Sau Khi Bị Bạn Trai Cũ Lừa Kết Hôn - Chương 46

Cập nhật lúc: 2025-10-31 09:01:48
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi rời khỏi đồn cảnh sát thì gần 9 giờ, tuyết vẫn rơi dữ dội. Sầm Cảnh ở cửa gọi điện cho Nhị Xung để thông báo tình hình, khiến đầu dây bên liên tục hỏi dồn.

"Thật sự ." Sầm Cảnh đảm bảo nhiều .

Anh ở cửa, vẫn khoác chiếc áo khoác mà viên cảnh sát đưa cho.

"Cậu yên đó nhé, đến đón ngay." Qua điện thoại, Sầm Cảnh vẫn thấy tiếng Nhị Xung vội vàng kéo ghế.

"Không cần." Sầm Cảnh ngăn : "Hôm nay qua đó ."

"Sao qua chứ." Nhị Xung : "Ngày thường thì thôi , nhưng đêm giao thừa mà để một ở đồn cảnh sát thì còn thể thống gì?"

lúc đó, một chiếc xe màu đen từ bên cạnh trượt chậm , dừng mặt Sầm Cảnh.

Trong khung cửa sổ xe hạ xuống, đường nét hàm Hạ Từ Đông trong ánh sáng mờ ảo trông thật trầm tĩnh và rõ ràng: "Lên xe." Hắn .

Sầm Cảnh ngước mắt: "Có việc gì?"

"Chỗ bắt xe ."

Ngay khi Hạ Từ Đông dứt lời, cửa sổ cũng mở , Chu Chu mặt buồn rười rượi về phía Sầm Cảnh: "Anh trai em mắng em."

Sầm Cảnh lẽ Chu Chu kể sự thật cho Hạ Từ Đông.

Trong điện thoại, Nhị Xung vẫn đang hỏi: "Cảnh Nhi , ai ?"

Sầm Cảnh: "Không gì, đừng tới, cúp đây."

Sầm Cảnh cúp điện thoại, kéo chiếc áo khoác trượt vai, và một nữa về phía Hạ Từ Đông.

Có lẽ vì đó lạnh cóng trong nước, vất vả chạy ngược xuôi mấy giờ đồng hồ, lúc với vẻ mặt cảm xúc, nếp gấp mỏng mí mắt trở nên sâu hơn, ánh mắt trông lạnh lùng và băng giá.

Trong mắt Hạ Từ Đông cũng nhiều ấm.

Lúc , đối với , cái tên Sầm Cảnh lẽ là thứ ký ức mục nát, đáng nhắc đến nữa, cho dù thực tế chứng kiến khác biệt đến .

Sầm Cảnh: "Không cần , thể tự về."

Hạ Từ Đông một lúc, đang nghĩ gì.

Cuối cùng, cửa xe từ từ đóng .

"Tùy ." Giọng Hạ Từ Đông theo gió bay tới.

Trong xe, Chu Chu dám thở mạnh.

Chu Chu vốn luôn ngoan ngoãn mặt Hạ Từ Đông, chỉ là ngờ rằng gây nhiều rắc rối như .

"Anh, em sai .” Cô vững ở ghế , khẽ xin .

Hạ Từ Đông về phía : "Anh em sai ở , tự nghĩ , nghĩ rõ hẵng với ."

Chu Chu c.ắ.n môi, liếc về phía xe, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm với Hạ Từ Đông: "Anh, hôm nay thật sự gọi em ."

"Anh ." Hạ Từ Đông .

Chu Chu: "Vậy..."

Với tuổi của cô bé vẫn đủ để hiểu rằng, nếu , tại giữa hai họ trông vẻ hơn đó là bao.

Chu Chu: "Thật sự... quan tâm ?"

Sầm Cảnh thậm chí kịp quần áo, thời tiết lạnh như , sắc mặt trông thật tệ.

Chu Chu dám rằng thực cô khá thích Sầm Cảnh.

Hạ Từ Đông trầm ngâm hai giây: "Không quan tâm."

"Tại ?"

"Vì cần thiết."

Tờ thỏa thuận ly hôn trong ngăn kéo phòng việc chỉ kết cục mà họ cuối cùng sẽ đến.

Cảm xúc là thứ vô dụng nhất.

Ít nhất lúc , Hạ Từ Đông cho là .

Không ai thấy rằng ở góc khuất, một chứng kiến bộ cuộc đối thoại giữa Sầm Cảnh và Hạ Từ Đông.

