“Bà    đến là    đến , con gái  ở đây,   đến thì đến.  nuôi nó từ nhỏ, nó   nghĩa vụ phụng dưỡng cho !”
Thôi thì dứt khoát lật mặt, dù  thế nào thì bà cũng là  của con nhỏ c.h.ế.t tiệt đó, đây là sự thật  dễ gì  đổi.
Chuyện đến lúc , Sở Y Nhất càng  khâm phục tâm lý chịu đựng của Lý Thúy Hoa. Mọi  đều  về phía của cô,  mà bà  vẫn còn  trụ đến bây giờ. Rốt cuộc là sức hấp dẫn của tiền quá lớn? Hay bà  nghĩ rằng Sở Y Nhất vẫn còn dễ nắn giống như ?
“Mẹ, , con đau bụng...”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Y Nhất hừ lạnh một tiếng,  cả Tôn cùng những  khác vội vàng chạy tới.
“Lý Thúy Hoa,  rảnh thì   ngóng thử , hỏi xem  quan tâm đứa con út của  đến mức nào. Đứa trẻ trong bụng của Y Nhất là đứa con đầu của nó, nếu như đứa trẻ   mệnh hệ gì,  sẽ  tha thứ cho bà. Đừng tưởng rằng  nhà họ Cố chúng  dễ ức hiếp.”
Nhìn thấy ánh mắt hung ác của  cả Tôn, Lý Thúy Hoa  khỏi lùi  vài bước.
“Thằng cả và thằng hai , hai đứa c.h.ế.t  ? Mau đuổi bà   ngoài,  đó gọi xe đưa Y Nhất đến bệnh viện mau!”
Cố Kiến Quốc và Cố Kiến Quân vội vã chạy đến, hung hăng  về phía Lý Thúy Hoa.
“Mấy    gì?  là  của Sở Y Nhất đấy, mấy    đối xử với  như …”
Nhìn thấy hai  đàn ông cao to cường tráng bước tới và   ý định dừng chân, cuối cùng Lý Thúy Hoa  chịu , xoay  bước  khỏi cổng nhà họ Cố.
Binh mã hỗn loạn,  một đợt bận rộn, những   trong sân nhà họ Cố cuối cùng cũng chịu rời .
“Y Nhất,     sử dụng cách  nữa, dọa đến mức tim  đến bây giờ vẫn còn thấy đau.”
Mẹ cả Tôn  khuôn mặt mỉm  tươi rói của Sở Y Nhất, đến bây giờ vẫn còn cảm thấy  hốt hoảng, vẫn còn  run rẩy.
Cố Kiến Quốc và Cố Kiến Quân  Lý Thúy Hoa rời khỏi xã Hòa Bình,  đó bọn họ mượn lấy xe đẩy và chạy hồng hộc về nhà. Tới khi đặt chiếc xe đẩy một cách an , bọn họ  trở về nhà   thấy Sở Y Nhất đang   giường,  hề yếu ớt giống như khi nãy bọn họ  thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-430.html.]
“Mẹ, chuyện  là  ? Đi thôi,  bệnh viện!”
Cố Kiến Quân thấy trong phòng   ai càng thấy gấp gáp,  nhịn  thúc giục. Thằng út   nhà, đây là đứa con đầu lòng của hai đứa. Bọn họ  , nếu như để hai vợ con của thằng út xảy  chuyện gì,     đối mặt với thằng út đây.
Mẹ cả Tôn ngừng  và  Sở Y Nhất.
“Chuyện đó…  cả và  hai , đừng kích động. Em  cảm thấy khỏe nhiều hơn ,   chuyện gì ,  cần   bệnh viện nữa. Cứ   về thì phiền phức lắm.”
Sở Y Nhất    với hai   của  rằng  nãy cô chỉ đang diễn kịch, cô     động thai, cũng  đau bụng,  khỏe mạnh. Bây giờ cũng  còn cách nào khác, chỉ đành  mấy câu với hai  họ cho qua chuyện.
“Hả? Không  nữa ? Hay là cứ  bệnh viện kiểm tra xem ,   cũng yên lòng hơn. Dù  cũng  tìm  xe .”
Cố Kiến Quân vẫn  thể tin . Anh nhớ tới  vợ  sinh đứa thứ hai, chẳng  cũng động thai khí  , đứa trẻ   sinh  sớm. Giờ nghĩ , trong lòng vẫn thấy sợ. Phụ nữ mang thai và sinh con thực sự  dễ dàng chút nào, giống như bước qua quỷ môn quan .
“Mẹ thấy cũng , dù  cũng  mất công.” Mẹ cả Tôn  , cảm thấy cũng  lý. Bà lập tức   ngoài, cầm lấy chăn bông và trải lên chiếc xe đẩy đang ở bên ngoài thật cẩn thận.
Sở Y Nhất sững sờ, chuyện gì thế ,  khác  ,  cả Tôn cũng   luôn . Không   rõ là phối hợp với cô để diễn kịch , bây giờ đang  cái gì thế ? Tại   còn hùa theo như thế!
Hơn nữa, bản  cô cũng  rõ đứa nhỏ trong bụng  chuyện  . Có quản gia nhỏ ở đây, lúc nào cũng khám và kiểm tra cho cô đúng giờ,    thể xảy  vấn đề  chứ!
“Mẹ, cái gì  nhỉ, con đói bụng !”
“À đúng , con dậy sớm vẫn  ăn gì. Được,     một tô mì cho con ăn.”
Mẹ cả Tôn cũng  phản ứng , đùa vui ồn ào cũng sắp đến trưa . Từ tối hôm qua đến bây giờ, con dâu của bà vẫn   một hạt cơm trong bụng, chắc là đói lắm.
Cố Kiến Quốc và Cố Kiến Quân liếc ,  đó   bóng lưng của  , hai  bọn họ đều ngơ ngác. Vậy… còn  bệnh viện nữa ?
“Anh cả,  hai, hai  trả xe  cho   , em thực sự   , hai  cứ yên tâm.”