rõ ràng ba qua đời, một đường lâu, nhưng mãi tìm đường về, xung quanh trở nên xa lạ.
Có tiếng một phụ nữ trung niên vang lên. Một khuôn mặt béo tròn, tóc khô xơ, mắt vàng hoe khô khốc. Bà ở phố túm lấy cánh tay : “Thằng nhóc con , bảo mày là mày cần mày nữa ! Mày còn tự chạy về!”
“Mày chứ, đó còn dám c.ắ.n tao, giờ thành thằng câm !”
Sầm Cảnh mặc cho từng cái tát liên tiếp giáng xuống lưng , đau, nhưng vẫn .
Anh nhớ hồi nhỏ sống hạnh phúc, tình cảm của ba , lớn lên trong một gia đình nhỏ trọn vẹn và ấm áp. Cuối tuần dù bận rộn đến mấy, ba cũng sẽ dành thời gian đưa đến khu vui chơi hoặc rạp chiếu phim.
Anh từng gặp lạ nào hung dữ như , cũng xử lý thế nào, hoặc phản kháng . Càng , tại cần nữa.
Anh phụ nữ trung niên bắt về, bên trong nhốt nhiều đứa trẻ trạc tuổi .
Lũ trẻ ở đây đều sợ , thấy là trốn, bình thường. Gặp là cắn, còn hét lên một cách khó hiểu.
chính Sầm Cảnh bình thường.
Ở đây quá đông , lớn ai cũng hung dữ.
Ăn uống , Sầm Cảnh còn thường xuyên gây sự và cố ý tẩy chay, phụ nữ trung niên bắt lúc đầu càng động tay động chân.
Sầm Cảnh thông minh, một tuần gì để tránh đánh, mà còn đói bụng.
Thực nhớ nhà.
Vào một đêm mưa như trút nước, từ một lỗ nhỏ bức tường ở cửa nơi đó trèo ngoài, đây là chỗ nhắm từ lâu, rời khỏi đây. Sau đó nhặt một trong đống rác.
Người đó trông như sắp c.h.ế.t, khắp là vết thương, chảy nhiều máu.
Sầm Cảnh còn quá nhỏ, nhưng cái c.h.ế.t nghĩa là gì.
Anh cách nào đưa đó về nơi đang ở. Cuối cùng đành kéo đó đến gầm cầu phía , thực cũng sợ, lóc hét lên bảo đó đừng c.h.ế.t.
Kế hoạch rời của thất bại, gầm cầu lớn hơn , Sầm Cảnh mỗi đêm đều ngoài thăm đó, cho đó uống nước, hai ngày , đó tỉnh .
Sầm Cảnh ban đầu chút sợ đó, vì đó gần như chuyện, chỉ lạnh lùng .
Sầm Cảnh vẫn để dành thức ăn và nước uống của , mang cho đó mỗi ngày. Anh đó tên gì, nên cứ gọi là trai.
Sầm Cảnh đôi khi vẫn tránh khỏi đánh, đó đối phương phát hiện, sẽ chỉ cho cách xử lý. Phát hiện thể đang đói, liền giữ thức ăn đưa trả cho .
Sầm Cảnh vì quen đó mà chút vui vẻ.
Đôi khi còn lén lút ngoài nửa đêm, cùng đó gầm cầu.
Đối phương cũng đuổi , nhưng ít khi chuyện với . Chắc cũng cảm thấy gì để với một đứa trẻ như .
Cứ như cho đến khi hơn nửa tháng trôi qua, sức khỏe của trai hơn nhiều. Sầm Cảnh hẹn đó ngày mai sẽ gặp đúng giờ , vì linh cảm rằng khi vết thương lành, sẽ sớm rời .
Giống như lúc còn nhỏ hẹn ước với ba , Sầm Cảnh bảo đó nuốt lời, tự ý lén bỏ .
Rồi tối hôm đó, chuyện Sầm Cảnh lén chạy ngoài phụ nữ phát hiện. Anh đ.á.n.h một trận tơi tả, còn nặng hơn những , sấp đất dậy nổi.
Sau đó còn nhốt phòng tối.
Anh nghĩ ngày mai lén chuồn ngoài, nếu trai sẽ lo lắng.
Kết quả là nửa đêm thấy tiếng cháy.
Lúc mở mắt một làn khói đặc bao vây, bò dậy gõ cửa, nhưng chỉ thấy tiếng khóa cửa.
Anh nghĩ, xong , sắp thất hứa .
Khi cảnh tượng đổi, Sầm Cảnh về phòng bệnh trong giấc mơ , vẫn là mấy bác sĩ y tá đó. Một nữ y tá trong đó : “Đã tỉnh thì để bé xuống giường nhiều hơn, ngủ nhiều ngày như , còn nhỏ thế , lúc đó còn nghĩ nếu tỉnh thì .”
“Vẫn là cú sốc quá lớn, cứ thấy bé gọi trai, còn gì mà cháy nhà.”
“Chiếc xe của ba bé đó chẳng bốc cháy , may mà cảnh sát đến nhanh”
“ bé là con một mà? Lấy trai?”
