SAU KHI BỊ ÉP CHIA TAY, TÔI MANG THAI CON CỦA BẠN TRAI CŨ - Chương 3: Thay cô trả lại công bằng

Cập nhật lúc: 2025-04-07 04:29:21
Lượt xem: 480

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Họa vốn định rằng cô bạn trai nhưng lời đến bên môi đổi sang một cách khác: “Quả thực bận.”

 

Tim Giang Cảnh Sơ bỗng chốc co rút mạnh, cảm thấy bản đúng là tự chuốc lấy đau khổ.

 

“Họ Ôn ? Trước đây hai chẳng thiết ? còn tưởng hai sẽ đến cuối cùng.”

 

Tần Họa thoáng khựng , thầm nghĩ lẽ hôm qua trong thang máy, hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và khách hàng.

 

Nghĩ một chút, cũng lười giải thích thêm, cô chỉ nhàn nhạt đáp: “Không ai thể đảm bảo sẽ đến cuối cùng với ai.”

 

Câu chỉ trả lời câu hỏi của Giang Cảnh Sơ mà còn ngầm ám chỉ quá khứ của cả hai.

 

Bầu khí trong xe bỗng nhiên rơi im lặng.

 

Một lúc , ánh mắt Giang Cảnh Sơ lướt qua bờ vai run rẩy của cô, đôi môi tái nhợt vì lạnh, cuối cùng vẫn nhịn mở miệng: “Giả bộ gì chứ? Chưa ai dùng qua , mới mua tuần .”

 

Ngay cả chính cũng thừa nhận rằng: Sau bao năm, vẫn còn nhớ rõ thói quen của cô.

 

Tần Họa chút sạch sẽ thái quá, những thứ như khăn tắm quần áo, cô bao giờ dùng chung với ai.

 

Còn nhớ hai ở nhà quậy quá trớn, quần áo đều rách nát thể mặc . Trong lúc chờ trung tâm thương mại giao đồ đến, bảo cô cứ mặc tạm đồ của , thế mà cô kiên quyết chịu, thà co ro trong phòng tắm suốt nửa tiếng đồng hồ.

 

Từ đó về , thói quen dù ở nhà xe đều chuẩn sẵn đồ dùng cá nhân cho cô.

 

Bao năm qua, thói quen vẫn từng đổi.

 

Cao Phỉ thật sự hiểu nổi quan hệ giữa Boss nhà và cô gái phía .

 

Bảo là thiết thì chẳng lấy một câu chào hỏi tử tế. Bảo là quen thì cô gái dám lạnh nhạt với Giang tổng, thử hỏi cả thành phố Bắc Thành ai dám đối xử với Giang tổng như thế ?

 

điều kỳ lạ nhất là, vị Giang tổng nổi danh lạnh lùng, chẳng bao giờ gần gũi phụ nữ thực sự chịu đựng !

 

Cao Phỉ nhịn liếc cô gái thêm mấy , thấy cô vẻ chẳng mấy mặn mà, liền nhanh trí lên tiếng: “Thật sự ai dùng qua, thể chứng thực. Xe của Giang tổng bao giờ chở ai khác.”

 

Giang Cảnh Sơ ngờ Cao Phỉ đột nhiên câu .

 

Anh định mắng một tiếng “lắm chuyện”, khóe mắt kịp thấy cô bên cạnh khẽ động đậy, tấm khăn lông cừu còn cô ghét bỏ, nay ngoan ngoãn khoác lên đôi vai gầy yếu.

 

Trong lòng lập tức dâng lên một cảm giác khó chịu. Từ bao giờ, lời đáng tin bằng một ngoài?

 

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Sau khi choàng khăn, Tần Họa mới cảm thấy cơ thể ấm áp trở . Cô liếc mắt hộp đựng thuốc giá, đó in dòng chữ giống hệt túi thuốc cô đang cầm, liền hờ hững hỏi: “Anh cũng đến bệnh viện ?”

 

Giang Cảnh Sơ chỉ khẽ ừ một tiếng, hề nhắc đến chuyện tối qua truyền nước biển.

 

Tần Họa vô tình thấy vài cái tên thuốc chữa bệnh dày hộp, hàng lông mày nhíu nhẹ.

 

Chuyện Giang Cảnh Sơ bệnh dày, cô từ lâu. Đó là hậu quả của những thói quen khi còn là thiếu gia ăn chơi. Anh thường tụ tập uống rượu với Hàn Hiến và đám bạn, đến nửa đêm đau quá kéo cô dậy hành hạ.

