Sau Khi Bị Bạn Trai Cũ Lừa Kết Hôn - Chương 48

Cập nhật lúc: 2025-10-31 09:05:43
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thấy Sầm Cảnh Hạ Từ Đông bắt tay, mấy tên bảo vệ phía lập tức xông lên định khống chế Sầm Cảnh. khi còn cách hai mét Hạ Từ Đông quát dừng .

Mấy tên bảo vệ ngơ ngác.

Họ cũng tình hình cụ thể là gì, cầm đầu cũng cưỡng ép xông lên, chỉ hét về phía Sầm Cảnh: “Cảnh sát đang đường đến, hy vọng đừng kháng cự vô ích! Ngoan ngoãn chịu trói !”

Sầm Cảnh ánh đèn pin mạnh chiếu , nhíu chặt mày.

Anh giằng tay , nhưng .

Ánh mắt Hạ Từ Đông dừng khuôn mặt tái nhợt của lâu, hiệu cho bảo vệ tắt đèn pin.

“Cậu thương ở ?”

“Anh bắt ?”

Hai gần như đồng thời lên tiếng.

Sầm Cảnh nhướng mày, ngờ Hạ Từ Đông lập tức xem Diêu Văn Dư còn sống c.h.ế.t, mà hỏi câu .

Hạ Từ Đông: “Bây giờ cũng .”

cứ thì ?” Sầm Cảnh hỏi.

Anh thẳng mắt Hạ Từ Đông, mở miệng: “Nếu nhất quyết rời bây giờ, định gì?”

Hạ Từ Đông khuôn mặt , xác nhận lời của rốt cuộc là nhằm ai.

sẽ gì cả.” Cuối cùng Hạ Từ Đông : “Cậu thương, cần rõ ngọn ngành với cảnh sát.”

“Nói rõ với cảnh sát rõ với Hạ Từ Đông ?” Sầm Cảnh đó, đám đông xung quanh, cũng cơ thể bất tỉnh nhân sự của Diêu Văn Dư.

Anh với Hạ Từ Đông: “ gì để .”

Anh gì với cảnh sát đây?

Nói rằng và Diêu Văn Dư đều của thế giới ?

Hay là thế giới tự sửa chữa, Diêu Văn Dư một lòng g.i.ế.c , kết quả Sầm Cảnh đập nát đầu.

Không cảnh sát sẽ nghĩ điên, là thế giới điên.

Hạ Từ Đông nhận thấy nhiệt độ cổ tay mà lòng bàn tay tiếp xúc gì đó bình thường.

Cũng thấy băng gạc quấn quanh Sầm Cảnh và vết m.á.u phía gáy.

Bất kể hình tượng đây của Sầm Cảnh trong lòng Hạ Từ Đông tồi tệ đến mức nào, cũng cần phát hiện bao nhiêu điều kỳ lạ và vô lý mắt.

Hạ Từ Đông gần như nhận cơ thể vấn đề ngay giây phút đó, theo phản xạ điều kiện, buông lỏng lực tay, đoạt lấy thanh sắt trong tay và ném nó .

Sầm Cảnh để khác động tay động chân.

Hành động của Hạ Từ Đông tự động coi là đối lập, gần như ngay khoảnh khắc thanh sắt ném , Sầm Cảnh dùng đầu gối thúc mạnh eo Hạ Từ Đông.

Đó là một cú đ.á.n.h khéo léo, đúng vị trí sẽ khiến nửa tê liệt. Anh đoán chừng trụ bao lâu nữa, nên dùng lực.

Hạ Từ Đông hừ một tiếng, nhưng vẫn buông tay .

Cho đến khi Sầm Cảnh vặn tay tấn công nữa, mới chọn buông tay.

Nếu Hạ Từ Đông buông tay với động tác đó, Sầm Cảnh Hạ Từ Đông thương thì , nhưng cổ tay Sầm Cảnh trật khớp là điều chắc chắn.

Sầm Cảnh thành công rời khỏi Hạ Từ Đông hai mét.

Hạ Từ Đông vì động tác của mà ánh mắt trở nên hung ác, Sầm Cảnh : “Có gì để cũng cần tự đến giải thích với cảnh sát, khi chuyện, thể để .”

Hạ Từ Đông hiệu cho phía khiêng Diêu Văn Dư lên đưa đến bệnh viện.

Mấy cuống cuồng xông lên khiêng , cuối cùng cũng phá vỡ bầu khí ngột ngạt trong bãi đỗ xe ngầm .

Hạ Từ Đông giơ tay về phía Sầm Cảnh: “Qua đây.”

