“ thế. Anh  là một   thích  chuyện, nên  đành  là   nhiều một chút. Nếu , khi ở cạnh  sẽ thấy  lúng túng.” Trước giờ vẫn luôn là như . Cô , Lưu Dịch . Lưu Dịch cũng   ý kiến gì với cô cả!
Sở Y Nhất coi như cũng hiểu, Lưu Dịch thực sự  yêu Lâm Dao Dao. Bằng ,     thể chịu  cái miệng lúc nào cũng léo nhéo như  !
Chỉ là  trong cuộc    gì.
“Lưu Dịch, Lưu Dịch!”
Ba  còn    bao xa thì Lâm Dao Dao hét lên một tiếng, xe của Lưu Dịch từ từ dừng .
Đây là khả năng thấu thị . Cách xa như  mà cũng  thể   đó là xe của Lưu Dịch?
“Sao cô   như , khiến  rùng  đấy.” Lâm Dao Dao  Sở Y Nhất nở một nụ  “ xa”  , cô  khó chịu nên  lùi  xa vài bước.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Đôi mắt của cô là đôi mắt gì , xa như  cũng  thể   Lưu Dịch?”
“Không  chứ,  cần  dùng mắt, chỉ ngửi thôi  cũng  thể nhận   .” Chuyện   gì kỳ quái.
“Ồ...” Sở Y Nhất nhỏ giọng.
“Tại     ở đây?” Trong xe, Lưu Dịch  thấy Lâm Dao Dao ở bên đường vẫy tay với ,  đó   thấy Sở Y Nhất và Tiểu Bảo ở phía .
Sở Y Nhất mập hơn một chút so với    gặp, bụng cũng càng rõ ràng hơn. Tiểu Bảo dường như  cao hơn một chút.
“Đến đó  đấy!” Lâm Dao Dao vui vẻ chạy đến bên cạnh Lưu Dịch.
“Em thôi , em   sẽ đến ?” Lưu Dịch  cô gái  với vẻ mặt bất lực, chỉ  gây chuyện với , lẽ nào sợ   đủ bận  ?
“Chú Lưu Dịch.”
“Ôi, Tiểu Bảo.” Lại là động tác cũ,  ôm Tiểu Bảo,  đó gật đầu với Sở Y Nhất.
“Chú Lưu Dịch, chị   tin chú là bạn của cháu,  còn  cháu nữa.” Tiểu Bảo  quên những gì Lâm Dao Dao   về   tối hôm qua. Giờ khi  Lưu Dịch ôm lấy,  bé  Lâm Dao Dao với vẻ mặt đắc ý.
Lâm Dao Dao nhe răng nghiến lợi  Tiểu Bảo. Vào khoảnh khắc Lưu Dịch    cô, cô   trở về dáng vẻ ngoan hiền của .
“Em bao nhiêu tuổi  mà còn tính toán với trẻ con, thật là càng ngày càng   .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-417.html.]
“Em  ...” Lâm Dao Dao đá  viên sỏi bên cạnh chân  bĩu môi, tỏ vẻ  vui.
“Tiểu Bảo, con là con trai,   mách lẻo. Chị là con gái, con  nhường nhịn chị ,   ?” Sở Y Nhất  tới,  Tiểu Bảo,   Lâm Dao Dao.
“Mẹ, nhưng  cũng   nhường nhịn chị .”
“Khụ khụ,  con cũng là con gái,  cần  nhường nhịn chị .  con thì   như , con là con trai,  ?” Sở Y Nhất mất tự nhiên khi  Tiểu Bảo vạch trần.
“Chị xem chị , da mặt dày thật đấy. Chị vẫn còn là con gái , chị  mang thai  mà vẫn còn là con gái  hả, chậc chậc…” Lâm Dao Dao kìm nén  , công kích Sở Y Nhất.
“Thì ,   ?”
Lưu Dịch  hai ,  cứ cảm thấy giữa bọn họ  gì đó khác lạ.
“Được ,  sẽ dẫn    ăn đồ ăn ngon.” Cửa hàng của  e rằng một thời gian nữa sẽ  còn mở. Chi bằng nhân lúc bây giờ vẫn còn hoạt động, dẫn bọn họ  ăn những món ngon, tránh    ăn cũng  thể ăn.
“Vâng ạ. Chú Lưu Dịch mời chúng   ăn, chắc chăn sẽ  là món ngon.” Tiểu Bảo vỗ nhẹ bàn tay nhỏ bé đầy thịt của , vô thức nuốt nước miếng.
“Cố Tiểu Bảo, con đừng    mất mặt  . Mẹ  bỏ đói bỏ khát con , con   ?”
“Ha ha.”
“Ha ha.”
Tiểu Bảo che mắt  hổ và bật . Cậu bé  hề cố ý, nhưng những thứ mà chú Lưu Dịch dẫn bọn họ  ăn quả thật đều là những món ngon!
Sở Y Nhất bất lực liếc  Tiểu Bảo, trong đôi mắt cô tràn ngập sự nuông chiều.
“   trở về  với   một tiếng, bằng  bà  sẽ   chúng     nữa.” Sở Y Nhất giải thích với Lưu Dịch.
“Nói gì thế,  về và dẫn  cô  theo là  .” Lưu Dịch  một cách dứt khoát, “Đi thôi, lên xe.”
Sở Y Nhất  do dự, đưa Tiểu Bảo lên xe của Lưu Dịch.
Ai mà ngờ  khi đến khu nhà ở, dù  như thế nào  cả Tôn cũng  chịu  chung. Bà    đều là những  trẻ tuổi, một  bà  cùng thì  thích hợp lắm. Bọn họ còn cưỡng ép  cả Tôn, tuy nhiên vẫn  , khuyên giải thế nào cũng vô ích. Cuối cùng bọn họ chỉ đành rời  và để  cả Tôn ở nhà một .
“Nào Tiểu Bảo, cháu ăn nhiều một chút. Chỗ  e rằng  còn mở nữa ,   cháu   ăn cũng  thể ăn  nữa.” Lưu Dịch  gấp đồ ăn cho Tiểu Bảo,  kêu Sở Y Nhất và Lâm Dao Dao ăn.