Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Đại Sư Huyền Học Không Giả Vờ Nữa - Chương 43: Đi ra ngoài, con trai phải biết tự bảo vệ bản thân
Cập nhật lúc: 2025-04-01 17:10:32
Lượt xem: 111
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỉ Thẩm Tịch Nhượng bên cạnh cô lộ một biểu cảm kỳ lạ, liếc Tô Nhiễm Hình Tử Văn, cuối cùng khi nhận ánh mắt của Hình Tử Văn, cũng thêm gì nữa.
Sau khi Tô Nhiễm rời , Hình Tử Văn mới kìm mà bật to.
Thật tuyệt vời, nhiệm vụ mà cục trưởng giao cho cuối cùng cũng thành.
Ngay cả bản Hình Tử Văn cũng ngờ rằng chuyện suôn sẻ đến , suôn sẻ đến mức cảm thấy như đang mơ .
Nghĩ đến việc thể để khác phát hiện biểu cảm quá đỗi phấn khích của , Hình Tử Văn hít thở sâu vài , cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Cũng thể trách , là do Tô Nhiễm tự xem kỹ, liên quan gì đến cả.
Hơn nữa, cũng thể là dối , bởi lẽ chính Tô Nhiễm đồng ý, trang bìa của tài liệu cũng ghi rõ mấy chữ "Giấy chứng nhận tuyển dụng".
Nếu gì thì chỉ thể là Tô Nhiễm tự bất cẩn mà thôi.
Hình Tử Văn nghĩ , nhưng âm thầm ôm chặt lấy , hy vọng lúc Tô Nhiễm tỉnh ngộ thì đừng tức giận quá...
Dưới lầu, Thẩm Tịch Nhượng nhịn mãi cũng kìm mà lên tiếng: "Cô tài liệu đó gì mà ký đại như ? Không sợ Hình Tử Văn lừa cô ?"
Thế nhưng, Tô Nhiễm chỉ lắc nhẹ mái tóc, đáp: "Biết chứ, chẳng là việc cho các ? Có gì to tát ? chẳng gì mà việc , còn là biên chế nữa, gì lo lắng chứ?"
Tô Nhiễm nhún vai tỏ quan tâm, những hành động nhỏ của Hình Tử Văn thể qua mắt cô? Chỉ là cô lười sâu mà thôi.
Còn việc trong đồn cảnh sát, suy nghĩ kỹ một chút thì cũng là .
Có cái danh phận , cô gì cũng sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Chỉ là Tô Nhiễm ngờ rằng, cô vẫn còn nhớ rõ lúc đó cục trưởng mắng cô mấy tiếng đồng hồ trong phòng thẩm vấn, giờ đây chiêu an cô?
Chẳng ông từng cô là thầy bói, chuyên mấy trò mê tín dị đoan ? Sao giờ thái độ đổi nhanh như ?
dĩ nhiên, đây là điều cô cần suy nghĩ lúc .
Hiện tại, việc quan trọng nhất vẫn là nhanh chóng tìm Lăng Thanh.
"Yên tâm , đối với những thầy bói như chúng mà , gì là nắm bắt ."
Nghĩ , Tô Nhiễm cảm thấy gì đó , liền bổ sung thêm: "Dĩ nhiên, trừ , thật sự nắm bắt , thậm chí đôi lúc còn đang nghĩ gì nữa."
Vừa , Tô Nhiễm chuẩn bắt taxi.
Thẩm Tịch Nhượng lên tiếng: "Làm việc công thì thể xe công."
Mộng Vân Thường
"Đi xe công ? Chúng còn tình hình thế nào, lỡ đánh động đối phương thì ?"
"Hơn nữa, đêm khuya như thế cũng tiện, xe cảnh sát quá lộ liễu, cứ thăm dò ."
Không cho Thẩm Tịch Nhượng kịp phản bác, Tô Nhiễm kéo lên taxi ngay.
Vì Thẩm Tịch Nhượng vốn mặc thường phục nên cũng cần về nhà đồ nữa.
Tô Nhiễm dựa địa chỉ mà Lăng Thanh đưa cho cô đó, định bắt đầu điều tra từ nhà đó.
Địa chỉ ở vùng ngoại ô núi non, taxi đương nhiên thể lên , Tô Nhiễm trả tiền xe hai bộ lên núi.
Tiểu nhân giấy từ trong túi áo bay , liếc xung quanh, vẫy vẫy đôi tay ngắn ngủn hiệu cho Tô Nhiễm dẫn nó xa hơn.
Khả năng cảm nhận của tiểu nhân giấy mạnh hơn cô, Tô Nhiễm cưỡng cầu, từng bước theo hướng dẫn của nó.
