Sau Khi Bị Bạn Trai Cũ Lừa Kết Hôn - Chương 49

Cập nhật lúc: 2025-10-31 09:09:17
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7AVO0fjEk3

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hạ Từ Đông thích nhớ , thậm chí thói quen bồi hồi đặc biệt nhớ về quá khứ. Hắn quen với việc luôn về phía , cho rằng những gì qua là qua, nghĩ nhiều chỉ tự chuốc lấy phiền não.

Về đứa trẻ , phần lớn cũng niêm phong trong góc sâu thẳm của ký ức, dễ dàng động đến.

Trong giấc mơ, bất ngờ thấy ở chỗ cầu cống đó.

Tối tăm, chật hẹp, khí tràn ngập ẩm.

Môi trường chân thực đến mức cảm giác như trở thời điểm đó. Hạ Từ Đông vô cùng rõ ràng, vẫn đang ở trong mơ.

Cảm giác đó đặc biệt.

Bạn là bạn, nhưng bạn là bạn của ngày xưa.

"Anh ơi." Một giọng nhỏ xíu, chút phấn khích từ bên ngoài vọng .

Ngay đó, một bóng dáng nhỏ bé kéo theo một cái túi chạy .

Thằng bé luôn lén lút trốn ngoài ban đêm.

Mùa mưa dầm trời một ngôi , nó loạng choạng đ.â.m thẳng lòng Hạ Từ Đông.

Hạ Từ Đông khẽ rên một tiếng, nhưng vẫn đưa tay đỡ lấy nó.

"Xin ." Nó luống cuống bò dậy.

Hạ Từ Đông bảo nó đừng động đậy, mái tóc mềm mại của thằng bé lướt qua cổ , mang đến một chút ngứa ngáy.

"Em cầm cái gì thế?" Hạ Từ Đông dựa vách đá hỏi nó.

Thằng bé lập tức quên chuyện đụng , kéo cái túi , vui vẻ : "Hôm nay em mang t.h.u.ố.c cho , còn đồ ăn nữa."

Hạ Từ Đông cảnh của nó, đưa tay dò dẫm sờ lên cánh tay gầy guộc của nó, vuốt xuống đến lòng bàn tay nhỏ bé, hỏi nó: "Lại đ.á.n.h hả?"

"Không ." Thằng bé nghiêm túc : "Em cẩn thận lắm."

Hạ Từ Đông tin.

sờ thấy những vết roi cánh tay nó.

Hạ Từ Đông cũng vạch trần nó.

Đến đây chuyện vẫn bình thường, Hạ Từ Đông cũng nhớ rõ đây đều là những chuyện thực sự xảy .

giấc mơ thì logic.

Thằng bé cùng ăn đồ, còn vẻ bôi t.h.u.ố.c cho , thực tế căn bản lau đúng chỗ.

Hạ Từ Đông cũng bôi t.h.u.ố.c cho nó, thằng bé rên hừ hừ trốn, Hạ Từ Đông còn cúi đầu nhẹ nhàng thổi lên cánh tay nó.

Sau khi bôi t.h.u.ố.c xong, Hạ Từ Đông hỏi nó: "Tối nay em còn ngủ ở đây ?"

Không đầu tiên.

Rồi thằng bé dậy, phủi phủi bụi tay.

Lắc đầu với : "Hôm nay thôi, ơi, em ."

Hạ Từ Đông theo bản năng nhíu mày, hỏi nó: "Đi ?"

"Em cũng ." Thằng bé : " em thực sự ."

Câu hỏi và câu trả lời bản kỳ lạ.

Một đứa trẻ sống ở trại trẻ mồ côi, thể chứ.

Hạ Từ Đông trong mơ truy cứu sâu, thằng bé trông vẻ gì là vui, thậm chí còn chủ động ghé vai : "Anh ơi mau khỏe nha, em sẽ nhớ ."

Hạ Từ Đông một loại hoảng hốt đột ngột.

Hắn cố gắng túm lấy nó, nhưng bản trong mơ thể để khống chế.

Hình ảnh như thủy triều rút .