Diêu Văn Dư trong bóng tối, mắt tràn đầy sự độc ác từng .

Cậu giả vờ quá lâu.

Nhiều lúc ngay cả bản cũng gần như tin rằng vốn là một ấm áp, nhưng thế giới đảo lộn, thái độ của Hạ Từ Đông với vẫn kém xa đây.

Bây giờ tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Cậu vẫn là Diêu Văn Dư với cha nghiện rượu và bạo hành, là Diêu Văn Dư năm chín tuổi thể g.i.ế.c phóng hỏa vì lợi ích của , cũng là Diêu Văn Dư tưởng rằng tái sinh, đầu thấy vẫn ở trong cống rãnh.

vẫn còn thời gian.

Thái độ của Hạ Từ Đông cho thấy một ranh giới nào đó, mỗi đối xử khác với Sầm Cảnh đều đặt thêm một tảng đá lớn lên trái tim Diêu Văn Dư.

.

Sầm Cảnh, tuyệt đối thể sống.

Một giờ , Sầm Cảnh gặp cuộc tấn công.

Ngay khi rời khỏi đồn cảnh sát trở về trong đêm khuya.

Nhà máy chế biến bỏ hoang ở phía tây Đông Thành, tường loang lổ cũ kỹ, nền xi măng trống trải, Sầm Cảnh mơ hồ thấy tiếng nước rơi từng giọt.

Cảm giác đầu tiên khi mở mắt là nóng.

Là cái cảm giác như trải qua một vòng trong nước đá, lạnh đến cực điểm phản hồi , ngay cả thở cũng mang theo nóng.

Sau gáy đ.á.n.h một cú, lúc như kéo dây thần kinh đau, nhói lên từng đợt.

Sầm Cảnh c.h.ử.i thề, nhíu mày lau phía đầu.

Chạm một bàn tay đầy máu.

Anh cố gắng dậy từ mặt đất, ngửa đầu tựa tường, môi trường xung quanh.

Toàn bộ nhà máy chế biến hai tầng, vị trí của lẽ là ở tầng hai. Bên ngoài ánh sáng vàng nhạt xuyên qua khe cửa, khí ẩm lạnh thấu xương.

Tiếng cửa sắt trượt vang lên trong đêm tối.

Bước chân ở cửa ngập ngừng, dường như bất ngờ: "Tỉnh nhanh ?"

Sầm Cảnh nheo mắt, đầu về phía cửa, bỗng bật khẽ.

Bởi vì phát hiện vẫn còn nhớ tên .

Không chỉ là , tay còn cầm một hộp cơm, khi thấy phản ứng của Sầm Cảnh liền lấy điện thoại gọi một cuộc, : "Nhanh lên, tỉnh ."

Chưa đầy hai phút, bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

Người Sầm Cảnh cũng nhớ.

Đặng Vũ Thịnh.

Sở Hiên là từng đuổi việc ở "Thời Độ" vì Sầm Cảnh, còn Đặng Vũ Thịnh là mà Sầm Cảnh gặp một ngày Vu Thiến và Khương Xuyên trở mặt.

Sầm Cảnh hai bình thường mặt, thậm chí để ấn tượng sâu sắc trong trí nhớ của , gần như cần đoán cũng : "Diêu Văn Dư sai hai việc ?"

Một đây "Thời Độ" vì Diêu Văn Dư, một là bạn đại học của . Nhiều thắc mắc tại Diêu Văn Dư giống như ánh trăng trong trắng kết giao với những kẻ như .

lẽ Sầm Cảnh .

Hai mặt đều mặc bộ đồ công nhân xám xịt, đội mũ lưỡi trai, tóc rối bù và khuôn mặt vàng vọt cho thấy họ sống lắm.

Sở Hiên xách hộp thức ăn ném lên chiếc ghế bên cạnh, đầu Sầm Cảnh : "Anh đoán còn hỏi gì nữa?"

Sầm Cảnh chậm rãi co một chân lên, ngửa đầu tựa tường. Máu chảy từ tóc xuống gò má, pha lẫn bùn đất và mồ hôi lạnh, Sầm Cảnh dường như cảm thấy gì, về phía còn , mở miệng : " chỉ tò mò cho các lợi ích gì?"

Ngay cả bây giờ Sầm Cảnh vẫn nhớ ngày Vu Thiến và Khương Xuyên cãi , Đặng Vũ Thịnh bảo vệ Diêu Văn Dư, vẻ mặt phù hợp và hổ tức giận.

