Một năm , Tư Phù Khuynh theo nhóm nhạc nữ Starry Girls trở về nước, lúc nào cũng trang điểm đậm, môi tím, lông mày trắng.
 
Bây giờ cô  mặt mộc, Tả Tình Nhã suýt chút nữa  nhận .
 
"Câu   là  hỏi cô chứ." Đôi mắt hồ ly của Tư Phù Khuynh cong lên, từ từ tiến  gần: "Cô   gì?"
 
"  thể  gì?" Tả Tình Nhã  nhịn  rùng  một cái,  tức giận : "Tất nhiên là   lấy  những thứ mà cô  dùng của nhà họ Tả trong những năm qua! Cô còn dám động thủ với  ?"
 
"Đừng lo." Ngón tay Tư Phù Khuynh ngoắc lấy cằm cô , ép cô  ngẩng đầu lên, nhàn nhạt : "  dùng đồ của cô, sẽ trả ."
 
Tả Tình Nhã  khẩy: "Cô  tiền  quyền, cô lấy gì mà trả?   cho cô , cô..."
 
"Suỵt, ngoan ngoãn một chút."Tay Tư Phù Khuynh siết chặt dần,  khẽ: "  thích những  quá ồn ào."
 
Tả Tình Nhã sửng sốt, tinh thần  khỏi d.a.o động.
 
Ngay  đó, cánh cửa "ầm" một tiếng, cô   đẩy  ngoài, đóng sập cửa .
 
"…"
 
Vài giây , Tả Tình Nhã cuối cùng cũng lấy  tinh thần.
 
Cô  tức giận hét lên,  ngừng đập cửa: "Tư Phù Khuynh! Tư Phù Khuynh cô  giỏi thì  đây! Đây là nhà họ Tả, cô dựa  gì nhốt  bên ngoài!"
 
"Cô  đây! Đồ  bố  , loại tạp chủng như cô còn bám lấy nhà họ Tả  gì!"
 
Khả năng chống rung và cách âm của cánh cửa khá , Tư Phù Khuynh  để ý đến nữa,  đầu  quanh phòng.
 
Cô   những thứ khác,  thẳng đến giá sách,  đó bày một  sách chuyên ngành về khiêu vũ và ca nhạc.
 
Một  trang giấy  ố vàng, còn dán đủ loại sticker đầy màu sắc.
 
Tư Phù Khuynh lướt ngón tay qua từng trang, vẻ mặt lười biếng.
 
Cô  rằng  vẫn đang lăn lộn trong giới giải trí, là một thần tượng  chút danh tiếng, chỉ tiếc là  là tiếng .
 
Kiếp , sư môn từng để các  tử tự chọn địa điểm  ngoài rèn luyện, cô cũng từng chơi ở Glan một thời gian. 
 
Glan, trung tâm phim ảnh lớn nhất thế giới. 
 
Các ảnh đế, ảnh hậu của các nước tụ họp, cũng là nơi tập trung của những tài năng diễn xuất.
 
Tư Phù Khuynh cúi , xoa bóp chân và eo , phát hiện rằng nó mềm mại hơn nhiều so với cô tưởng tượng.
 
Như , tập luyện  cũng  dễ dàng.
 
Ngoài sách chuyên ngành, còn  ba hàng sách lịch sử, dày dặn và tao nhã.
 
Tiền  của Đế quốc Đại Hạ là Vương triều Đại Hạ, Vương triều Đại Hạ  đó là Vương triều Đại Triệu, lịch sử hàng nghìn năm đều  bày ở đây.
 
Tư Phù Khuynh nhướng mày, ngón tay đặt lên một cuốn sách lịch sử.
 
Đây là một cuốn tiểu sử về Hoàng đế.
 
[Dận Hoàng truyện].
 
Cô  từng  Nhị sư  của  kể nhiều  về đoạn lịch sử huy hoàng nhưng ngắn ngủi .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-cuop-di-tat-ca-co-tro-lai-nhu-mot-vi-than/chuong-6.html.]
Dận Hoàng, vị Hoàng đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử Vương triều Đại Hạ.
 