Hạ Từ Đông gọi tên nó, nhưng cái tên bật khỏi miệng là, Sầm Cảnh.

Ngay đó giấc mơ đảo lộn.

Sầm Cảnh quả thực xuất hiện.

"Này, Hạ Từ Đông." Chàng trai trẻ với đôi mắt quen thuộc, tiến gần như : "Nằm mơ mà gọi tên hả?"

Hạ Từ Đông đảo mắt xung quanh, phát hiện đang ở trong văn phòng.

Hắn chỉnh tư thế, thẳng ghế việc.

Còn Sầm Cảnh thì chống hai tay lên bàn việc, đang cúi lộ nụ .

Sầm Cảnh , quen thuộc, nhưng cũng xa lạ.

Sầm Cảnh thẳng dậy : "Được , vẻ, giờ đùa."

"Sao ở đây?" Hạ Từ Đông trong mơ vẫn phù hợp với logic của giấc mơ, hỏi câu .

" ." Sầm Cảnh xuống chiếc ghế lưng.

Anh ánh sáng ngoài cửa sổ, lâu đầu Hạ Từ Đông : "Không gì, chỉ là cảm thấy hôm nay ngày trời, nên đến gặp ."

Hạ Từ Đông khuôn mặt gì.

Sầm Cảnh cũng chỉnh cúc áo vest, dậy khỏi ghế.

Hạ Từ Đông im lặng đến cửa.

Nhìn , cuối cùng : "Đã gặp , ... Anh cứ coi như, từng đến ."

Cùng lúc cánh cửa đóng , Hạ Từ Đông đột ngột mở mắt tỉnh dậy.

Trong phòng tĩnh lặng một tiếng động, ôm ngực, thể rõ tiếng thở dốc dồn dập của và cảm giác hồi hộp khó xua tan.

Giống như cắt lìa một phần quan trọng của cơ thể.

Ngoài cửa sổ trời sáng.

Sau một đêm mưa to gió lớn, lúc tạnh, lầu là tiếng chú Chung gọi Chung Tử Lương mang những chậu cây cảnh chuyển nhà tối qua ngoài.

Hạ Từ Đông nhớ giấc mơ hoang đường . Trong mơ gọi tên Sầm Cảnh với đứa trẻ khi còn nhỏ, Sầm Cảnh thật cuối cùng cũng xuất hiện.

Giấc mơ kỳ quái, nhưng Hạ Từ Đông phát hiện tim như một lớp bụi mù.

Nặng nề, khiến khó thở.

Lúc Hạ Từ Đông xuống lầu, đúng lúc đụng Chung Tử Lương mặc một bộ áo mưa nhựa màu vàng chạy vội từ mái hiên .

Chân trượt một cái liền suýt ngã sấp mặt ngay cạnh Hạ Từ Đông.

Hạ Từ Đông nhanh tay lẹ mắt túm lấy , nhíu mày: "Đường nước đóng băng, chạy cái gì?"

"Anh." Chung Tử Lương ấm ức: "Tại ba em hết đó, chỉ huy em nhanh như ma đuổi lưng ."

Từ xa chú Chung thấy, lớn tiếng quát: "Thằng nhãi ranh mày còn dám lười biếng!"

Chung Tử Lương ba chân bốn cẳng chạy mất.

Hạ Từ Đông mặc một chiếc áo khoác màu đen dài đến đầu gối, tháo đôi găng tay da tay xuống, mái hiên những cành cây bão quật gãy trong sân tối qua.

Dì Trần xách một ấm từ bên tới.

Thấy ở đây, thở dài : "Lại ngoài ?"

Hạ Từ Đông dời mắt , ừ một tiếng.

Dì Trần: "Năm nay đúng là yên . Bên Văn Dư bác sĩ ?"

Sắc mặt Hạ Từ Đông nhạt: "Đã phẫu thuật mở hộp sọ, tối qua tỉnh ."

"Vậy thì ." Dì Trần thở dài: "Nếu thật sự xảy án mạng, chẳng Sầm Cảnh..."