 

Vì chuyện , Tần Họa dặn dò bao nhiêu , thậm chí còn nghiên cứu cả thực đơn dưỡng dày cho . Mỗi như , đều vui vẻ uống hết, còn quên nhạo cô nấu ăn dở đến mức chó cũng thèm.

 

lúc đó, bệnh của đến mức uống thuốc.

 

mấy năm nay trải qua những gì, ngẫm nghĩ một chút, vô thức hỏi: “Tiệc tùng nhiều lắm ?”

 

Giang Cảnh Sơ đang thất thần, cô hỏi liền theo phản xạ trả lời: “Không nhiều.”

 

Không nhiều?

 

Vậy thì là do tự chuốc lấy, đáng đời.

 

Tần Họa lập tức thu chút thương cảm thoáng qua, mặt ngoài cửa sổ.

 

Giang Cảnh Sơ trông thấy tấm lưng cứng đờ đầy cố chấp của cô, trong lòng bỗng thấy bực bội.

 

Anh đưa cô về tận nhà, còn bụng cho mượn khăn, mà cô vui?

 

Suốt quãng đường còn , hai cứ thế im lặng. Mỗi chiếm cứ một góc, bầu khí trầm lặng đến đáng sợ.

 

Cao Phỉ dám quấy rầy, một hồi đắn đo, mới nhỏ giọng hỏi địa chỉ nhà của Tần Họa.

 

Cô tùy ý báo tên một khu chung cư cũ.

 

Giang Cảnh Sơ , liền nhận sống ở Hằng Phong Gia Uyển. Như , lẽ cô và tên bạn trai vẫn sống chung.

 

Trong lòng chợt thấy thoải mái hơn một chút.

 

Chiếc xe chạy qua nhiều ngã rẽ, cuối cùng dừng một khu chung cư phần cũ kỹ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-ep-chia-tay-toi-mang-thai-con-cua-ban-trai-cu/chuong-3-thay-co-tra-lai-cong-bang.html.]

Giang Cảnh Sơ quét mắt xung quanh, đáy mắt thoáng qua vẻ u ám, giọng đầy chế nhạo: “Hắn ở biệt thự, để em sống ở đây ?”

 

Tần Họa đang loay hoay chống một chân bước xuống xe, liền khó chịu trừng một cái: “Sống ở đây thì ? Ai quy định yêu đương nhất định ở chung với bạn trai?”

 

Rõ ràng câu là đang bóng gió mỉa mai .

 

Năm đó, khi xác định quan hệ, Giang Cảnh Sơ lập tức đưa cô về sống chung. Cô đồng ý, liền giở trò dọa dẫm năn nỉ, còn trịnh trọng tuyên bố: “Những cặp đôi sống chung thì chắc chắn thật lòng yêu .”

 

Sau , mỗi đêm giày vò đến mức ngủ nổi, Tần Họa đều hối hận vì khi đó quá mềm lòng, chịu lên con thuyền giặc .

 

Giang Cảnh Sơ nghẹn họng, lúc lấy bình tĩnh, Tần Họa chống chân bước xa.

 

Nhìn theo bóng lưng kiên quyết khác gì lúc cô rời năm đó, cảm thấy một nỗi chua xót từ lồng n.g.ự.c dâng lên đến tận cổ họng.

 

Rốt cuộc em hối hận bao nhiêu khi chọn ở bên ?

 

Trong một thời gian dài đó, Tần Hoạ còn gặp Giang Cảnh Sơ.

 

Bản thiết kế phẳng của khách hàng cơ bản chốt, bước tiếp theo là thiện phần cảnh 360VR.

 

Trong lúc bận rộn, cô vẫn tranh thủ xem vài trường mẫu giáo. Những nơi môi trường thì quá xa chỗ cô ở, còn những nơi gần nhà thì tiểu học liên kết khiến cô hài lòng.

 

Chu Điềm Điềm cùng cô suốt nửa ngày, thấy cô lo lắng chu từng thứ một, bất giác cảm thán: “Nói thật, tớ thực sự khâm phục . Khi còn đang học, thể dũng cảm sinh con một như thế chứ!”

 

Tần Hoạ khẽ .

 

“Một lòng dốc cạn can đảm mà thôi.”

 

Thực . Khi phát hiện bản mang thai, cô khổ sở vô cùng. Bị đoạn tuyệt quan hệ, bà ngoại qua đời, cô và Giang Cảnh Sơ cũng cắt đứt đến mức đội trời chung. Đứng giữa một vùng đất xa lạ, cô chỉ cảm thấy trái tim trống rỗng, thậm chí sống tiếp cũng còn hy vọng.