Không ngờ qua bao nhiêu biến cố, những nhân vật nhỏ bé như sâu bọ Diêu Văn Dư sử dụng một cách thuần thục.

Đặng Vũ Thịnh mặt cũng còn vẻ mặt nôn nóng thể hiện bản như . Khuôn mặt gầy gò hõm , toát một vẻ u ám và ác ý.

Anh Sầm Cảnh lạnh lùng với đôi mắt nửa mở, mở miệng : "Không cần lợi ích gì cả, nếu , Văn Dư chịu sự bất công từ Hạ Từ Đông, Sở Hiên mất việc ngành cấm cửa, cũng mất mặt trong giới. Anh gây tất cả những điều , thì chuẩn sẵn sàng để trả thù."

Sầm Cảnh ánh mắt điên cuồng của .

Biết mục đích của Diêu Văn Dư khi kết bạn với những kiểu .

Lòng tự trọng và lòng tự ái mạnh, dễ đến cực đoan nhất.

Sầm Cảnh tất nhiên họ đến hôm nay, do gây .

Diêu Văn Dư lẽ đủ thông minh, nhưng dù cũng sống qua hai thế giới, chuẩn chu đáo từ sớm, chọn cách đơn giản và tốn sức nhất.

Sự thật chứng minh, những "nuôi" những thời điểm quan trọng vẫn chút tác dụng.

Lúc Sầm Cảnh đến cực hạn, các tình trạng của cơ thể chồng chất, khiến mở mắt và chuyện đều tốn nhiều sức lực.

Ngoài vẻ t.h.ả.m hại , cảm giác hoảng loạn vốn hiếm khi xuất hiện .

Bây giờ vẫn .

Anh chỉ mệt mỏi nhắm mắt , mở miệng : "Nói , các gì?"

Hai đối diện .

Đều gì.

Sầm Cảnh cong khóe miệng: "Muốn c.h.ế.t ?"

Anh mở mắt, quét một vòng mặt hai và hỏi: "Đến phút cuối sợ ?"

"Ai sợ chứ?" Sở Hiên cố gắng bình tĩnh , lạnh : "Chỉ với tình trạng hiện tại của , sống qua ngày mai còn là vấn đề, thời gian ly hôn của và Hạ Từ Đông sắp đến, chúng chỉ cần đảm bảo rằng đó, sẽ xuất hiện mặt và Văn Dư là ."

"Nói nhiều với gì?" Đặng Vũ Thịnh tỏ vẻ hài lòng: "Lúc đó là g.i.ế.c cho xong, cứ nhất quyết giam ."

Sở Hiên rõ ràng nhát gan hơn, nhiều nhất cũng chỉ dám chế giễu vài câu như lúc ở cửa "Thời Độ", chuyện g.i.ế.c .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-ban-trai-cu-lua-ket-hon/chuong-46.html.]

Anh biện hộ: " chỉ cảm thấy cần thiết tự tay ."

"Thôi bỏ ." Đặng Vũ Thịnh tranh cãi với Sở Hiên, suy nghĩ một lúc : "Tìm sợi dây trói ."

Điều Sở Hiên phản đối.

trong mắt nhiều , Sầm Cảnh cũng là điên đến một mức độ nhất định. Có thể thấy điều đó từ cách tay với Sầm Xuân Thành và Mã Lâm Thao.

Ngay lúc đó, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên trong gian.

Sở Hiên lấy điện thoại, đầu Đặng Vũ Thịnh: "Là Văn Dư."

Đặng Vũ Thịnh im lặng hai giây: "Nghe ."

Ngay khi nhấn nút loa ngoài, giọng Diêu Văn Dư truyền , hỏi: "Thế nào ?"

"Người ở trong tay chúng ." Đặng Vũ Thịnh cầm điện thoại.

Diêu Văn Dư hạ giọng xuống: "Phải xử lý sạch sẽ trong ngày hôm nay."

Hai , Sở Hiên đầu Sầm Cảnh, điện thoại: "Anh gần như còn khả năng hành động nào nữa."

Diêu Văn Dư dường như chuyển sang một nơi khác, giọng mang theo chút ác ý và gấp gáp.

"Ý của để hậu hoạn. Qua cái Tết giải thích việc đột ngột biến mất? Một khi , đừng , hai cũng thoát tội tấn công bắt cóc, các đừng quên thua t.h.ả.m hại thế nào trong phiên tòa, là các thể nắm chắc thắng ?"