Dì Trần đến đây cuối cùng vẫn hết câu.

Hạ Từ Đông giờ thích khác nhắc đến .

Mà đổi cách hỏi: "Cảnh sát bên ?"

"Vẫn đang điều tra."

Dì Trần gật đầu, Hạ Từ Đông, do dự một lát vẫn : "Từ Đông, cháu đừng chê dì lắm lời nhé, xảy chuyện như ai cũng , nhưng cũng thể cái gì cũng đổ lên đầu Sầm Cảnh . Dì thấy nó cũng vô duyên vô cớ động tay động chân với khác, cháu đừng giữ mãi chuyện trong lòng."

Hạ Từ Đông giải thích nhiều với dì Trần, ừ một tiếng.

Hắn đổi chủ đề hỏi: "Tối qua mưa tạnh lúc nào?"

"Chắc là bốn năm giờ gì đó." Dì Trần : "Mùa đông mà mưa bão lớn thế cũng ít thấy lắm, đáng sợ thì thôi, nhiệt độ còn giảm mấy độ nữa, cháu nhớ mặc ấm ."

lúc điện thoại của Hạ Từ Đông vang lên. Hắn gật đầu đáp lời dì Trần, máy, đối phương : "Ông chủ, phát hiện vài thứ."

Vùng ngoại ô phía tây Đông Thành.

Một đàn ông ngoài hai mươi tuổi vẻ ngoài bình thường chỉ nhà máy chế biến xa, với Hạ Từ Đông bên cạnh: "Chính là chỗ đó."

Hạ Từ Đông về phía đó, im lặng hai giây.

"Đi thôi." Hắn .

Nơi là hẻo lánh bình thường, xung quanh hoang vắng một bóng .

Dưới chân là cành khô, giẫm lên phát tiếng sột soạt.

Đẩy cánh cổng sắt rỉ sét loang lổ , trong khí lạnh lẽo mang theo một mùi cũ kỹ khó chịu.

Tầng hai.

Ánh mắt Hạ Từ Đông lướt qua vết m.á.u đen ở góc tường, chuyển sang hai đang co rúm bên cạnh, đang run cầm cập.

Vừa , cũng đều quen .

Trạng thái của Đặng Vũ Thịnh trông , tay chân đều băng bó cầm máu, nhưng cách thức và vị trí thương, tay là nhắm việc phế bỏ .

Một khác vết thương ngoài da rõ ràng, nhưng cũng dọa sợ.

Người bên cạnh Hạ Từ Đông ghé sát tai : "Chúng tra đêm giao thừa, khi chia tay ở cục cảnh sát, Sầm tấn công bất ngờ, trói đến đây, chính là bọn chúng ."

Biểu cảm mặt Hạ Từ Đông như ngưng một lớp băng.

Sau khi xảy chuyện ở bãi đỗ xe lòng đất, tìm điều tra, nhưng ngờ thời gian thể truy ngược về đêm giao thừa.

Hai mắt đều còn tỉnh táo.

Bọn họ hề những chuyện đó, đối với Hạ Từ Đông xuất hiện ở đây lúc , trực giác đầu tiên chắc chắn là Diêu Văn Dư thành công.

Sở Hiên , vẻ mặt khổ sở : "Sếp Hạ, tất cả đều là Sầm Cảnh , phế hết tay chân của Đặng Vũ Thịnh, còn uy h.i.ế.p , lấy địa chỉ của Văn Dư, cũng là bất đắc dĩ mà!"

Hạ Từ Đông như thấy lời đối phương , hỏi: "Tại tay với ?"

"Cái ..." Sở Hiên do dự, sang Đặng Vũ Thịnh bên cạnh.

Sắc mặt của Đặng Vũ Thịnh hiện lên một màu xám trắng, ánh mắt âm u, dựa tường : "Đều tại chính , ban đầu..."

Khi chuyện, của Hạ Từ Đông đưa cho một chiếc điện thoại.

Là chiếc mà họ Sở video lúc đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-ban-trai-cu-lua-ket-hon/chuong-49.html.]

