Sau Khi Bị Bạn Trai Cũ Lừa Kết Hôn - Chương 45
Cập nhật lúc: 2025-10-31 08:57:41
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1gARX6rSHn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuyệt vời! sẽ định dạng chương truyện , giữ nguyên nội dung và cắt bỏ sửa đổi gì, chỉ chỉnh giãn cách dòng cho dễ hơn, loại bỏ cụm từ yêu cầu.
Chương 45
Thời gian càng gần Tết Âm lịch, vành đai ngoài càng vắng vẻ. Toàn bộ Đông Thành đột nhiên trở nên yên tĩnh, những cành cây khẳng khiu ven đường và lá khô rơi rụng mang theo vẻ tiêu điều đặc trưng của thành phố thời điểm .
Nhìn từ cao xuống, giống như một con quái vật khổng lồ đúng giờ kỳ ngủ đông.
Có điều, khu vành đai trong thì vẫn còn đậm khí Tết.
Một ngày đêm giao thừa, Đông Thành đón trận tuyết lớn nhất trong vài năm gần đây.
Chỉ trong hai tiếng đồng hồ, tuyết phủ dày đường bằng một đốt ngón tay.
Đối với bận rộn gần một năm như Sầm Cảnh, những ngày lễ như thế là thời gian nhàn rỗi hiếm .
Sáng sớm ngày ba mươi, Sầm Cảnh thức dậy đúng giờ, tiện thể tự bữa sáng.
Bánh mì tuy nướng cháy nhưng vị cũng tệ.
Anh trả lời tin nhắn chúc mừng từ đồng nghiệp trong công ty và đủ loại tin nhắn linh tinh khác, trong phòng bật nhạc nhẹ, ghế sofa mềm mại thoải mái, máy sưởi ấm áp .
Tin nhắn của Nhị Xung thúc giục gần cả ngày trời.
Ba giờ chiều một cuộc điện thoại nữa.
“Mau tới đây .” Giọng Nhị Xung lớn: "Năm nay nhà bọn hiếm khi về quê ăn Tết, cho , năm nay đến, thì cơ hội nữa .”
Sầm Cảnh : "Hai mới cưới năm đầu, ở đó mà .”
“Đừng lề mề nữa." Nhị Xung : “Chỉ cho náo nhiệt thôi, mỗi bọn thì buồn lắm, cứ coi như qua đây chơi với bọn .”
Sầm Cảnh Nhị Xung sợ một cô đơn.
thực nhiều năm qua vẫn thường như , Tết Nguyên Đán với nhiều nghĩa là đoàn tụ, còn với , nó chẳng khác gì một kỳ nghỉ bình thường.
Sầm Cảnh từ chối , cuối cùng vẫn đồng ý.
Nghe thấy tiếng lốp bốp trong điện thoại, Sầm Cảnh : “Nghe tiếng pháo đấy nhé. nhắc , Tết cấm đốt pháo hoa pháo nổ, đừng để kịp tới mà tóm .”
Nhị Xung mắng: “Cút, trẻ con nhà bên cạnh đốt đấy, nhanh lên.”
Sầm Cảnh quàng khăn, đúng sáu giờ tối ngoài.
Căn nhà Nhị Xung và vợ trả góp mua tương đối xa, Sầm Cảnh lái xe vòng từ vành đai 2.
Hoàng hôn dần buông xuống.
Khi qua một ngã tư đèn đỏ, từ xa Sầm Cảnh thấy mấy đường gì đó .
Xe chạy gần hơn, Sầm Cảnh mạnh chân đạp phanh.
“Đứng !” Sầm Cảnh lên tiếng.
Anh hạ cửa kính xe, nghiêng đầu cô bé ở giữa mấy , nhíu mày cất tiếng: “Chu Chu?”
Cô gái trông chút khác so với đầu Sầm Cảnh gặp, trời lạnh thế mà vẫn để chân trần, tóc buộc đuôi ngựa, còn trang điểm đậm.
Bên cạnh cô là bốn năm trai mười bảy, mười tám tuổi.
Một trong đó, một trai đeo đầy khuyên tai loảng xoảng khắp , thấy Sầm Cảnh, đầu hỏi Chu Chu: “Ai ?”
“Không quen.” Chu Chu .
Sầm Cảnh ánh mắt của cô là cô dối.
Lần đầu Sầm Cảnh gặp cô trong xe của Hạ Từ Đông, cô tỏ ngoan ngoãn hiền lành, đầu liền nhe răng với .
Dù bây giờ nhiều chuyện khác, nhưng cô vẫn còn quá nhỏ, giấu chuyện trong mắt.
Sầm Cảnh lập tức mở cửa xe bước xuống.
