“Thưa , xem cũng tới giờ cơm , để bảo chuẩn cơm nước, ở đây ăn chứ?”
Nhìn thấy cô gái nhỏ vui vẻ chạy về phía , Lưu Dịch : “Không cần , sắp , phiền giám đốc Vương quá.”
“Lưu Dịch nghiêm túc quá, ghé qua nhà máy chế biến thịt của chúng là chúng vinh dự lắm .” Vương Đại Chí sợ hãi, ông lớn mà khách sáo như thấy quen.
“Lưu Dịch, Như Vân, chúng sẽ mời hai ăn tối, vẫn là chỗ , thấy thế nào?”
“Được, cô thì là .” Lưu Dịch mỉm dậy.
“Sao cũng câu thế.” Sở Y Nhất lẩm bẩm, cô Vương Đại Chí bên cạnh, “Giám đốc ăn chúng với chúng .” Không gọi chung vẻ lắm.
Vương Đại Chí liếc mắt Lưu Dịch, từ chối: “Không cần, cảm ơn đồng chí Sở, còn chuyện cần giải quyết. Cô hãy đại diện cho nhà mày chế biến thịt tiếp đón Lưu thật nhé, gì cần thì về với .” Lời của Vương Đại Chí vô tình mang đến sự thiện cảm cho Lưu Dịch. Ý trong lời quá rõ ràng , hãy chiêu thật , gì sẽ báo đáp cô.
“Không cần, cần, cảm ơn giám đốc.” Sở Y Nhất cũng lợi dụng danh nghĩa nhà máy chế biến thịt, nếu cho thấy cô chẳng thành ý.
Lưu Dịch gật đầu với Vương Đại Chí, đó rời cùng với Sở Y Nhất.
Nhiều như , cũng may Tiểu Vương lái xe. Vốn dĩ Sở Y Nhất còn gọi thêm Tiểu Lý, nhưng vì Lưu Dịch nên cô thấy thích hợp lắm, đành với Tiểu Lý một tiếng đám bọn họ rời .
“Như Vân, chúng chung với nhé?” Sở Y Nhất mời Đổng Như Vân.
“Không cần, bên cô nhiều như thế, sợ sẽ chèn ép Tiểu Bảo. lúc bên phía của Lưu xe, bên đó là .” Đổng Như Vân xong thì theo Lưu Dịch.
Đổng Như Vân và theo Lưu Dịch.
“Cũng .” Sở Y Nhất chợt cảm thấy Đổng Như Vân chút xa lạ với . Trước đây vì ở riêng với Lưu Dịch, Đổng Như Vân thà rằng xuống xe cùng với Sở Y Nhất và tự bộ về nhà của còn hơn, bây giờ vẻ đổi.
“Sao ?” Cố Hướng Đông tâm trạng đang cao hứng đột nhiên chưng hửng của Sở Y Nhất, hỏi han quan tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-244.html.]
“À, gì, chỉ là em cảm thấy Đổng Như Vân hình như …” Vốn dĩ vài câu, cuối cũng , “Không , Cục trưởng Cố, mang theo tiền bên đấy?” Khuôn mặt tinh nghịch của cô ghé sát và hỏi.
“Tiền của đều ở chỗ em hết , ồ, vẫn còn một chút tiền tiêu vặt. Tiền em cho , hề động !” Cố Hướng Đông thực sự lục thấy tiền trong túi áo.
“Ôi trời, cần , em ghẹo thôi. Em , đồ ăn bên đó ngon, lát nữa nhớ ăn nhiều một chút, chúng mời khách, thể để bụng của chúng thiệt thòi.”
Tiểu Vương đang phía thất lễ, chuyện phù hợp với tính cách của chị dâu chút nào. Ngày thường chị dâu là keo kiệt đến thế!
Tiểu Vương, đó là bởi vì bữa ăn đắt cỡ nào. Nếu như , chắc chắn sẽ như , chừng còn nuốt luôn cả đĩa!
“Mẹ, bảo con ăn nhiều hơn?” Tiểu Bảo phản đối.
“Bởi vì cái bụng nhỏ của con thể ăn bao nhiêu chứ, nên chủ lực vẫn là bố của con. Lát nữa con với Tiểu Vương, cũng là quân chủ lực đấy.”
“Dạ, con .” Mặc dù Tiểu Bảo đồng ý nhưng bé vẫn ngoan ngoãn im lặng.
“Tại cô chung với Y Nhất, hai lâu gặp mà?” Trong xe im lặng, chỉ tiếng động cơ của xe vang lên, Lưu Dịch đột nhiên hỏi.
“ sợ chuyện cần dặn dò .” Đổng Như Vân ở ghế lái phụ, cô nghiêng đầu trả lời.
“Cô cần cảm ơn nhiều như , sự tiến bộ mà cô ngày hôm nay hoặc là cô càng trở nên hơn, tất cả đều là công lao của Y Nhất, cô nên cảm ơn cô mới .”
“Vâng.”
Tuy miệng trả lời như nhưng trong lòng cô chua xót, Lưu Dịch cho cô cơ hội trưởng thành vì Đổng Như Vân cô, mà là vì Sở Y Nhất. Là vì cô , nên mới để cô ở bên cạnh, cho cô một bước đệm để cô tiến bộ hơn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đổng Như Vân hết, cô cũng ghi nhớ những điều mà Y Nhất đối xử với , những gì mà Y Nhất bỏ cho . bắt đầu từ khi nào, cô thường xuyên trốn tránh, đối mặt với hiện thực tàn nhẫn.
Chính vì mà Đổng Như Vân dần dần thư cho Sở Y Nhất nữa, thậm chí còn ngừng liên lạc với Sở Y Nhất. Như là còn liên lạc nữa, như là mối quan hệ thể cần tồn tại nữa, cô thể sử dụng một phận khác để đối mặt với Lưu Dịch.