“Em  cái gì ? Món mì  là em cho  ăn đó ?” Lưu Dịch thấy Lâm Dao Dao chán nản, cái đầu nhỏ nhắn cúi gằm xuống trông thật buồn .
“Hả? À,   , cái  là em  cho  ăn đấy.  chẳng     một bàn đầy ắp đồ ăn   ? Còn  ăn món mì  ?” Lâm Dao Dao vẫn  hiểu vấn đề.
Lưu Dịch thầm nghĩ, tại  cô gái   thừa hưởng gen xuất sắc của  nhà một chút nào . Mấy   của cô  ai ai cũng thông minh,  thông minh cũng là những con cáo già. Tại  chỉ  mỗi cô  ngốc ngếch thôi ? Hay là IQ của cô   mấy   lấy  .
Lưu Dịch cũng  quan tâm đến Lâm Dao Dao nữa,  đưa tay kéo bát mì cô   và ăn một cách thích thú.
Đổng Như Vân  thấy  liền cúi đầu xuống, che giấu  sự hận thù trong mắt của . Sở Y Nhất rời , Lâm Dao Dao  đến. Phải tới khi nào thì  mới  thể  nhận công sức của em? Trái tim   bằng đá ?
“Sao ? Anh thấy ? Có ngon ?” Lâm Dao Dao  Lưu Dịch với vẻ mặt mong đợi.
“Ừ,  tệ, mùi vị khá đặc biệt.” Quả thật khá ngon. Lưu Dịch  ngờ cô gái   còn  nấu ăn, những cọng mì cô     ngon.
“Thật ,   ăn nhiều chút .”
“Tại  em  ăn?”
“Em  ăn ở nhà của Sở Y Nhất ,  ăn .”
Nghe thấy tên của Sở Y Nhất, trái tim Đổng Như Vân  cảm thấy hụt hẫng. Sau bữa ăn  , hai   còn liên lạc nữa. Trước đây, Lưu Dịch còn thường   với cô mỗi   gặp Sở Y Nhất, Sở Y Nhất luôn hỏi han về cô đại loại . Thế như dạo gần đây, một câu hỏi thăm cũng  .
Sở Y Nhất thật tuyệt tình, cứ như  mà bỏ mặt . Quả nhiên Sở Y Nhất  hề thật lòng thật  với  lắm!
Sau khi Lưu Dịch ăn hết bát mì do Lâm Dao Dao , hiển nhiên   thể ăn những món khác.
Khỏi   Lâm Dao Dao hạnh phúc như thế nào. Trong lòng Lâm Dao Dao thầm nghĩ,     tìm Sở Y Nhất và lấy thêm một tí,   còn  thể  cho Lưu Dịch ăn.
“Ngài   mệt mỏi cả ngày, chỉ ăn  một ít mì như thế chắc chắn   , hầy...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-420.html.]
Lâm Dao Dao đặt bộ đồ ăn và đôi đũa  bếp. Lúc   tới cửa,  thấy những gì Đổng Như Vân đang  lưng , cô cắn chặt môi, trong lòng  lo lắng.
Đổng Như Vân  Lâm Dao Dao đặt bát xuống, khi  thấy tiếng bước chân Lâm Dao Dao rời , khóe miệng Đổng Như Vân hiện lên một nụ .
Lâm Dao Dao  trở  văn phòng mà Lưu Dịch  sắp xếp cho cô. Sau khi tắm rửa sạch sẽ,  ở  giường, cô vẫn luôn nhớ  những gì Đổng Như Vân  . Cô  cảm thấy lo lắng cho Lưu Dịch, sợ tối nay  giải quyết công chuyện sẽ  đói. Lăn tới lăn lui, dù như thế nào cô cũng  thể chợp mắt .
Cuối cùng vì  thể chịu đựng  nữa, cô bước  khỏi giường, mặc quần áo , cầm đồ ăn ngon cướp  từ tay Sở Y Nhất và  về phía phòng của Lưu Dịch.
Còn  kịp lên tới phòng của Lưu Dịch, cô  thấy Đổng Như Vân mặc đồ ngủ bước  từ phòng của Lưu Dịch.
Đổng Như Vân   và  thấy Lâm Dao Dao, cô sững sờ trong giây lát.
“Cô Lâm.” Đổng Như Vân trông  vẻ   hổ, vuốt thẳng  mái tóc dài của  và thắt chặt bộ đồ ngủ lỏng lẻo  .
“Tại  cô    từ phòng Lưu Dịch?” Trong lòng của Lâm Dao Dao  giận   đau lòng!
“À,   bảo  qua đây. Đã khuya thế  , thật là…” Đổng Như Vân  với một nụ  quyến rũ  môi, hai tay khoanh  ngực, chỗ đó trông càng ngoạn mục hơn.
Ngay cả khi Lâm Dao Dao là một   lơ là  nữa, cô cũng  thái độ của Đổng Như Vân  ý nghĩa gì. Lâm Dao Dao đau khổ đến mức thở   , nhưng  ngờ  bình tĩnh một cách khó tả.
“Cô Đồng thật sự là một trợ lý đắc lực.” Lâm Dao Dao mỉm   vì tức giận,  Đổng Như Vân  lạnh lùng .
“ cũng  còn cách nào khác. Anh   nhu cầu, là trợ lý của  ,  chắc chắn sẽ  lực tương trợ.” Không  Đổng Như Vân  hiểu  ý mỉa mai trong lời  của Lâm Dao Dao, nhưng  thì ? Cô   quan tâm, điều cô  quan tâm luôn là Lưu Dịch. Dù  dùng thủ đoạn gì, dùng cách gì  nữa, chỉ cần  ở bên cạnh Lưu Dịch là cô, thế là đủ.
Mặc dù   cô   Lưu Dịch đuổi ,  thì ? Lâm Dao Dao  thấy dáng vẻ thế  của cô, chắc hẳn trong lòng của Lâm Dao Dao  trồng một cành cây hoài nghi, cô chỉ cần đợi khi cái cây đó kết quả là .
Những lời  của Đổng Như Vân  ám , Lâm Dao Dao  cảm thấy  hổ  cảm thấy tức giận. Cô cảm thấy  hổ vì Đổng Như Vân là một    liêm sỉ, cảm thấy tức giận vì thái độ ăn tạp,   mắt  của Lưu Dịch.
Vân Mộng Hạ Vũ