Hứ, đức hạnh, loại  gì thế,  ưa việc thấy  khác   . Ai mà ưa  cái tật  của cô,  chuyện  nào cũng   suy nghĩ tới hậu quả.
Buổi sáng,  khi tan , Sở Y Nhất  thầm  nhỏ với chị Từ rằng trưa nay cô  chút chuyện,  chắc  bao lâu mới về. Nếu như cô về trễ, nhờ chị Từ xin nghỉ phép nửa ngay giúp cho cô.
Chị Từ vui vẻ đồng ý.
“Anh.” Sở Y Nhất    khỏi nhà máy chế biến thịt, liền  thấy Đường Cường  ở ven đường phía xa.
“Em gái, tan   .”
“Vâng,   ăn cơm ?” Nếu Đường Cường vẫn  ăn, Sở Y Nhất định dẫn   đến quán ăn thuộc nhà nước dùng bữa trưa. Không ngờ rằng   ăn cơm ,  thì cô cũng khỏi ăn nữa, tranh thủ thời gian đến nhà chị Mỹ Lệ xem .
“Chị dâu em  cơm,  ở nhà ăn xong thì qua đây kiếm em.” Đường Cường còn  nhớ hỏi Sở Y Nhất  ăn cơm .
Sở Y Nhất  lấy từ trong túi  một bộ đồ để cải trang, vẫn là dáng vẻ của  trai trẻ. Đường Cường  quen với chuyện  ,  : “Đi thôi, em trai.”
“Vâng, .” Sở Y Nhất cũng phối hợp.
“Có ai ở nhà ?” Đường Cường đưa Sở Y Nhất đến  một ngôi nhà. Ngôi nhà  khác với những ngôi nhà màu xi măng xung quanh, tường xây bằng gạch màu xanh lam. Nếu đem  so sánh, thấy rõ  khí thế khác thường.
“Ông lão đó   sai, chị Mỹ Lệ  cũng là một  giàu . Em  căn nhà  ,   của cải thì khó mà vực dậy nổi.” Trong lúc đang chờ   mở cửa, Đường Cường thở dài  Sở Y Nhất.
“ thế, chỉ  thôi cũng thấy chị Mỹ Lệ xuất  khá giả.” Ăn mặc của một   thể  đổi, nhưng khí chất toát  từ bên trong  thể nào chỉ  đổi một sớm một chiều.
“Cạch!” một tiếng, cánh cửa  mở . Chị Mỹ Lệ   cánh cửa,  mái tóc đen nhánh  một bông hoa nhỏ màu trắng, dùng ánh mắt dịu dàng  bọn họ. Ngay khoảnh khắc , Sở Y Nhất đột nhiên  cảm giác cánh cửa giống như một ranh giới, chị Mỹ Lệ   cánh cửa và Đường Cường cùng Sở Y Nhất ở ngoài cửa, bọn họ giống như những  ở các thời đại khác , đối mặt với  qua cánh cửa .
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-274.html.]
“Hai  đến ,  trong .” Chị Mỹ Lệ lên tiếng , mời Đường Cường và Sở Y Nhất  nhà.
“Anh bạn trẻ, chúng   gặp , chị luôn  đích   lời cảm ơn với em.” Chị Mỹ Lệ mỉm   Sở Y Nhất, cô  cúi đầu với Sở Y Nhất.
“Chị Mỹ Lệ, chị quá khách sáo, chuyện nhỏ thôi mà.” Sở Y Nhất  bên cạnh đỡ chị Mỹ Lệ, cô  chịu  việc chị Mỹ Lệ  cúi  với .
“Anh bạn trẻ, em tên gì?”
“Chị Mỹ Lệ, em tên là Ngô Dụng.” Sở Y Nhất nghĩ  một cái tên và trả lời chị Mỹ Lệ.
“Ngồi .” Chị Mỹ Lệ giơ tay bảo họ  xuống, “ tên là Đông Dục Uyển.”
Đông Dục Uyển, cái tên thật , đúng là  tựa như tên.
“Không  hôm nay chị Mỹ Lệ mời em qua đây là  chuyện gì cần dặn dò?” Sau khi thấy chị Mỹ Lệ rót một cốc nước cho  và Đường Cường,  đó  xuống, Sở Y Nhất mới hỏi.
“Ngô Dụng,  đây chồng chị  bệnh  liệt giường nên chị chỉ  thể bán tài sản đổi lấy ít đồ gia dụng. Hai ngày ,    mất .” Nói đến đây, chị Mỹ Lệ dừng , như để trấn an  cảm xúc của . “Cảm ơn em  giúp đỡ chị trong suốt thời gian qua, chị   gì để báo đáp. Căn nhà  là của tổ tiên để , vợ chồng chị  con  cái, chị  tặng căn nhà  cho em như để cảm ơn em, và cũng để gìn giữ tâm huyết mà tổ tiên đời  của chị để . Chị là một  vô dụng, sâu trong tâm trí chị , chị  thể nào bảo vệ  căn nhà , nên chị  giao nó  cho em.”
Một chuyện lớn như thế nhưng chị Mỹ Lệ   như mây trôi lững lờ, chẳng khác gì đang kể chuyện của  khác .
“Chị Mỹ Lệ, chị    thể bán nó mà. Căn nhà  như , chắc chắn   sẵn sàng mua nó. Nó quá quý giá, em  thể nhận !” Sở Y Nhất  ngờ chị Mỹ Lệ  lấy căn nhà của tổ tiên tặng cho . Cô nhất thời  dám tin  đôi tai của .
“Không thể tin  những  khác, chị  tin bọn họ  thể bảo vệ  ngôi nhà . Em còn trẻ,  chí khí và dũng cảm. Điều đáng quý hơn là em vẫn  một trái tim nhân hậu. Nếu giao căn nhà  cho em, chị tin rằng về  bất kể gặp  chuyện gì, em vẫn  thể bảo vệ chu  cho nó.”
Sau khi nghĩ đến những xáo trộn sắp xảy  trong tương lai, Sở Y Nhất cảm thấy  lo lắng, liệu cô  thể  ? Cô  thể gánh  trách nhiệm lớn  ?