Ông   hảo và mạnh mẽ, g.i.ế.c  quyết đoán, lòng mang thiên hạ.
 
Trong thời gian trị vì của , ông   mở rộng lãnh thổ Đại Hạ đến mức lớn nhất, chinh chiến vạn dặm, đánh cho Man tộc và công quốc Tây đại lục  bại trận trở về, vang danh khắp nơi.
 
Các nước chư hầu phụ thuộc xung quanh  ai  đến triều bái thần phục.
 
Vương triều Đại Hạ năm đó oai danh lừng lẫy,  chấn động tất cả các quốc vương ở Tây đại lục  chiếm đóng lãnh thổ Đại Hạ.
 
Dận Hoàng  cống hiến cả cuộc đời  cho triều đại ,  thê  ,  con  cháu,  kế vị cũng là con thừa tự trong tông tộc.
 
Chỉ tiếc từ xưa đến nay  hùng như mỹ nhân,  cho phép nhân gian thấy bạc đầu, năm hai mươi bảy tuổi, ông  qua đời vì bệnh lao.
 
Ông  đến thật kinh thiên động địa,    lặng lẽ  một tiếng động.
 
Trước đây Tư Phù Khuynh vẫn luôn  Nhị sư  của  cảm thán rằng Dận Hoàng c.h.ế.t quá sớm, nếu  cả Tây đại lục cũng sẽ  Đại Hạ chiếm giữ.
 
Ông  là chiến thần bẩm sinh,  ai sánh bằng.
 
Trên trang bìa còn  một câu: [Trời  định, biển  yên, nước  an, lấy gì  nhà.]
 
Sách sử ghi , Dận Hoàng từng dùng lời  để từ chối việc tuyển tú do các đại thần đề xuất.
 
Lúc đó Tư Phù Khuynh cũng chỉ  thôi,  tìm hiểu kỹ lắm.
 
Dù  thì thời đại cách  quá xa. Dận Hoàng qua đời năm 684 Âm lịch, lúc đó ngay cả ông cố của ông nội cô cũng   đời.
 
 khi chính cô cũng gặp  trải nghiệm tương tự - c.h.ế.t sớm, thì Tư Phù Khuynh cuối cùng cũng nảy sinh hứng thú với vị Hoàng đế trẻ tuổi .
 
Cô xoa cằm, rút [Dận Hoàng Truyện] , bỏ  balo.
 
Sau khi thu dọn một  đồ dùng cần thiết như chứng minh thư, cô rời khỏi phòng.
 
Đồ đạc của nhà họ Tả, cô sẽ  lấy gì hết.
 
Tư Phù Khuynh mới xuống đến tầng ba, thì  thấy tiếng  lóc của Tả Tình Nhã từ tầng một truyền đến  rõ ràng.
 
"Bố, cô  dám nhốt con bên ngoài, cô  còn động tay động chân với con, cổ tay con sưng hết !"
 
"Bố, tại  cô  còn  ở  nhà họ Tả, ông nội  mất ! Cô  cũng nên cút !"
 
Tư Phù Khuynh chỉnh  áo khoác, chậm rãi tiếp tục  xuống.
 
Xuống đến tầng một, quả nhiên  thấy Tả Thiên Phong mới về  lâu.
 
Thức trắng một đêm vì chuyện của ông cụ Tả, đôi mắt Tả Thiên Phong thâm quầng, tâm trạng cũng  tệ.
 
Bây giờ   Tả Tình Nhã mách lẻo, ông  càng thêm tức giận "rầm" một tiếng bùng nổ.
 
"Đứng ." Tả Thiên Phong giận dữ đập bàn, lạnh lùng : "Bỏ hết đồ trong túi , đặt xuống."
 
Đã   là  nhà họ Tả, còn  mang theo đồ đạc của nhà họ Tả  ?
 
Tư Phù Khuynh từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt hồ ly khép hờ, sâu thẳm quyến rũ, mơ màng khinh bạc.
 
Cô hoạt động cổ tay,  : " khuyên ông nên tránh ."