Hạ Từ Đông nhận lấy, ấn nút phát.

Ống kính rung lắc hai cái, dần dần đối thoại vang lên, càng xem về sắc mặt Hạ Từ Đông càng âm trầm.

Cho đến khi kéo đến đoạn Sầm Cảnh đ.á.n.h đến xuất huyết dày.

Đặng Vũ Thịnh mắt vẫn còn : " chỉ hối hận để nắm cơ hội, nếu ..."

Những lời tiếp theo của Đặng Vũ Thịnh thể .

Bởi vì mà bọn họ cho rằng là đến vì Diêu Văn Dư, hai lời, tiến lên đá thẳng n.g.ự.c một cái.

Cơ thể đập bức tường sắt phát một tiếng động lớn, Đặng Vũ Thịnh ngã ngay tại chỗ, cổ và mặt tím bầm, há miệng nửa ngày phát một chút âm thanh nào, thể thấy Hạ Từ Đông dùng bao nhiêu sức.

Họ Sở bên cạnh sợ ngây .

Cuối cùng Sở Hiên và Đặng Vũ Thịnh cũng nhận , Hạ Từ Đông đến vì Diêu Văn Dư.

Rõ ràng là chuyện Sầm Cảnh tấn công ngay khi chia tay với đêm giao thừa khiến Hạ Từ Đông tức giận.

Điểm tức giận chỉ ở chỗ Diêu Văn Dư giấu sắp xếp màn , giấu tay với Sầm Cảnh.

Điểm tức giận hơn còn ở chỗ, thấy tình cảnh lúc đó của Sầm Cảnh.

Cảm giác của đối với Sầm Cảnh vốn dĩ giẫm lên ranh giới, ngay cả bản cũng thể hiểu rõ là chán ghét nhiều hơn là những cảm xúc phức tạp khác. Đột nhiên thấy đoạn video , gần như ngay lập tức đốt cháy lý trí của Hạ Từ Đông.

Hắn đưa tay kéo kéo cà vạt ở cổ áo.

Mới miễn cưỡng kìm nén sự phẫn nộ.

Người bên cạnh hỏi: "Ông chủ, bây giờ cảnh sát vẫn tra chỗ , tiếp theo xử lý thế nào?"

"Vậy thì giao bọn chúng cho cảnh sát."

Đối phương tiếp tục hỏi: "Vậy... Đoạn video ?"

Ý chính của hỏi là hỏi nên tiêu hủy trực tiếp , dù trong đó cũng liên quan trực tiếp đến Diêu Văn Dư.

Với mối quan hệ của Diêu Văn Dư và ông chủ, nếu bảo vệ , thì loại đồ chắc chắn là thì hơn.

Không , thấy lời khí tràng của Hạ Từ Đông càng lạnh hơn, trầm giọng : "Giao hết cho cảnh sát, bộ quá trình một năm một mười, bảo bọn chúng khai báo hết cho rõ ràng."

"Rõ."

Khi cảnh sát đến đây áp giải , là trực tiếp dùng cáng khiêng .

Người dẫn đầu trao đổi với Hạ Từ Đông ở đất trống bên ngoài nhà máy.

"Có thể nhanh chóng tìm vài manh mối, cảm ơn sự phối hợp của Hạ."

Hạ Từ Đông đưa tay bắt tay đơn giản với đối phương.

Đối phương tiếp tục : "Anh cũng coi như là liên quan gián tiếp đến vụ án , cho nên một tình huống chúng cũng thể rõ với ."

Hạ Từ Đông hiệu đối phương cứ thẳng.

"Chúng phát hiện trong quá trình điều tra, tất cả động sản và bất động sản mang tên Sầm đều công chứng từ hơn một tháng . Và âm thầm quyên tặng và xử lý một lượng lớn danh nghĩa cá nhân."

Đối phương tiếp tục : "Phải rằng nếu chuyện gì lớn xảy , bình thường ít khi dự tính và xử lý những việc nhanh như . Cho nên chúng suy đoán sự kiện Sầm gây thương tích thể là dự mưu từ ."