“Chắc là họ xa gì đó.”
Sầm Cảnh cảm giác như vượt qua một dòng sông thời gian dài, ký ức lấp đầy trở nên trọn vẹn.
Trước đây thấy việc nhớ ký ức lúc mấy tuổi là chuyện gì to tát, hóa nhớ rõ, chỉ là quên mất.
Quên mất dáng vẻ của ba , quên mất đoạn ký ức kỳ lạ đến mức quá chân thực trong giấc ngủ, quên mất đó.
Anh nhớ con đường nhỏ từ phía cô nhi viện dẫn đến gầm cầu, nhớ rõ vất vả thế nào để kéo một to hơn gấp đôi cơn mưa tầm tã, nhớ từng đêm khuya đó bất chấp ngăn cản, cứ khăng khăng chen sát ngủ bên cạnh .
Sự tin tưởng chút dè giữ như đối với Sầm Cảnh hiện tại khó tin đến mức nào, chính cũng khó mà tưởng tượng .
Bởi vì trong một thế giới xa lạ, Sầm Cảnh cứu đó, và đối phương cho cảm giác an .
Cả hai đều chênh vênh sắp đổ, nhưng dựa sát .
Sầm Cảnh lỡ hẹn với đó.
Đã quên đoạn quá khứ .
Mà một khác, nhiều năm , xuất hiện trong một cuốn sách, cùng trải nghiệm và quá khứ.
Chỉ là bên cạnh đổi.
Hắn vì đó mà từng dốc hết sức , vì đó mà kết hôn, vì đó mà ngại để cả thiên hạ cuộc hôn nhân của như một trò .
Sầm Cảnh bắt đầu chắc chắn.
Những gì trải qua và nội dung trong sách, rốt cuộc là một .
Bởi vì ngoài cái tên thì chẳng gì khác biệt.
Ngay khi Sầm Cảnh vẫn phân tích kết quả cuối cùng thì mở mắt.
Anh thật sự duyên với bệnh viện, chỉ thường xuyên gặp trong mơ, mà nhiều mở mắt cũng ở một nơi như thế .
Cơn đau ở n.g.ự.c vẫn còn, nhưng thuyên giảm nhiều, tay cũng bôi thuốc.
Phòng bệnh đơn, xung quanh một bóng .
Sầm Cảnh chống tay dậy, phát hiện bên ngoài trời sáng rõ, đồng hồ treo tường chỉ mười hai giờ trưa. Sầm Cảnh nhấn chuông đầu giường, một phút một y tá bước .
Cô : “Tỉnh ? Anh hôn mê mười mấy tiếng đấy, vấn đề gì lớn, xương sườn gãy chọc nội tạng, tiếp theo cứ yên tâm tĩnh dưỡng là .”
“Người đưa tới cùng ?” Sầm Cảnh hỏi.
Y tá: “Cùng với ? Không ạ, bệnh viện chúng chỉ tiếp nhận một là bệnh nhân t.a.i n.ạ.n xe thôi.”
Sầm Cầmng sững một chút.
Rồi hỏi: “Vậy Vệ Lâm Chu ?”
Y tá suy nghĩ một lát: “Anh bác sĩ Vệ ở bệnh viện một thành phố , chúng ở đây là bệnh viện ba."
Sầm Cảnh luôn cảm thấy gì đó đúng.
Nên thăm dò hỏi một câu: “ t.a.i n.ạ.n xe ở ?”
“Ở một đoạn đường cua cách Đông Thành hơn trăm dặm ạ.” Sầm Cảnh còn kịp thở phào, đối phương dường như cũng nhận sự khác thường của , tiếp: “Chồng của vẻ hài lòng việc cứ nhất quyết chuyến , thủ tục nhập viện là do trợ lý đến , tỉnh thì gọi điện giải thích cho rõ ràng . Anh Sầm? Anh Sầm.”
Sầm Cảnh nhanh chóng hồn, hỏi một câu: “Có thể phiền cô đưa điện thoại cho ?”
Là một trải qua chỉ một kinh nghiệm xuyên như thế , Sầm Cảnh cảm thấy gì là thể chấp nhận .
khi Sầm Cảnh thấy tiếng “Alo” từ trong điện thoại, một tiếng mà ngay cả chút dấu vết thương cũng , vẫn nhịn c.h.ử.i một tiếng “Đệt”.
Hạ Từ Đông: “Gãy xương mà vẫn học cách ngoan ngoãn ?”
Sầm Cảnh thấy câu là thể tưởng tượng vẻ mặt lạnh lùng, cau mày thiếu kiên nhẫn của .
Sầm Cảnh l.i.ế.m đôi môi khô vì ngủ quá lâu, : “Hạ Từ Đông, đang nghĩ gì ?”
“Cậu nghĩ gì?”
Hắn hỏi.
Sầm Cảnh: “Nếu cả và đều c.h.ế.t trong vụ t.a.i n.ạ.n xe đó, thì đúng là giải thoát.”
Ai cũng nhẹ nhõm.