“Hầy, em gái em gái, chuyện   ,  sẽ  cho em .” Chu Đại Sơn từ cửa bước , tay cầm hộp cơm,   liền tình nguyện tiếp lời.
“ nhớ  đó giáo sư  đến tìm ,  nên  qua đó xem thì  hơn.” Cố Hướng Đông vội vàng ngăn Chu Đại Sơn . Với cái miệng đó của  , dù   chuyện gì cũng sẽ    thành  chuyện, tự   với vợ thì hơn.
“À, thế hả, chuyện từ khi nào ,    nhớ?” Chu Đại Sơn đặt hộp cơm xuống, nghi ngờ hỏi.
“Giáo sư kêu  thông báo cho , đương nhiên     ,  mau  .”
“À, ừ,  . Em gái, đợi  một lát, đợi  khi  về  sẽ  nguyên nhân hậu quả rõ ràng của chuyện  cho em .”
“Được ,  mau  .” Cố Hướng Đông  chịu nổi tiếng ồn ào của Chu Đại Sơn, lôi    khỏi ký túc xá, đóng cửa một tiếng “rầm”.
Sở Y Nhất  mở hộp cơm  , “Cố Hướng Đông,    đang chột  ?”
“Nói linh tinh,    là để bảo đảm em  thể   phiên bản chân thực nhất. Bằng  nếu em để   …”
“Anh mau qua đây ăn cơm , lát nữa đồ ăn sẽ nguội mất.” Sở Y Nhất mở hộp cơm, đặt đũa, bảo với Cố Hướng Đông vẫn đang  ở một bên.
“Hả? Anh  thể ăn cơm ?”
Cố Hướng Đông còn tưởng rằng hôm nay  sẽ   ăn nếu như  giải thích rõ ràng với cô. Không ngờ  vẫn còn  mở miệng, cô  bảo  qua ăn cơm, đúng là bất ngờ!
“Gì , xem     ăn. Cũng , em ăn ,  tiếp tục  .”
“Đừng, đồ ăn nhiều thế  em chắc chắn ăn  hết , lãng phí thì  , để  giúp em một tay.” Anh   cứ  đó mãi,  xuống ăn cùng với vợ  hơn nhiều!
“Vợ, em thử cái  .”
“Vợ, món  cũng ngon.”
“Vợ,   lấy rau mùi  cho em , cứ yên tâm mà ăn.”
...
“Cố Hướng Đông, em  về đây. Chiều nay chắc  vẫn cần  lên lớp đúng , em   phiền  nữa.” Sau khi ăn uống no nê, Sở Y Nhất  dậy, cô   về ngủ.
“Hả? Bây giờ em   , vợ?” Cố Hướng Đông  nỡ rời xa vợ , nhưng ở đây quả thực  thể ở  lâu, trong lòng  vô cùng phiền muộn.
“Thì ăn no nên dễ buồn ngủ, em   về  ngủ nữa.” Cô ngáp một cái, thật sự  buồn ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-443.html.]
“À,  ngày mai em  đến ?”
Sở Y Nhất thầm nghĩ chắc   chuyện gì  nhỉ, nhưng nhớ đến chuyện của Hàn Linh, tâm trạng của cô   ảnh hưởng. Khi ngước mắt lên  vẻ mặt mong đợi của Cố Hướng Đông, cô  mềm lòng.
“Ngày mai em sẽ  qua ăn cơm trưa với .”
“Được,  ngày mai  sẽ đợi em.” Cố Hướng Đông  vui mừng,  tiễn Sở Y Nhất  khỏi cổng trường. Cho đến khi cô lên xe ,  mới xoay  trở  trong.
“Cô gái, cô  về .”
A Đông đang đợi ở cửa khách sạn quốc tế,  thấy Sở Y Nhất   liền vội vàng  lên đón.
“Sao ?” Ngay khi Sở Y Nhất  thấy A Đông, cô chợt cảm thấy  chuyện gì đó  xảy , bắt đầu căng thẳng trong vô thức.
“Cô Lâm bảo cô    cảm giác gì ở chân, tâm trạng của cô   suy sụp, đang  ầm ĩ bên đó  chịu ăn cơm. Ngài bảo  qua đây mời cô đến, thử xem cô Lâm   lời của cô  .”
Nhìn thấy ngài  chịu rời , túc trực bên đó mấy ngày liền, A Đông cũng  đau lòng. Giờ đây chỉ  thể trông chờ  cô Sở,  vài câu với cô Lâm để  chuyện dịu .
“Đi thôi, chúng   thăm Dao Dao.”
Không  cảm giác gì,   chứ?
“Quản gia nhỏ,  chuyện gì ? Sao Dao Dao   cô    cảm giác gì ở chân?” Ngồi  trong xe, Sở Y Nhất sốt ruột hỏi quản gia nhỏ.
“Nằm quá lâu nên  thích ứng với việc vận động, chúng  qua đó xem  tính tiếp. Giúp cô  ấn huyệt đạo, tuần  m.á.u huyết, như  sẽ đỡ hơn một chút.”
“Được, đành  qua đó xem  thôi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngay khi A Đông đưa Sở Y Nhất đến hành lang, cô  thấy Lưu Dịch đang  bên ngoài phòng bệnh, trong tay còn đang cầm thứ gì đó.
Mặt mày phờ phạc, nhưng tinh thần vẫn còn  tỉnh táo.
“Y Nhất, chuyện  là ? Dao Dao   thể dồn lực  chân.”
“ cũng  chắc lắm, để   xem một chút.”
Lâm Dao Dao   rằng chính Sở Y Nhất là  thực hiện ca phẫu thuật cho cô, nhưng điều  cũng  ảnh hưởng gì đến địa vị của cô trong lòng Lâm Dao Dao. Dù là ai Lâm Dao Dao cũng   gặp,   Sở Y Nhất đến, cô  nhanh chóng kêu  để Sở Y Nhất .
“Sở Y Nhất,    sắp trở thành  tàn tật  ? Cô xem ,   thể cử động  chân của .” Hai mắt Lâm Dao Dao đỏ hoe, chẳng trách gần đây Lưu Dịch đối xử với   như . Chắc chắn    đôi chân  của  phế , thương hại , nên mới kiên nhẫn túc trực bên cạnh . Nhất định là như .