Trước tiên đến bệnh viện.

Hai chữ đơn giản, ngay cả Hạ Từ Đông cũng nhận , trong đó mang theo một loại áp bức và cẩn trọng.

Cảm giác đến giới hạn nào đó của Sầm Cảnh quá mạnh mẽ.

Ánh mắt bình tĩnh đến khác thường.

Sầm Cảnh chỉ tay , ngước mắt lên : “Hạ Từ Đông, hiểu , đừng ép .”

Sau khi Diêu Văn Dư mất ý thức, Sầm Cảnh ngược cảm thấy vô cùng trống rỗng.

Cảm giác đó giống như n.g.ự.c khoét một lỗ lớn, gió thổi , thể thấy tiếng vọng.

Dường như thế giới chỉ còn một .

Và thực sự chỉ còn .

Anh cho rằng hành vi của Hạ Từ Đông gì, họ chỉ là thể sống chung một quỹ đạo.

Anh sẽ vọng tưởng Hạ Từ Đông thể hiểu việc tay thương, cũng mong hiểu những điều thể .

Hạ Từ Đông rõ là giữ chặt .

Bất kể lý do là gì.

Chỉ là hôm nay, Sầm Cảnh định để Hạ Từ Đông thành công tự tay đưa đến tay cảnh sát.

Sầm Cảnh cũng chút duyên phận thời thơ ấu, cuối cùng còn, cảnh vật đổi . Ký ức còn sót thỉnh thoảng nhớ về, cũng chỉ còn một mảnh hoang tàn và tồi tệ.

Sầm Cảnh thậm chí chút bình tĩnh, mở miệng : “Hạ Từ Đông, cuộc hôn nhân một năm của chúng , kể từ hôm nay, ở chỗ coi như là kết thúc . Ngày hiệu lực chỉ là một con , đến thời gian cũng cần thông báo cho .”

Cơn đau âm ỉ trong tim Hạ Từ Đông đang gia tăng.

Những lời thoại vốn dĩ hề đau đớn đối với Hạ Từ Đông , ngay cả bản cũng rõ, khi nào hóa thành gai nhọn, khả năng thương trong im lặng.

Bất kể nội tâm Hạ Từ Đông thế nào, trong mắt khác, chỉ là sắc mặt kém hơn một chút, khí tràng lạnh hơn một chút.

Sầm Cảnh : “Hạ Từ Đông, , cứ .”

Hạ Từ Đông chằm chằm lâu, cuối cùng mở miệng : “Được.”

“Cảm ơn.” Sầm Cảnh : “Tài sản gì đó thì phân chia nữa, chúng vẫn luôn phân chia rõ ràng, là của , là của . Kể từ lúc , chúng còn bất cứ quan hệ gì nữa.”

Ánh mắt Hạ Từ Đông tối sầm trong chốc lát: “Tiếp tục.”

“Bây giờ thả .” Sầm Cảnh đưa điều kiện: “Sau bất kể cảnh sát bắt, là cuối cùng cũng nhớ đòi công bằng cho Diêu Văn Dư, đều chờ. bây giờ, .”

Những xung quanh đều hai với ánh mắt khó tin, dám tin rằng tình cảnh phát triển đến mức bàn chuyện ly hôn.

Trọng điểm là ly hôn còn... ung dung thản nhiên như ?

Đoán chừng những mặt ở đây chỉ Vệ Lâm Chu hai sớm ngầm thừa nhận sự thật , chỉ là tình thế bức ép, Sầm Cảnh một lòng thoát , coi đây là điều kiện đàm phán.

Diêu Văn Dư khi cầm m.á.u khẩn cấp, khiêng .

Vệ Lâm Chu giơ hai tay đầy máu, đang định gì đó, thì những nhân viên bảo vệ vẫn luôn mai phục bên ngoài cuối cùng cũng nhịn xông .

Hạ Từ Đông vẫn luôn Sầm Cảnh, nhưng dường như lưng mắt .

Hắn vẫy tay ngăn tất cả , cuối cùng chằm chằm Sầm Cảnh một câu: “Để .”

Sầm Cảnh chậm rãi thắt chặt băng gạc tay, cuối cùng Hạ Từ Đông một cái.

Im lặng đến bên một chiếc xe màu đen, từ nóc xe lấy áo khoác của xuống, cầm tay.

Quay , qua tất cả những chủ động nhường đường.

Từng bước từng bước về phía lối .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-ban-trai-cu-lua-ket-hon/chuong-48.html.]

