Quản gia nhỏ miễn cưỡng kiểm tra sức khỏe   cho ông lão, kết quả chi tiết hơn bản báo cáo khám sức khỏe  đó. Còn một  vấn đề nhỏ khác nhưng  ảnh hưởng đến việc phẫu thuật. Sau một hồi loạt xoạt, phòng phẫu thuật   thiết lập, bắt đầu  phẫu thuật cho ông lão.
Sở Y Nhất đang chờ ở hệ thống trang trại,  khi uống một hộp sữa chua, ăn một quả táo, ăn một miếng bánh, cô  thấy giọng  của quản gia nhỏ.
“Chủ nhân, phẫu thuật  xong.”
“Hả? Làm xong  ” Cô nhét miếng bánh cuối cùng  miệng, cảm thấy  chút khó tin, chỉ mới đây thôi mà.
“Quản gia nhỏ,  là xong  ư,   chiếu lệ với  đấy chứ.” Sở Y Nhất vươn đầu  ông lão  bàn mổ,  mắt  quấn băng gạc, còn  vết m.á.u nhàn nhạt.
“Chủ nhân, cô đang đánh giá thấp   là đang đánh giá thấp chính ? Đây chỉ là một cuộc tiểu phẫu, chỉ cần  đổi tinh thể thì mất bao nhiêu thời gian chứ! Chủ nhân   ngoài giải thích với  nhà của ông ,  24 tiếng mới tháo băng gạc. Đối với việc chăm sóc hậu phẫu, bác sĩ gia đình ở đó hoặc bệnh viện bình thường  thể  ,  một tuần là  thể trở  cuộc sống bình thường, nhưng vẫn  cẩn thận và   liều lĩnh.” Quản gia nhỏ giải thích  nhiều,   não thì thật sự  thể nào nhớ nổi.
“Được , quan gia nhỏ,  sẽ tuân theo chỉ định của bác sĩ.” Sở Y Nhất vui vẻ trả lời, xem  phần mở đầu  trôi chảy.
Sở Y Nhất đeo khẩu trang, đeo kính, mặc áo khoác trắng đẩy ông lão  khỏi phòng mổ. Vừa bước  ,  một bóng . Lưu Dịch  việc thật khiến  khác yên tâm!
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Y Nhất gọi những  lính gác cách đó  xa, bảo bọn họ gọi đám   qua đây.
“Bố, bố?” Một  phụ nữ tóc ngắn chạy tới, Sở Y Nhất suýt chút nữa  đụng ngã. Lưu Dịch nhanh mắt lấy tay đỡ Sở Y Nhất, lúc  Sở Y Nhất mới  vững  .
Sở Y Nhất nhíu mày, như     thất lễ quá . Giải quyết  vấn đề lớn cho bố , tâm trạng thì cô  thể hiểu , nhưng mà đụng   khác, ít nhất cũng    một tiếng xin  chứ!
“Các    gì bố  ? Tại  đến bây giờ bố  vẫn  tỉnh dậy! Anh, em    thể tin  đám bác sĩ quê mùa  mà,  xem , đến giờ bố vẫn còn  dậy nữa!” Người phụ nữ  đầu về phía Sở Y Nhất, bắt đầu tức giận.
Sắc mặt của Lưu Dịch  khó coi, đây chẳng  lôi   và mắng  luôn . Người  là do Lưu Dịch tìm, giờ thì  tát  mặt Lưu Dịch đấy ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-292.html.]
“Em gái,   vô lễ.” Người đàn ông  vẻ mặt  xí của Lưu Dịch,    lúng túng, nhanh chóng khuyên ngăn em gái .
“Cô gái , ngay cả khi cơ thể   bồi bổ  mà  bao giờ từng  phẫu thuật, thì chuyện  cũng là chuyện bình thường thôi mà. Làm phẫu thuật  gây mê, hơn nữa thuốc mê  hiệu quả trong một thời gian nhất định. Bây giờ vẫn  tỉnh dậy là do thời gian của thuốc mê vẫn  hết. Nếu như cô vẫn cảm thấy nghi hoặc,   khuyên cô nên tự trải nghiệm một ngày!”
“Ý của cô là gì đây? Cô đang trù ẻo  đấy ! Nói chuyện với  kiểu gì , thật là   giáo dục!”
Rốt cuộc thì ai mới là    giáo dục, trong lòng của Sở Y Nhất bắt đầu  khai chiến với cô gái  .
“   giáo dục? Chúng    việc  chăm chỉ để thực hiện ca phẫu thuật  thành công cho bố cô. Có thể  hiện tại thị lực của ông    khôi phục, nhưng vì  một vài vết thương nhỏ nên mới tiến hành băng , các   từng  lời cảm ơn với chúng  ?”
“Các  cầm tiền  việc, đây   là chuyện nên   , tại  chúng   cảm ơn cô. Đâu  chúng   cho cô tiền, cũng đừng  bản  cao quý như  chứ.” Giọng điệu của  phụ nữ tràn đầy khinh thường, như thể chuyện mà nhóm  của Sở Y Nhất  là những chuyện thất đức.
“Ha ha.” Sở Y Nhất  lạnh lùng hai tiếng, “Vậy hy vọng   cô   dịp  cần đến chúng . Bằng ,  tiền  của cô,  thật sự  dám lấy.”
“Cô...”
“Đủ , em gái, đừng   loạn nữa. Sao em còn  mau đẩy bố trở về  phòng bệnh,  ở đây   thể thống gì ?”
Người phụ nữ khá sợ  đàn ông,  thấy    tức giận, đành  gọi  đưa bố   trở về phòng bệnh.
“Bác sĩ, thật xin , em gái nhỏ của   nuông chiều từ bé, nhưng con bé cũng vì quá lo lắng cho vết thương của bố nó mà thôi, vẫn mong cô lượng thứ!” Mặc dù  đàn ông  lời xin , nhưng trong giọng điệu của     một ý hối  nào.
“Vậy , đúng thật là  dung túng nuông chiều từ bé!” Giọng điệu của Sở Y Nhất cũng  . Kiểu  gì ,  kém cỏi như   mặt của Lưu Dịch.