Sức khỏe của em thế nào ? Còn ói ? Đứa nhỏ trong bụng  còn quậy phá em ?
Vợ,  xin , vất vả cho em . Còn nữa,  cũng  nhớ, nhớ nhà!”
Sở Y Nhất  xem  ,  một hồi   . Viết cái quái gì  nè, dài dòng lê thê     chuyện chính gì cả. Ăn uống thế nào, sống thế nào? Thầy giáo    , học  mệt  ? Không  nắm bắt trọng điểm gì cả. Anh như  học    đấy?
Cô sợ một góc của lá thư, đây là vết m.á.u  khô ? Mặc dù  rõ lắm nhưng Sở Y Nhất càng  càng thấy giống. Không lẽ   thương  ,  mà trong thư  chẳng  một lời. Xem    chỉ bồi bổ trí não mà còn  tăng cường luyện tập cơ thể!
Mẹ cả Tôn trốn ở một góc,  thấy con dâu     . Bà đoán thầm, chắc là đang nhớ con trai út của , hầy…
Vân Mộng Hạ Vũ
“Bà nội, tại   cháu   như một đứa trẻ thế ạ? Cứ    . Cháu cũng  xem bố cháu  cái gì?” Tiểu Bảo   chân  cả Tôn  Sở Y Nhất,  xong  bé định chạy qua đó.
Mẹ cả Tôn nhanh chóng cản .
“Cháu xem cái gì mà xem, cháu   chữ  đấy. Đó là thư bố cháu  cho  cháu, cháu   xem. Cháu đừng   phiền  cháu.”
“Bà ơi, cháu   chữ,  cháu  dạy cho cháu  nhiều chữ…”
Sở Y Nhất  thấy cuộc  chuyện của hai bà cháu, cô cảm thấy  thật lập dị. Cứ hết    , quả thật   bình thường. Cô nhanh chóng điều chỉnh  tâm trạng của .
“Cố Hướng Đông,  gói hàng của  ở cửa.” Cố Hướng Đông  khỏi sân tập, gặp  một nhóm học viên đang cầm thư trong tay. Có lẽ do  lấy thư nên bọn họ  thấy  gói hàng của .
“Ồ,  , lát nữa  sẽ qua đó lấy. Cảm ơn.”
Người học viên đó vỗ vai của , mỉm   bước .
Cố Hướng Đông cảm thấy  khó hiểu. Cười cái gì mà , còn kiểu “ngượng ngùng” nữa chứ?
Cố Hướng Đông   trở về ký túc xá,  đoán chắc cô vợ nhỏ của   gửi đồ cho , nên  nhanh chóng   cửa để lấy.  khi  đến cửa và  thấy gói hàng, cuối cùng  cũng hiểu vị học viên  mỉm  là  ý gì. Vợ , em đem cả căn nhà đến gửi cho  luôn ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-412.html.]
Cố Hướng Đông  gói hàng khổng lồ,  cảm thấy phiền muộn vì hạnh phúc.
Cũng may Cố Hướng Đông mạnh khỏe nên mới  thể bưng gói hàng to  về  ký túc xá, nhưng cũng khiến  thở   .
“Cố Hướng Đông,  đang  gì , tự luyện tập thêm đấy ?” Lưu Danh, một học viên sống cùng Cố Hướng Đông,  thấy gói hàng mà Cố Hướng Đông mang về,  kinh ngạc đến mức hàm của  khó  thể khép .
Cố Hướng Đông phớt lờ   và mở gói hàng . Một lúc lâu , cuối cùng  cũng tìm thấy một lá thư trong góc, chiếc hộp lớn  hấp dẫn   bằng lá thư .
Lưu Danh  chiếc hộp đầy đồ ăn đồ uống,   khách sáo, bước tới lấy một cục kẹo trái cây  đựng trong lọ thủy tinh và ăn.
“Anh Cố, đây là đồ vợ   gửi cho  đấy . Chậc, chậc, xem kìa, chuẩn  thật đầy đủ. Đồ ăn, đồ mặc,  còn  đồ dùng, ngay cả thuốc thang cũng . Vợ của  thật chu đáo!” Lưu Danh nhai nhóp nhép trong miệng, hương vị thật sự  ngon, đây là cái gì thế nhỉ?
Cố Hướng Đông  xong bức thư mười dòng. Cô vợ nhỏ chẳng  gì, chỉ bảo  rằng cô  gửi những gì cho  và cách sử dụng của nó. Cái  lẽ nào tự    coi? Hầy…
Cố Hướng Đông ngẩng đầu  thấy Lưu Danh đang cầm kẹo trái cây,  đó  lục lọi lung tung.
“Anh Cố, đây là cái gì ? Mua ở  thế?” Nhìn thấy Cố Hướng Đông  dậy  tới,  vội vàng hỏi .
“Cô  tự ,   mua.” Cố Hướng Đông  lướt qua liền  đây là đồ do cô vợ nhỏ lấy từ hệ thống trang trại,   bao bì. Bởi vì cô  tránh tai mắt của  .
“Tay nghề của vợ  thật khéo léo, thứ   thật ngon, đúng là tuyệt vời.” Lưu Danh  khen ngợi  cầm cả hũ kẹo .
“Này,  bảo ,  chừa  một ít cho   chứ!” Cố Hướng Đông thấy tên nhóc   coi bản  là  ngoài,  đưa tay   giành .
“Anh xem  kìa,  là đồ ăn mà thôi, đừng  keo kiệt như .” Lưu Danh vội vàng nhét nửa cục kẹo  miệng. Sau đó đóng chặt hũ kẹo, “bộp”, và giấu  lưng .
“Vừa nãy   xem , bên trong đó vẫn còn  nhiều đồ,  chỉ lấy một hũ  thôi, he he.” Nói xong, Lưu Danh vươn đầu  cái thùng ở phía  lưng của Cố Hướng Đông. Vừa nãy  lấy ít quá, đáng lẽ  nên lấy thêm một hũ.
“Cậu đừng  hòng!” Cố Hướng Đông  hành động của Lưu Danh liền    đang suy nghĩ gì,  lập tức đóng thùng , chặn ánh mắt như con sói của Lưu Danh.