Bóng lưng đó vẫn luôn thẳng tắp và kiên cường, bờ vai của thanh niên dấu vết của vết thương và sự im lặng trưởng thành.

trở thành nỗi đau sâu sắc nhất và câm lặng nhất trong cuộc đời Hạ Từ Đông .

Bãi đỗ xe ngầm thể cảm nhận rõ ràng sự trôi qua của thời gian, khoảnh khắc Sầm Cảnh bước khỏi lối , mới mơ hồ phát hiện trời bắt đầu sáng.

Bầu trời xanh đen báo hiệu sự khởi đầu của năm mới chắc chắn sẽ bao phủ bởi gió tuyết.

Sầm Cảnh đến một bức tường, cuối cùng trụ nữa.

Một tay chống tường, cúi nôn một bãi m.á.u đen đặc.

Anh nghỉ ngơi nửa phút, dùng mu bàn tay lau qua miệng, thẳng .

Anh bình tĩnh chiếc xe dài màu trắng đang đậu ở ngã tư đường xa.

Tiếng còi báo động vang lên từ lối ở phía bên bãi đỗ xe.

Mà chiếc xe bên thể kiên nhẫn đợi đến bây giờ, cho thấy Diêu Văn Dư quả thực chi ít tiền.

Cửa trượt của chiếc xe mở , Sầm Cảnh đang bên trong, vẫn chút bất ngờ: “Là ?”

“Chúng gặp .” Đối phương .

Trên khuôn mặt đàn ông trung niên chỉ sự tang thương và khó khăn do cảnh tạo nên, mà còn đôi mắt lang thang ranh giới giữa sự sống và cái c.h.ế.t hề che giấu.

Thích Lão Tứ, vốn trở thành tội phạm truy nã quốc tế, thể trốn tránh sự truy đuổi của nhiều bên, cũng hề đơn giản.

lẽ cuộc sống của gã cũng dễ dàng gì.

Sầm Cảnh bàn tay mất hai ngón tay và vết sẹo mặt vô cớ khiến gã trông hung dữ hơn, chào hỏi: “Đây coi như là hợp tác thứ hai của và Diêu Văn Dư?”

Trước đây từng chuyện video của Sầm Cảnh, Sầm Cảnh cũng ngạc nhiên khi hai quen .

Thích Lão Tứ dựa lưng ghế, sang Sầm Cảnh: “Khách hàng cũ vẫn đáng tin hơn bình thường. Diêu Văn Dư đủ thông minh, nhưng hơn ở chỗ hào phóng. thể từ Mumbai trở về nước đều nhờ sự giúp đỡ của , bỏ tiền mua mạng của , bảng hiệu chắc chắn thể đập ở chỗ .”

Sầm Cảnh nhếch mép, giọng khàn khàn : “Xem thời gian Tứ vất vả , đổi nghề ăn cũng khá .”

“Đâu .” Ánh mắt Thích Lão Tử mang theo sự tàn ác vô cớ, giọng điệu ôn hòa, chuyện như đ.á.n.h thái cực quyền: “A Đông việc quá tuyệt tình, như bây giờ, cũng nhiều công lao.” Thích Lão Tứ đ.á.n.h giá , mở miệng : “ ngờ, cũng khá tàn nhẫn với .”

Sầm Cảnh dùng đầu lưỡi l.i.ế.m vết m.á.u trong miệng, mở miệng : “Không cần lo lắng.”

“Lên xe .” Thích Lão Tử nghiêng đầu hiệu cho : “ thấy dáng vẻ hiện tại của , cũng cần của động tay.”

Sầm Cảnh vốn còn nghĩ kết cục tệ. Không cần viện mười ngày nửa tháng, cũng cần đối mặt với những câu hỏi và điều tra lặp lặp của cảnh sát.

Anh chỉ ngờ rằng là Thích Hùng An.

Trong bãi đỗ xe, Hạ Từ Đông và những khác ở cùng.

Khi cảnh sát đến thì thấy ai.

Vệ Lâm Chu tùy tiện dùng lý do hiểu lầm để lấp l.i.ế.m sự truy hỏi của cảnh sát, khiến cảnh sát ngược vẻ mặt nghiêm túc từ đầu đến cuối của Hạ Từ Đông, còn dũng khí tiến lên hỏi han.

Cảnh sát , mà Hạ Từ Đông phái đuổi theo Sầm Cảnh trở về.

Người đó thở hổn hển : “Không tìm thấy , chắc là thăm dò , đều những chỗ camera .”

Sắc mặt Hạ Từ Đông càng khó coi hơn hai phần.

Vệ Lâm Chu bước lên phía : “Cậu để ý đến động thái của như , trực tiếp để cảnh sát phát lệnh truy nã hơn ?”