Ánh mắt của hai cùng lúc trầm xuống.

Diêu Văn Dư tiếp tục dịu giọng: "Cứ theo lời , dịp Tết là thời cơ nhất, đảm bảo các sẽ gặp rắc rối."

Bởi vì ai hiểu rõ hơn Diêu Văn Dư.

Thời điểm quan trọng như lúc nào cũng , Hạ Từ Đông thể mới gặp lập tức đầu nhớ đến chuyện tìm Sầm Cảnh. Lúc như tách biệt khỏi thế giới, sẽ cắt đứt liên lạc với tất cả . Ngay cả khi phát hiện, thì tất cả đều quá muộn.

Đặng Vũ Thịnh xong lời đảm bảo của Diêu Văn Dư, bước tới hai bước, trong khi vẫn đang do dự, cầm lấy con d.a.o gấp bàn, bật con d.a.o .

Anh chỉ về phía Sầm Cảnh, điện thoại: "Có đảm bảo, thì vấn đề gì."

Diêu Văn Dư: "Khoan , tỉnh táo ?"

"Vẫn tỉnh." Đặng Vũ Thịnh liếc Sầm Cảnh .

"Đưa điện thoại cho , lời ."

Đặng Vũ Thịnh liền bước về phía Sầm Cảnh hai bước, đưa điện thoại đến mặt Sầm Cảnh.

Loa ngoài vẫn bật.

Sầm Cảnh cúi mắt màn hình điện thoại mặt biểu cảm, giọng Diêu Văn Dư bình thường, : "Sầm Cảnh, . Đến nước cũng đừng trách , thực cũng ngại chơi với thêm một lúc, bởi vì sớm muộn gì cũng c.h.ế.t. các cứ ép , trách thì hãy trách chính ."

Trong nhận thức của Diêu Văn Dư.

Nếu Sầm Cảnh phát hiện kết cục thể đảo ngược, chỉ cần im lặng chờ c.h.ế.t là .

rõ ràng Sầm Cảnh ý định đó.

Lý do khiến Diêu Văn Dư vội vàng hành động bất chấp thực phần lớn là vì Hạ Từ Đông.

Phản ứng của khác với tất cả khi thế giới đảo ngược.

Tối nay càng củng cố nhận thức của Diêu Văn Dư.

Diêu Văn Dư đ.á.n.h cược trường hợp "lỡ như” đó.

Cậu thể đ.á.n.h cược.

Sau khi lời của Diêu Văn Dư, sắc mặt của Sầm Cảnh đổi chút nào, chỉ khẽ mỉa một cách khó nhọc: " chơi thì là chơi , bộ tịch ở đây thì cũng chẳng ..." Sầm Cảnh hết Đặng Vũ Thịnh đá một cú.

Lực mạnh, Sầm Cảnh nghiêng sang một bên chống tay thẳng, ngón cái chậm rãi lau bàn tay thương, nốt những từ cuối cùng: "Chẳng gì thú vị cả.”

Anh dựa lưng tường ngẩng đầu Đặng Vũ Thịnh.

Đặng Vũ Thịnh quyết tâm g.i.ế.c , mặt lộ vẻ hung ác: "Bảo thì cứ , ai cho !"

Cơn sốt cao khiến cổ trắng bệch của Sầm Cảnh đỏ lên.

trong mắt tụ một làn sương đặc rõ, những thứ khác lẽ Đặng Vũ Thịnh hiểu, nhưng thể cảm nhận Sầm Cảnh đang thương hại .

Đặng Vũ Thịnh vốn nhạy cảm, ánh mắt như chọc giận .

Anh đột nhiên xổm xuống, túm lấy tóc gáy Sầm Cảnh, cố gắng dùng hành động để khiến Sầm Cảnh khuất phục, để đau đớn lóc quỳ gối van xin.

Diêu Văn Dư thấy tiếng động, xác nhận tình trạng hiện tại của Sầm Cảnh thể trốn thoát hoặc chống cự.

Cậu bảo Đặng Vũ Thịnh buông tay , như đang chuyện cuối cùng với Sầm Cảnh, : "Nhiều thứ chỉ trời đất , Sầm Cảnh, hãy mang những thứ xuống mộ . Ở đây sẽ ai nhớ , nhưng chắc chắn sẽ nhớ. Mỗi năm đêm giao thừa, chắc chắn sẽ nhớ thắp cho một nén hương."