"Không thể nào." Hạ Từ Đông nhíu mày: "Chuyện là bên động."

Anh thể dự đoán sẽ bắt cóc.

Đi chặn Diêu Văn Dư, phần nhiều là xuất phát từ tâm lý trả thù.

Làm gì chuyện đó hơn một tháng bắt đầu lên kế hoạch.

Cảnh sát cũng phủ nhận cách của Hạ Từ Đông, chỉ hỏi: "Vậy Sầm kế hoạch và động thái mới nào trong sự nghiệp ?"

Hạ Từ Đông: "Không , thời gian quá ngắn, của vẫn đang tìm ."

"Vậy ." Đối phương : "Hôm nay mắt cứ như , nếu bên ngài bất kỳ manh mối mới nào, xin hãy liên hệ kịp thời với chúng ."

Đám nhanh chóng tản , mặt đất mưa ướt tối qua để một bãi dấu chân và vết bánh xe hỗn độn.

Hạ Từ Đông vùng đất hoang phía xa, nghĩ thầm trải qua ranh giới sinh tử ở đây, mang theo đầy thương tích một ngoài.

Được ăn cả ngã về , kiên quyết.

Hạ Từ Đông ở đó, cảm giác cái lạnh lẽo của mùa đông khắc nghiệt đến muộn màng.

Điện thoại vang lên.

Lần là Cao Dương.

"Ông chủ, chúng điều tra kỹ lưỡng tài liệu quá khứ của Sầm Cảnh, và khác gì so với những gì tra đây." Cao Dương : " chúng vẫn phát hiện một chút."

Hạ Từ Đông: "Nói."

"Khi Sầm Cảnh theo Lý Mỹ Lan, năm tuổi gì đó, đưa một tháng. Vì lúc đó Lý Mỹ Lan khả năng nuôi dưỡng, theo một đàn ông, đàn ông đó nghi ngờ từ nhỏ vấn đề về thần kinh, nên lén đưa ."

Hạ Từ Đông nheo mắt : "Đưa đến ?"

"Cái cũng khá trùng hợp, chính là trại trẻ mồ côi mà Diêu từng ở. Trước đây chúng tra là vì thời gian quá ngắn, tài liệu của căn bản nhập hồ sơ, đó ở đó còn xảy một trận hỏa hoạn lớn, đó Lý Mỹ Lan đón về."

Khoảng năm tuổi, cùng một trại trẻ mồ côi.

Vừa cũng thời gian xảy hỏa hoạn.

Có một loại cảm giác như tấm màn che bụi, từ nguồn gốc bắt đầu từng chút một vén lên.

Hạ Từ Đông nhớ những chi tiết nhỏ ban đầu, nhớ gặp Diêu Văn Dư, dù điều tra đối chứng, vẫn mơ hồ cảm thấy những chỗ đúng.

Có khởi đầu, liền như đốm lửa lan rộng.

Một thứ liền thể che đậy nữa.

"Ông chủ, ông chủ!" Giọng của Cao Dương trong điện thoại dần trở nên xa xăm.

Đất trời đảo lộn, hỗn độn m.ô.n.g lung.

Cơn đau đầu dữ dội ập đến.

Cảm giác như cả thế giới đều đè ép lên .

Có giọng của một luôn văng vẳng bên tai.

"Sầm Cảnh c.h.ế.t , từ hôm nay trở , .”

"Thêm ba mươi triệu nữa, lợi nhuận chia bốn sáu, sáu, bốn."

"Họ Hạ , bán ?"

"Anh đây thuộc về kiểu đàn ông già cấm d.ụ.c quá lâu, tâm lý xuất hiện vấn đề."

"Giáng sinh vui vẻ."

"Hạ Từ Đông, đừng c.h.ế.t ở đây cho nhờ."

Những hình ảnh và ký ức tách rời đảo lộn, bắt đầu từng chút một tràn đầy, tất cả thứ, đều liên quan đến một tên là Sầm Cảnh.

Người đó một tay đưa "Thần Gian" đến quy mô ngày hôm nay.