“Cậu thể nghĩ ý hơn một chút .” Hạ Từ Đông liếc y .

Sau đó Vệ Lâm Chu mới nhận : “Ngay từ đầu để cảnh sát bắt đúng ?” Y hiểu: “Vậy bây giờ đúng lúc còn gì, rời .”

Hạ Từ Đông day day mi tâm: “Cậu thương.”

Vệ Lâm Chu như quái vật: “Lão Hạ, rốt cuộc ? Diêu Văn Dư sắp đ.á.n.h c.h.ế.t cũng thấy gì, Sầm Cảnh thương để ý gì? Hơn nữa, trưởng thành, chứ trẻ con.”

Hạ Từ Đông đương nhiên Sầm Cảnh trẻ con.

Lúc nhất quyết rời trạng thái tệ , nhưng trong tình huống đó mà giữ , thì hậu quả khó lường.

Hạ Từ Đông đang lo lắng điều gì.

Hắn chỉ chút bất an.

Sầm Cảnh tỉnh nữa vì mưa lạnh xối , còn treo bằng dây thừng boong tàu. Bầu trời như một tấm màn, với những đám mây đen cuồn cuộn và sấm chớp. Mưa xối xả khiến da đau rát.

Sầm Cảnh cúi đầu, khuôn mặt mái tóc ướt gần như trong suốt.

Nếu ho một tiếng, khó tin rằng còn sống.

Thích Lão Tứ chống gậy, che ô, từng bước một bước lên boong tàu, dừng bên cạnh Sầm Cảnh.

Sầm Cảnh ngước mắt bên cạnh, nhếch mép : “Anh còn gì , hết một .”

Thích Hùng An .

“Vừa nhận tin, Diêu Văn Dư tỉnh .”

Đôi mắt Sầm Cảnh buộc nhắm trong mưa khẽ động đậy, mở , chỉ : “Vậy ?”

Cú đ.á.n.h đó của g.i.ế.c , thực tế cũng chỉ nắm chắc bảy mươi phần trăm.

Thực tế chứng minh, thế giới về phía ba mươi phần trăm còn .

Đến giờ phút , lý do thể chứng minh sống, lẽ là thành công c.h.ế.t sớm hơn cả nguyên .

Nghĩ đến đây, Sầm Cảnh thực sự cảm thấy chút tệ hại.

Thích Hùng An: “Thực khá khâm phục , thể chống đỡ lâu như . còn cách nào, thể sống.”

“Đừng khâm phục .” Những hạt mưa xối xả trượt dọc theo khuôn mặt Sầm Cảnh qua đôi môi còn chút huyết sắc.

Tay treo, nghiêng về phía , cố gắng : “Vốn dĩ chuẩn sẵn sàng để c.h.ế.t , nhưng gặp . Chống cự lâu như , là vì c.h.ế.t trong tay như , ít nhiều gì cũng khiến chút thoải mái.”

Mặt Thích Hùng An đen kịt .

“Cứng miệng ích gì.” Gã .

Dứt lời, gã giơ tay, hiệu cho bên cạnh thể bắt đầu hành động.

Sầm Cảnh treo bên ngoài boong tàu.

Những con sóng dữ dội cuồn cuộn nổi lên, mang theo sức mạnh nuốt chửng vạn vật và tiếng gầm rú kinh hoàng.

Cổ tay Sầm Cảnh sớm mài mòn, chỉ còn ở ranh giới mong manh giữa tỉnh táo và hỗn loạn.

Thích Hùng An ở mép tàu, xuống: “ sống nhiều năm như , bỏ mạng trong tay chỉ một , nhưng duy nhất đến c.h.ế.t vẫn bình tĩnh đến thế.”

“Vậy lẽ là.” Giọng Sầm Cảnh nhỏ đến mức nếu kỹ, sẽ tiếng sóng biển nhấn chìm: “Anh thấy nhiều chuyện đời thì .”

Tóm , nghĩ.

Cũng đủ , thôi , coi như chuyện đến đây là kết thúc.

Anh mệt quá .

Sợi dây chặt đứt, khoảnh khắc nước biển ồ ạt tràn lên.

Trong lúc ý thức cuối cùng mơ hồ, Sầm Cảnh ngờ cuối cùng hiện lên trong đầu vẫn là Hạ Từ Đông.

Người vướng bận sâu sắc nhất thế giới cũng là .

Từ lâu, lâu đây bắt đầu .

Chỉ là nhiều năm về , vẫn còn nơi đến và đường về.

, thể trở nữa .

 

Loading...