"Vậy thì thật sự cảm ơn .” Sầm Cảnh nhạt nhẽo.

Tiếng chuông đầu tiên của năm mới đúng giờ vang lên.

Bên phía Diêu Văn Dư gọi: "Văn Dư, nhanh lên, Hạ Từ Đông gọi Vệ Lâm Chu đến khám cho Chu Chu , một lát nữa chúng sẽ kịp mất."

Diêu Văn Dư: "Đến ngay đây!"

Cậu trả lời xong liền điện thoại: "Nghe thấy ? Đến tận giây phút , đột nhiên cảm thấy năm nay cũng tệ lắm. Tuy nhiều chuyện ngoài ý , nhưng chung vẫn thôi. Lát nữa còn đến nhà họ Hạ ăn bữa cơm tất niên gián đoạn giữa chừng, sẽ đều mặt, thứ sẽ trở như thể từng xuất hiện.”

Sầm Cảnh vô cảm tính toán cách từ chiếc ghế bên trái phía đến chỗ , miệng : "Vậy thì chúc thứ sẽ thực sự như mong ."

Đặng Vũ Thịnh cầm điện thoại , gì đó với Diêu Văn Dư rõ, liên tục về phía Sầm Cảnh. Cuối cùng cuộc gọi kết thúc.

Anh cầm d.a.o quỳ một gối mặt Sầm Cảnh.

Giơ tay hiệu cho Sở Hiên: "Lấy điện thoại , mở camera."

Sở Hiên theo, mở điện thoại đặt ghế điều chỉnh cho đúng.

Đặng Vũ Thịnh vỗ d.a.o lên mặt Sầm Cảnh : "Trước đây khi tay với khác cứng rắn ." Anh chỉ điện thoại : "Thấy camera ? Hôm nay chỉ cần cúi đầu xin nó, chúng sẽ để c.h.ế.t nhẹ nhàng hơn một chút. Nếu , chúng sẽ phế một chân , tháo hai tay ."

Ánh mắt Sầm Cảnh đảo qua mặt hai , bật khẽ.

"Anh cái gì?!" Sở Hiên hét lên.

Sầm Cảnh đột nhiên ngừng : "Cười các ngu."

Sầm Cảnh bỏ qua con d.a.o mặt, điều chỉnh tư thế: "Có các đang nghĩ, cái video chẳng qua là để Diêu Văn Dư thấy thất bại, t.h.ả.m hại đúng ? hứa hẹn gì với các , nhưng rõ, nếu các thật sự cảnh , thì cả đời sẽ khác nắm thóp trong tay.”

Sở Hiên lúc thiếu suy nghĩ, đặc điểm dễ lôi kéo cảm xúc thể hiện rõ ràng.

Anh hoảng hốt Đặng Vũ Thịnh : "Định thật ?"

"Câm miệng!" Đặng Vũ Thịnh trừng mắt Sở Hiên.

Sầm Cảnh cong khóe miệng hai : "Các cứ yên tâm, hiện tại còn dậy , chạy nổi . Các suy nghĩ xem, trong chuyện từ đầu đến cuối, lợi lộc gì là ai, Diêu Văn Dư tự xưng là đồng minh với các , nhưng để các đến bước ? Các thực sự là bạn? Hay chỉ là... công cụ lợi dụng?"

Sự phức tạp trong mắt Sở Hiên càng lộ rõ, Đặng Vũ Thịnh qua giữa hai , đột nhiên vứt d.a.o và túm cổ áo Sầm Cảnh kéo lên.

Rồi liên tiếp đ.ấ.m mạnh bụng Sầm Cảnh hơn mười cú.

Sầm Cảnh c.ắ.n răng lên tiếng, mái tóc ướt vì đ.á.n.h rũ xuống che khuất cảm xúc trong mắt . Đặng Vũ Thịnh rõ ràng bệnh dày nặng, tay ác.

Khi buông Sầm Cảnh , Sầm Cảnh nền xi măng, cuối cùng nhịn mùi m.á.u tanh trong cổ họng, phun một ngụm m.á.u lớn.

Giây tiếp theo, đôi ủng da Martin cũ kỹ vàng ố của Đặng Vũ Thịnh đột nhiên dẫm lên mu bàn tay Sầm Cảnh, xoay qua xoay .