 

Có thể , chính đứa trẻ là điểm tựa duy nhất giúp cô gắng gượng đến tận bây giờ.

 

“Thế nghĩ thể giấu cả đời ?”

 

“Tại chứ?”

 

Tần Hoạ cụp mắt xuống. Ánh đèn phía phủ lên mái tóc cô một vầng sáng vàng nhạt.

 

“Anh sắp kết hôn , chẳng mấy chốc sẽ con riêng của . Chúng tớ sẽ còn bất cứ mối liên hệ nào nữa.”

 

Chu Điềm Điềm chợt thấy nghèn nghẹn trong lòng. Trong thâm tâm, cô thực sự cảm thấy đáng cho Tần Hoạ. Rõ ràng chịu uất ức bao năm qua là cô, mà trong mắt ngoài, cô mang danh lăng nhăng lòng.

 

Chu Điềm Điềm xót xa ôm chặt lấy Tần Hoạ: “Yên tâm , con gái cũng là con gái tớ! Đợi con bé về nước, tớ sẽ cùng chăm sóc con bé!”

 

 

Cùng lúc đó, Giang Cảnh Sơ đang tham gia một buổi tiệc rượu thương mại.

 

Trên bàn bày đầy thức ăn nhưng động đũa, chỉ lặng lẽ quan sát đàn ông đối diện đang ve vãn một phụ nữ.

 

Có lẽ ánh mắt quá mức trực diện, đàn ông sững , đó nhanh chóng phản ứng, ghé sát tai phụ nữ nhỏ điều gì đó.

 

Đôi mắt đào hoa của cô khẽ cong lên đầy quyến rũ, uốn eo lả lướt tới bên cạnh Giang Cảnh Sơ, giọng điệu ngọt ngào: Tổng giám đốc Giang, một chán lắm, vinh hạnh uống cùng một ly ?”

 

Giang Cảnh Sơ ngẩng đầu, mở mắt, lạnh lùng thốt hai chữ: “Biến .”

 

Người phụ nữ ngờ thua ngay từ vòng gửi xe, thoáng sững sờ nhưng vẫn kiên trì tiến thêm một bước, bộ n.g.ự.c căng tràn suýt nữa cọ tay Giang Cảnh Sơ: “Nể mặt một chút mà, chỉ một ly thôi ?”

 

Giang Cảnh Sơ hít sâu một , đôi mắt lạnh băng lướt qua cô : “Nghe hiểu tiếng ?”

 

Bình thường, chỉ cần yên thôi đủ khiến khác cảm nhận khí thế áp đảo. Hôm nay còn mang theo lửa giận, càng khiến đối diện cảm giác đè nén đến ngạt thở.

 

Người phụ nữ nào bản lĩnh chịu đựng, nhất thời hoảng sợ đến nỗi dám hé răng, sắc mặt trắng bệch, gì.

 

Những khác bàn cũng nhận bầu khí bất thường. Một tinh ý liền vẫy tay hiệu, đám phụ nữ còn lập tức lũ lượt rời .

 

Lúc , sát khí Giang Cảnh Sơ mới dịu đôi chút. Anh giao hai tay đặt bàn, cả uể oải tựa lưng ghế: “Mạo hỏi một câu, tổng giám đốc Châu bạn gái ?”

 

Châu Thế Khải chính là đàn ông Giang Cảnh Sơ chằm chằm ban nãy. Nghe , sửng sốt, hiểu hàm ý trong câu hỏi nhưng cũng dám đáp: “Có .”

 

Giang Cảnh Sơ nhếch môi lạnh: “Xem , hoa nhà thơm bằng hoa dại nhỉ. Đã sẵn ở nhà mà vẫn chịu yên phận.”

 

Nói xong, chậm rãi dậy, phủi nhẹ nếp gấp quần tây, đôi môi mỏng nhếch lên hờ hững: “Tập đoàn Giang Thị tồn tại hơn trăm năm ở Bắc Thành, luôn lấy chữ tín gốc. Chúng hợp tác với những kẻ vấn đề về đạo đức. Tổng giám đốc Châu, mời tìm nơi khác mà ký hợp đồng.”

 

Dứt lời, , dứt khoát rời khỏi, để Châu Thế Khải cùng đám của trố mắt ngơ ngác.

 

Không chứ? Mới chỉ là bạn gái thôi mà, kết hôn . Mà kể cả cưới , ngoài giao thiệp chẳng là chuyện bình thường của đàn ông ?

 

Sao thành nâng lên tầm đạo đức, đến mức một hợp đồng trị giá hàng trăm triệu cũng hủy bỏ chỉ trong chớp mắt?!

Loading...