Anh đóng sầm cửa , dựa xe, lấy bao t.h.u.ố.c gõ gõ hai cái xe, rút một điếu ngậm ở miệng châm lửa.
Răng c.ắ.n đầu lọc t.h.u.ố.c : “ là trai nó, hôm nay coi như các xui xẻo, gặp . Nói , các định gì?"
“Bọn .” Một trai khác : “Bọn là bạn bè.”
Người câu trông vẻ nhát gan.
Dù Sầm Cảnh cũng là lớn, khí thế ở đó, vẻ mặt xen chuyện của khác rõ ràng khiến đám thanh thiếu niên cảm thấy áp lực lớn.
“Bạn bè.” Sầm Cảnh gỡ điếu t.h.u.ố.c xuống, lặp một , ánh mắt quét qua bọn họ: "Bạn bè gì mà đêm giao thừa chạy ngoài tụ tập, đều còn học đúng ? Lên kế hoạch từ sớm ? cần các định gì, bây giờ nhất là thành thật khai báo, hoặc là cút cho nhanh.”
Người cao nhất trong đám tỏ cứng rắn.
Chắc cũng là kẻ cầm đầu.
Nhìn Sầm Cảnh : “Dựa mà bắt bọn , nó quen mà.”
Sầm Cảnh sang Chu Chu, hỏi một câu: “Em chắc chắn là em quen ?”
Ngay khoảnh khắc cô gái định mở miệng, Sầm Cảnh nghiêm mặt: "Nghĩ kỹ hãy .”
Cô gái quả nhiên do dự, cô Sầm Cảnh, mấy bên cạnh.
Một lúc , cô bất giác nhích nửa bước về phía Sầm Cảnh, : “Quen, là trai .”
Ngay lập tức một trai định đưa tay kéo cô.
Sầm Cảnh kéo tay cô gái, đưa về bên , lạnh lùng qua: "Cậu thử động tay xem? Nhân lúc còn phiền cảnh sát giờ , các mau cút .”
Mấy trai ít nhiều Sầm Cảnh dọa sợ, vài cái, kéo , ngoái đầu , nhanh chóng biến mất ở góc phố.
Sầm Cảnh còn kịp gì, cô gái vốn đang bên cạnh bỗng co giò bỏ chạy.
Sầm Cảnh c.h.ử.i thầm một tiếng, vứt điếu thuốc, cam chịu đuổi theo.
Sầm Cảnh tóm cô ở lan can bên một con sông.
Giọng mấy thiện cảm: “Em chạy cái gì mà chạy?”
“Anh đuổi theo em, em chạy cho !”
Còn khá cứng miệng.
Sầm Cảnh đôi mắt to của cô, nhíu mày, tóm cũng lười xen chuyện khác, hỏi: “Hạ Từ Đông ?”
Chu Chu lườm .
“Người kết hôn với em, còn thì em !”
Sầm Cảnh đau đầu: "Nói chuyện cho đàng hoàng!”
Sầm Cảnh nhớ sự thù địch của cô khi mới gặp , nên bây giờ cũng thấy lạ.
Anh trực tiếp đe dọa: "Thấy con sông ? Em mà còn trả lời câu hỏi của cho đàng hoàng, sẽ ném em xuống đó.”
Quả nhiên cô gái trợn tròn mắt dám tin.
Nửa tiếng .
Sầm Cảnh cùng cô lan can đá bên bờ sông, : “Vậy ý của em là em lừa Hạ Từ Đông Vu Thiến tâm trạng , ở cùng cô đón năm mới, thực Vu Thiến vì chuyện với Khương Xuyên đối mặt với phụ hai nhà, nên một tuần giấu du lịch nước ngoài ?”
Chu Chu: “ .”
“Hai cũng giỏi thật.” Sầm Cảnh .
Ai cũng to gan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-ban-trai-cu-lua-ket-hon/chuong-45.html.]
Sầm Cảnh: “Vậy mấy là ?”
“Quen mạng thôi, họ em ở một , nên đưa em chơi game xuyên đêm giao thừa.”
Sầm Cảnh lập tức cốc đầu cô một cái.
“Sao tự nhiên đ.á.n.h em?” Cô gái ôm đầu bất mãn .
“Khuôn mặt xinh mà vẽ như cái bảng pha màu, đến tuổi nổi loạn ?” Sầm Cảnh ngờ con gái tuổi teen cũng khó chiều như : "Người net chơi game là em tin , em nghĩ nếu gặp , tối nay em sẽ xảy chuyện gì ?”
Thực khi thấy bọn họ đông , cô định rút lui, nhưng lòng tự trọng cao, thừa nhận mặt Sầm Cảnh.
Sầm Cảnh cũng ép cô cúi đầu nhận .
Anh lấy điện thoại đưa qua: "Gọi điện thoại, bảo đến đón em.”
