Với câu hỏi cuối cùng, Lâm Dao Dao dường như dùng hết dũng khí khi hỏi, đó lo lắng Lưu Dịch.
Lưu Dịch bối rối, hơn Lâm Dao Dao 10 tuổi, Lâm Dao Dao thích ở bên cạnh từ khi còn thiếu niên, quen với sự tồn tại của cô.
Ban đầu, phận của quang minh chính đại như . Vào thời điểm đó, nhiều đứa trẻ cùng lứa tuổi chơi với . Lâm Dao Dao là một ngoại lệ, nhiều khi cô như một con gà mái bảo vệ con bê của , xông tới mặt Lưu Dịch để phản bác những kẻ coi thường và . Sự tồn tại của Lâm Dao Dao đối với Lưu Dịch mà là một sự tồn tại bình thường, quan trọng và ai thể thế.
tình cảm của dành cho cô chẳng chỉ là tình từ thuở ấu thơ đến khi trưởng thành ?
Thích cô ?
Nhìn vẻ mặt rối rắm và do dự của Lưu Dịch, trái tim của Lâm Dao Dao trở nên lạnh hơn một chút, giờ còn thêm gì nữa đây, còn nhất thiết nữa ?
Vân Mộng Hạ Vũ
Hờ…
“Được , cũng cần trả lời , em cũng đáp án. Từ nhỏ đến lớn, theo đuổi mười năm đúng thật là khó cho quá. Anh yên tâm , em sẽ phiền nữa.” Bề ngoài tựa như gió thoảng mây bay, nhưng thực trong lòng Lâm Dao Dao đang là cơn mưa u ám.
“Dao Dao, như em nghĩ…” Lưu Dịch cảm thấy hoảng. Anh từng thấy Lâm Dao Dao phát cáu, từng thấy cô càn, từng thấy cô nhõng nhẽo, tuy nhiên từng một Lâm Dao Dao như thế . Tựa như bọn họ là những ở cùng nhiều năm, chỉ là bạn bè bình thường.
“Được , em , về , em cũng nghỉ ngơi.”
Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Lâm Dao Dao, Lưu Dịch gì nữa. Bây giờ trong đầu hỗn loạn, nên về sắp xếp suy nghĩ của một chút.
Nhìn thấy Lưu Dịch cứ thế ngoài, Dao Dao cuối cùng cũng cầm nước mắt, cả thanh xuân của cô còn nữa.
Khóc một hồi mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Sau bao nhiêu năm chạy tới chạy lui theo đuổi Lưu Dịch, hóa từng quan tâm đến điều đó. Bây giờ thì , cũng cần nữa, từ nay về cô thể trở thành chính , sống vì chính thôi.
Tuy nhiên, dù tự an ủi thế nào thì trong lòng vẫn khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-424.html.]
Lâm Dao Dao giường, vùi đầu đầu gối, cứ như cả đêm.
“Thưa ngài, tối nay ngài vẫn ăn gì, đồ ăn cho ngài , lát nữa sẽ bưng đến cho ngài nhé. Ngài vất vả cả một ngày trời, thể cô Lâm , bằng chắc chắn cũng ngài bận tâm đến .”
Đổng Như Vân Lưu Dịch bước khỏi phòng của Lâm Dao Dao với vẻ mặt bình tĩnh, cô nhanh chóng bước đến tỏ vẻ hiểu chuyện.
“Đổng Như Vân, cái đêm hôm đó, cô gặp Lâm Dao Dao ở bên ngoài. Cô gì với cô ?”
Khi Lưu Dịch Đổng Như Vân như , trong lòng càng thêm khó chịu. Gì đây, đột nhiên thể hiện là hiểu chuyện gì. mà, Lâm Dao Dao là như thế nào, trong lòng rõ nhất.
Trong lòng của Đổng Như Vân chợt kinh ngạc, Lâm Dao Dao gì với Lưu Dịch ? Tuy nhiên vẻ mặt của cô vẫn giữ sự bình thản tựa như chuyện gì.
“Ngài đang đến , cái mà cô Lâm qua đây ? Khi bước khỏi phòng của ngài, quả thật gặp cô Lâm, nhưng gì cả. Cô Lâm với một tràng đó trở về phòng của cô , lẽ cô hiểu lầm.”
Đổng Như Vân ngốc, thể cho Lưu Dịch những gì cô và Lâm Dao Dao . Hơn nữa, điệu bộ của Lưu Dịch, xem cũng chuyện gì. Giữa nửa thật và nửa giả, Đổng Như Vân như thể chịu tủi .
Đổng Như Vân và Lâm Dao Dao gì, e rằng cũng . Đổng Như Vân thể sự thật, còn Lâm Dao Dao thì loại những chuyện phiếm lưng khác. Tuy nhiên như cũng ảnh hưởng gì, Lưu Dịch ít nhiều cũng giữa hai bọn họ xảy chuyện gì đó.
Không lời nào, xoay trở về phòng.
Đổng Như Vân cảm thấy đắc ý trong lòng, xuất luôn lòng tự trọng cao, nhiều khi thèm giải thích mà chỉ tin những gì thấy, vì cô mới dám chắc Lâm Dao Dao gì với Lưu Dịch!
Lưu Dịch trở về phòng, suy nghĩ một chút cầm điện thoại gọi cho A Đông: “Ngày mai hãy tìm chỗ ở mới cho Đổng Như Vân, để cô dọn khỏi đây càng nhanh càng !”
“Vâng, hiểu , thưa ngài.”