Thân hình tiểu nhân giấy nhẹ bẫng, thả nó Tô Nhiễm còn thỉnh thoảng lo lắng nó gió thổi bay mất.
Đột nhiên, Tô Nhiễm nhớ trong quà mà các sư tặng cô, hình như một thứ gọi là Hiển Tích Điệp.
Lần về quê, cô năn nỉ mãi mới xin từ sư .
Nghe thứ khó nuôi, Tô Nhiễm vẫn còn nhớ rõ biểu cảm của sư lúc đó, giống như cô cướp mất vợ của .
Tô Nhiễm nghĩ, chắc mang thứ đó theo bên , liền cúi đầu lục lọi trong túi áo.
Cô nữa, tiểu nhân giấy cũng dừng , Thẩm Tịch Nhượng vốn theo cô nên cũng im.
"Có gì ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-dai-su-huyen-hoc-khong-gia-vo-nua/chuong-43-di-ra-ngoai-con-trai-phai-biet-tu-bao-ve-ban-than.html.]
"Đợi chút, tìm cái gì đó."
Tô Nhiễm đáp lôi một thứ từ trong túi.
Không là con bướm thật, chỉ là theo hình dáng con bướm, vì gì cả, chỉ là sư cô thích những sinh vật xinh như mà thôi.
Về bản chất, nó vẫn chỉ là một tờ giấy.
Thế nhưng, Tô Nhiễm kịp vui mừng thì đột nhiên nhận mang theo lửa.
"À, lửa ?"
Nhìn duy nhất bên cạnh , Tô Nhiễm ngượng ngùng hỏi.
"Lửa? Không, hút thuốc." Thẩm Tịch Nhượng lắc đầu, "Cần lửa gì?"
"Cái cần lửa để kích hoạt, quên mất."
Nghe , tiểu nhân giấy đang vai cô vô tình "" lên, đôi tay ngắn ngủn ngừng vỗ áo cô.
Cũng thể trách cô , chỉ thể trách sư cô quá lãng mạn.
Một tờ phù bình thường, thành hình con bướm đành, còn dùng lửa đốt.
Phù của khác đều tự cháy để kích hoạt, sư cô thì ngược , tự đốt phù.
Sư cô vì chuyện ít chê trách, nhưng chê trách cũng chẳng ích gì, mãi cũng đổi.
Giờ thì đành chịu, dùng tờ phù , cô dùng thêm một tờ hỏa phù nữa.
Thật là lỗ vốn.
Không , Tô Nhiễm nghĩ, như thế quá lãng phí, về quê nhất định xin thêm vài tờ hỏa phù từ sư .
Phù đắt, đặc biệt là chu sa và giấy dùng để vẽ phù.
Giấy và chu sa bình thường , chịu nổi năng lượng quá mạnh.
Loại thì quá đắt, Tô Nhiễm nghĩ đến tiền ít ỏi trong tài khoản của ...
Thôi, nhất là cứ xin sư .
"Không lửa ?"
Thẩm Tịch Nhượng cô dùng hỏa phù đốt "con bướm", miệng còn lẩm bẩm điều gì đó.
Sau đó, Tô Nhiễm buông tay, con bướm bay lên trung, cháy rụi thành vô ánh sáng lấp lánh.
"Có lửa đấy, nhưng chi phí quá lớn." Tô Nhiễm đau lòng , "Một tờ phù tốn đến bốn chữ đấy."
Thẩm Tịch Nhượng: "..."
"Vậy thì đúng là đắt thật."
Dù Thẩm Tịch Nhượng nghĩ một tờ phù chỉ dùng để nhóm lửa đáng giá đến thế.
" , công sức bỏ đắt đấy, vẽ phù thì bốn chữ là xong."
Tô Nhiễm vẫn còn đang tiếc nuối, "Thật là đáng tiếc."
Thẩm Tịch Nhượng: "..."
Những ánh sáng lấp lánh trung tụ thành một dải lụa phát sáng, lượn quanh đầu hai một lúc từ từ bay về phía đỉnh núi.
Tô Nhiễm khỏi cảm thán, sư cô thật sự chơi, quả nhiên là theo chủ nghĩa lãng mạn.
"Xem sai , chắc chắn là ở đây."
Tô Nhiễm gật đầu, nở một nụ ranh mãnh với Thẩm Tịch Nhượng, "Đi thôi, sếp Thẩm, đường núi nguy hiểm, nhưng nơi khí huyết quá nặng, chôn vùi bao nhiêu bộ xương ."
"À, còn cả những nữ quỷ thích hút dương khí của sống nữa."
Tô Nhiễm , gần như lên mặt bốn chữ " ý ".
"Đi ngoài, con trai tự bảo vệ bản đấy nhé."