“Em !” Cô lắc đầu nguầy nguậy: "Anh trai em mà em giấu chuyện chắc chắn sẽ tức giận.”
Cô khá sợ Hạ Từ Đông, dù bao giờ nổi giận với cô.
Sầm Cảnh: “Vậy thì gọi cho bất kỳ ai em nhớ .”
“Không .” Chu Chu lắc đầu.
Sầm Cảnh cũng chút ít về cảnh của cô, trai qua đời, ở Đông Thành cô quen cũng chỉ đám Vu Thiến.
Chu Chu đột nhiên với vẻ mặt đầy hy vọng: “Em thể đón năm mới cùng ?”
“Không em ghét ?” Sầm Cảnh nhướng mày.
Chu Chu: “Cũng... cũng .”
Chu Chu dứt lời, đột nhiên chỉ lưng Sầm Cảnh, há hốc miệng.
Khi Sầm Cảnh đầu , chỉ kịp thấy một bóng đen từ cái đình cách đó xa nhảy xuống nước.
“Tõm” một tiếng, động tĩnh hề nhỏ.
Lúc xung quanh mấy ai, Sầm Cảnh suy nghĩ, lập tức cởi áo khoác và khăn quàng cổ, ném điện thoại tay Chu Chu : “Báo cảnh sát.” Rồi trèo qua lan can, lao nhảy xuống nước.
Chu Chu rõ ràng hàng loạt biến cố dọa sợ, nhưng lời dặn của Sầm Cảnh vẫn còn văng vẳng bên tai, cô máy móc gọi 110, bình tĩnh như thể từng trải sự đời. Rồi lập tức gọi điện thoại mà sống c.h.ế.t cũng chịu gọi, thấy giọng từ đầu dây bên , cô mới nức nở gọi một tiếng: “Anh ơi...”
Sầm Cảnh hô hấp nhân tạo cho đàn ông trung niên năm phút, ông nôn nước tỉnh , nước mắt nước mũi tèm lem lóc kêu gào: “Tại cứu ? sống còn ý nghĩa gì nữa! Đêm giao thừa vợ bỏ theo khác, còn nợ món nợ khổng lồ tám trăm nghìn.”
Sầm Cảnh dựa trụ đá đất, tóc vẫn nhỏ nước tong tổng.
Nghe lời đàn ông , Sầm Cảnh mới cảm thấy lạnh, tay run rẩy vì mất sức.
Giọng khàn, cố nén cơn đau đầu do gió lạnh thổi qua, nhíu mày : “Lần ông còn c.h.ế.t thì chọn chỗ nào xa hơn một chút .”
Người đàn ông rõ ràng ngờ sẽ như .
Bị nghẹn họng, cả lạnh run như cầy sấy, cũng còn sức để la hét nữa.
Sầm Cảnh cũng ngờ đêm giao thừa của kịch tính đến .
Không bắt vì đốt pháo hoa như Nhị Xung , phiền cảnh sát vì mấy tên côn đồ bên cạnh Chu Chu, kết quả cuối cùng vẫn tránh khỏi một ngày ở đồn cảnh sát.
Khi Hạ Từ Đông đến, thứ thấy chính là cảnh tượng đó.
Chàng trai trẻ cúi đầu ghế, mái tóc dài vẫn còn ẩm ướt, khoác một chiếc khăn lông trắng lớn, cốc giấy đựng nước nóng trong tay vẫn bốc khói nghi ngút. Sắc mặt chút tái nhợt bệnh tật, đang chuyện câu câu chăng với viên cảnh sát trẻ mặt.
Hạ Từ Đông khẽ cau mày, đó mới chuyển tầm mắt sang cô gái đang ngẩn ghế bên cạnh.
Người lên tiếng đầu tiên là Vệ Lâm Chu. Bọn họ đến khá đông, nối tiếp chen chúc đầy văn phòng nhỏ bé .
Vệ Lâm Chu tiến lên: “Con bé gì thế, dọa c.h.ế.t ? Chị Vu Thiến của em , hôm qua gọi điện còn đang ở cùng cô mà.”
Chu Chu lén Hạ Từ Đông, mở miệng.
Viên cảnh sát thấy đột nhiên nhiều đến, hỏi: “Các vị là?”
“Chúng là nhà của cô bé , lúc nhận tin đang ăn cơm, nên cùng qua đây.”
“Ồ, .” Viên cảnh sát Sầm Cảnh một cái, : “Vụ án chúng tiếp nhận là nhảy sông tự tử, cô gái đến cùng với đây, các vị tự xác nhận phận trực tiếp đưa về là .”
Mấy chữ “nhảy sông tự tử” lập tức thu hút ánh về phía Sầm Cảnh đang ghế.