Cho đến khi ngón tay Sầm Cảnh cuộn yếu ớt, m.á.u đen chảy , Đặng Vũ Thịnh mới đầu với Sở Hiên: "Đừng , mục đích của là chia rẽ chúng với Văn Dư. Đợi... á!!!"

Đặng Vũ Thịnh đột nhiên phát một tiếng kêu thê thảm.

Bởi vì trong khoảnh khắc đầu mất tập trung, cuối cùng Sầm Cảnh sờ đến con d.a.o gấp mà Đặng Vũ Thịnh quăng xuống đất.

Anh chờ đợi cơ hội lâu. Tích lũy sức mạnh đến lúc , xoay , giơ tay với một lực mạnh nhanh gọn rạch đứt gân gót chân Đặng Vũ Thịnh.

Trong khoảnh khắc đau đến cực điểm, Sầm Cảnh nâng chân còn của lên n.g.ự.c , ánh mắt kinh hoàng của đối phương, rạch thêm một nhát. Đặng Vũ Thịnh phát tiếng thở khò khè từ cổ họng, ngã xuống đất, hai tay ôm vị trí xương chân, đáy mắt đỏ ngầu kinh khủng.

Đồng tử giãn , khi qua cơn đau, đất hét về phía bên cạnh tình hình đột biến cho choáng váng: "Cậu cái đéo gì ?! Lên chứ!"

Mặt Sở Hiên trắng bệch, chuỗi biến cố bất ngờ cho sợ hãi.

Nghe tiếng hét của Đặng Vũ Thịnh, mới vội vàng định tiến lên giữ Sầm Cảnh.

"Đứng !" Sầm Cảnh lên tiếng.

Khi chạm ánh mắt Sầm Cảnh, Sở Hiên thực sự khựng , theo phản xạ yên tại chỗ.

Sầm Cảnh một chân trượt mấy nền xi măng mới miễn cưỡng chống đỡ , tay cầm d.a.o gấp với mu bàn tay là một mảng màu tím đen đang chảy máu, do trời lạnh, vết m.á.u nhanh chóng đông , trông càng thêm ghê rợn.

Đặng Vũ Thịnh mất khả năng hành động, xung quanh hai là những vết m.á.u rải rác, lúc cũng phân biệt rốt cuộc là của ai.

Sở Hiên sợ hãi.

Nhìn Sầm Cảnh vất vả dậy, như đang một con ác quỷ.

Đặng Vũ Thịnh đỏ mắt vì giận dữ hét Sở Hiên: " đéo bảo ..."

Những lời cùng , mà cơn đau dữ dội nhấn chìm thần kinh, ngay cả tiếng la cũng mắc nghẹn trong cổ họng.

Con d.a.o trong tay Sầm Cảnh đảo ngược đ.â.m đùi .

Rồi rút một chút do dự, hành động vô cùng nhanh.

"Yên lặng chút ." Sầm Cảnh như chịu nổi, khàn giọng chậm rãi mở miệng: "Nếu còn ồn ào, cũng ngại chọc thêm vài lỗ ."

Làm cho Đặng Vũ Thịnh im miệng xong, Sầm Cảnh cúi chịu đựng cơn đau rõ từ bộ phận nào của cơ thể truyền đến.

Rồi thẳng chỉ về phía Đặng Vũ Thịnh, Sở Hiên thẳng: "Cậu gan g.i.ế.c . Kẻ đất phát điên , chắc là tiếp tục đồng phạm g.i.ế.c với , là thảo luận với về điều kiện?"

Trong nhà máy chế biến tối và trống rỗng.

Sầm Cảnh đó, mái tóc mồ hôi lạnh và m.á.u trộn lẫn ướt dính gò má.

"Tách", là tiếng m.á.u từ đầu mũi d.a.o trong tay nhỏ xuống.

Trong tai Sở Hiên lúc thấy cực kỳ rõ ràng.

Anh Đặng Vũ Thịnh đang gần như ngất vì đau, về phía Sầm Cảnh, cuối cùng do dự hỏi: "Điều... điều kiện gì?"

"Đơn giản thôi.” Sầm Cảnh che bụng, đến chiếc ghế bên cạnh kéo một đoạn băng gạc, quấn lên tay : "Bỏ lỡ đêm giao thừa, thì mùng một Tết chắc chắn cũng sẽ là ngày giỗ của ai đó."

Không của , thì là của Diêu Văn Dư.

Hôm nay, một trong hai bọn họ c.h.ế.t.

Loading...