Bọn họ chỉ một đối đầu gay gắt, đàm phán bình tĩnh, tranh cãi kịch liệt.

Bọn họ từng về ranh giới giữa thích và tình dục.

Người đó từng vì một cơn đau đầu dữ dội, mồ hôi lạnh ướt đẫm vùi đầu cổ , lát nữa sẽ thôi.

Bọn họ cùng đến vùng quê, suýt nữa thì đ.á.n.h giường.

Hạ Từ Đông nhớ luôn điềm tĩnh tự chủ.

Nhớ vẻ mặt giận dữ trong mắt , nhớ khuôn mặt tái nhợt khi bệnh, cũng nhớ chiếc xe lật xuống vực sâu, vì cứu , dùng đôi tay đầy vết thương cạy cửa xe .

quên.

Cả thế giới đều quên hết tất cả những điều .

Hạ Từ Đông đột nhiên nhớ đến vực sâu, Sầm Cảnh đột nhiên hỏi về hình xăm lưng là vết sẹo .

Thông tin Cao Dương tiết lộ đủ .

Hạ Từ Đông thậm chí cần xác nhận, cũng thể khẳng định, nhận nhầm một suốt nhiều năm.

Lúc đó Sầm Cảnh chắc chắn điều gì đó, nhưng gì cả.

Hoặc thể , Hạ Từ Đông từng cho cơ hội như .

Hạ Từ Đông phát hiện cũng từng lo lắng sống quá cô độc, nhưng, cuối cùng một tay đẩy đến bờ vực tuyệt vọng.

Không chỉ một .

Gió lạnh tràn , mùi vị như băng đao xuyên ruột gan cũng chỉ đến thế .

Cái giá của sự tỉnh táo là đối đầu với cả thế giới.

Tay Hạ Từ Đông nắm chặt quần áo ngực, sắc mặt mặt nhợt nhạt, cúi gập , cổ họng tràn lên một mùi tanh gỉ sắt.

Gân xanh nổi lên trán cho thấy đang trải qua nỗi đau lớn.

Thế giới rời xa, quá trình một chống ý thức giằng xé trôi qua bao lâu.

Cuối cùng, dần dần, chiếm thế thượng phong.

Cảm giác m.ô.n.g lung còn, ngũ quan bắt đầu dần khôi phục bình thường.

Khi Hạ Từ Đông chậm rãi mở mắt , phát hiện vẫn đang ở vị trí cũ.

Người thuộc hạ bên cạnh đỡ lấy , vẻ mặt hoảng loạn.

Rõ ràng ông chủ đột nhiên phản ứng lớn như .

Điện thoại di động rơi mặt đất, cuộc gọi ngắt.

Hạ Từ Đông chậm rãi cúi nhặt đồ lên.

Đổi một góc độ khác để tất cả những điều , vẻ đỏ ngầu trong mắt Hạ Từ Đông càng thêm rõ ràng.

Hắn đột nhiên hối hận.

Hối hận ngày hôm đó khi chia tay ở cục cảnh sát quá kiên quyết, hối hận ở bãi đỗ xe lòng đất, cảm thấy trông vẻ nên thật sự cảm thấy để rời cũng .

Hắn một lâu như .

Anh trải qua những đau đớn và tái tổ chức tâm lý như thế nào, mới thể xuất hiện mặt với vẻ "" như .

"Ông chủ, đưa đến bệnh viện nhé." Người thuộc hạ bên cạnh lo lắng .

Hạ Từ Đông giơ tay hiệu .

Giọng của xung kích tâm lý cực độ mà phát từ cổ họng thấp, mở miệng : "Liên lạc với Cao Dương, bất kể trả giá bao nhiêu, cũng xác định phương hướng của Sầm Cảnh trong thời gian ngắn nhất."

Tài sản mang tên sắp xếp từ sớm đây.

Thời điểm đó lâu vụ t.a.i n.ạ.n xe.

Có lẽ, dự liệu ngày từ lâu .

Nhận thức như , khiến trong lòng Hạ Từ Đông đột ngột dâng lên một cơn đau nhói.

 

Loading...