Viên cảnh sát cũng nhận gì đó đúng, vội : “Không nhảy sông, cứu . Người nhảy xuống là một đàn ông trung niên bốn mươi mấy tuổi, nhất thời nghĩ quẩn.”
Hiện trường cũng bắt chuyện, viên cảnh sát liền : “Cứ mỗi dịp Tết đến là giai đoạn cao điểm xảy sự cố, đủ loại vụ án kỳ quái gì cũng .”
Sầm Cảnh đang đợi ký tên xác nhận cuối cùng.
Hiện trường đông như , thực lúc chút ham chuyện nào.
Đương nhiên, cũng hết.
Vì thế khi Diêu Văn Dư từ lúc nào xổm mặt Chu Chu, vẻ mặt đầy lo lắng quan tâm mà : “Trời lạnh thế , tùy tiện bờ sông với khác , nguy hiểm lắm.”
Sầm Cảnh khẽ nhướng mày. Tại Sầm Cảnh ở cùng Chu Chu? Mà còn đêm giao thừa?
Vốn dĩ chuyện ai lên tiếng giải thích, lời của Diêu Văn Dư rõ ràng là ám chỉ Sầm Cảnh cố ý.
Cứ như thể Sầm Cảnh tiếp cận Chu Chu chẳng qua chỉ là để nhắm Hạ Từ Đông.
Hạ Từ Đông dời mắt khỏi khuôn mặt Sầm Cảnh, hề để ý Diêu Văn Dư gì, chỉ Chu Chu.
Cô gái c.ắ.n môi: “Em...”
“ tìm Vu Thiến đưa con bé ngoài.” Sầm Cảnh đột nhiên lên tiếng.
Anh phớt lờ những ánh mắt tụ tập xung quanh, thuận miệng một câu: "Gặp tự tử là ngoài ý .”
Chu Chu lập tức với ánh mắt ơn. Dù cũng là do đầu óc chập mạch, buổi tối theo mấy con trai ngoài suýt nữa xảy chuyện, chuyện đối với một cô bé mười mấy tuổi, mặt bao nhiêu đủ để khiến cô hổ giấu mặt .
Xung quanh liên tiếp vang lên những tiếng hít khe khẽ.
Lời của Sầm Cảnh chẳng khác nào thừa nhận.
Không một tiếng đưa , cuối cùng còn đồn cảnh sát.
Mọi đều cho rằng với mối quan hệ của Hạ Từ Đông và Sầm Cảnh, chuyện đủ để khiến Hạ Từ Đông nổi trận lôi đình.
Hạ Từ Đông quả thật .
“Không .” Hắn .
Sắc mặt thực sự cho lắm. lẽ chỉ Hạ Từ Đông tự rõ, sắc mặt cực kỳ tệ của mắt mới là sự tồn tại chói mắt nhất trong gian .
Chói đến mức lời của mất hết ấm.
Diêu Văn Dư cố gắng đổ thêm dầu lửa, khi Sầm Cảnh, Sầm Cảnh thậm chí thể thấy rõ ánh mắt của khác với ý tứ trong lời .
“Sầm Cảnh, sức khỏe Chu Chu , lỡ vì chuyện mà chứng ngủ rũ của em trở nên nghiêm trọng hơn thì ai chịu trách nhiệm. Con bé mới mười mấy tuổi, cái gì cũng hiểu, thể trở thành... công cụ để lợi dụng chứ.”
Ánh mắt như đang : Anh xem kìa, tốn bao công sức, cũng chỉ khiến Hạ Từ Đông càng thêm chán ghét mà thôi.
Sầm Cảnh nhếch môi: “Cậu diễn cũng sâu thật, xem dạo sự nghiệp thuận lợi, tình yêu mỹ mãn nhỉ.”
Mặt Diêu Văn Dư cứng đờ.
Viện kiến trúc vì vết nhơ đạo nhái mà còn dùng nữa, Hạ Từ Đông đối với càng thêm lạnh nhạt tột độ, ngay cả tối nay cũng là tự mặt dày đến. Cậu rốt cuộc chuyện xảy thế nào.
Rõ ràng trở đúng quỹ đạo, nhưng nhiều chuyện cũng thoát khỏi dự tính và tầm kiểm soát của . Ánh mắt Sầm Cảnh càng thêm thiện cảm.
“Anh cần...”
“Đủ .” Hạ Từ Đông đột nhiên lên tiếng cắt ngang .
Diêu Văn Dư chạm ánh mắt của Hạ Từ Đông liền im lặng, vì nhận đối phương chút bất mãn. Diêu Văn Dư nghiến răng.
Hạ Từ Đông rõ ràng chán ghét đó, ngừng nghi ngờ, phủ định, mà đến mức , ngay cả khác vài câu về cũng chịu nổi ?