“Vậy thì    thôi,  sẽ  nhân chứng,  thôi.” Cố Kiến Quân  đầu ,   hai bước   , “Này, Vương Lão Nhị,    bảo  đến Cục Cảnh sát ,  thôi. Sao    ?”
Cố Kiến Quân  Vương Lão Nhị bằng ánh mắt buồn , Vương Lão Nhị bĩu môi. Vương Lão Nhị sẽ  ngu gì  theo Cố Kiến Quân. Nói đùa cái gì , thằng út của gia đình đó  trong Cục Cảnh sát. Hơn nữa, chỉ với cái ý đó của Cố Kiến Quân,  cũng thấy rõ Cố Kiến Quân sẽ  giúp !
“Sao đấy,    nữa . Nếu để   thì  sẽ bảo  nên thôi , thực hư   tự  cũng hiểu rõ,   ở đây cũng hiểu rõ. Là  cố tình gây chuyện, đổi trắng  đen,   tin   ?”
“Anh nên thấy vui thì hôm qua   thương là , nếu như   Trần Khiết  thương, tội danh của  lớn lắm đấy…”
“Cậu đừng   lung tung,   định tội  một cách vô tội vạ như thế.    cái gì cả,   sợ mấy . Đừng tưởng thằng út nhà mấy   công an là  ho lắm, hừ…” Vương Lão Nhị  cứng miệng, nhưng thái độ thì run sợ  mặt. Anh ôm bụng,    lùi về , chen chúc  khỏi đám ,  đó chuồn  như một cơn gió.
Mọi   phá lên,  đó mạnh ai nấy về, chỉ còn  một  dân làng quen thuộc với Lục Ái Quốc. Bọn họ trò chuyện vài câu,  lời chúc mừng với Lục Ái Quốc, dù  cũng là chuyện vui vì sinh  con trai mà.
Vì hôm  thức quá khuya nên giờ đây Sở Y Nhất đang chìm trong giấc ngủ, cô  ngờ rằng thủ đô  xảy   nhiều sự  đổi  nhỏ vì cô.
“Này,  cái gì ?”
Tại quảng trường Thiên An Môn, một đứa trẻ đang thuận tay vứt rác thì  một  trai mặc quân phục xanh vàng hét lớn. (Sở dĩ nó  màu xanh vàng mà   màu xanh bộ đội là vì trong gia đình      là quân nhân. Bộ đồ  là của  trong gia đình mặc, vì mặc thời gian dài,   giật  nhiều  nên nó  phai màu.)
“Em, em, em   gì cả, em chỉ vứt rác thôi!” Đứa trẻ  thấy  trai mặc quân phục xanh vàng đang tức giận và hung hăng, bất giác sợ hãi.
“Vứt rác thôi ? Hả? Giáo viên  dạy    tùy tiện vứt rác  ? Cậu vứt một miếng rác,  khác  giúp  nhặt lên. Nếu   đều vứt một miếng rác,  thì các đồng chí  công việc   mệt đến chết!” Anh  mặc quân phục đưa mắt  hiệu, cách đó  xa là một ông cụ đang cúi  xuống dọn dẹp rác.
“Người  tuổi tác  lớn thế  , đủ để  ông của  ,    tôn trọng và kính trọng với  lớn tuổi  ?”
“Có thể,  thể. Em  ,   em sẽ  vứt rác lung tung ở đây nữa!” Đứa trẻ  lời  thuyết phục. Mặc dù  trai   hung dữ, nhưng những gì    đều là sự thật,   .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-458.html.]
“Không  là  thể vứt rác lung tung ở đây, mà là  thể vứt rác lung tung dù là chỗ nào. Nhớ kỹ ?”
“Dạ nhớ,  nhớ.” Đứa nhỏ vội vàng nhặt thứ   ném,  đó vội vàng chạy , còn  quên  đầu     trai hung tợn và ông cụ đang bận rộn ở quãng trường.
Ông cụ   thanh niên đang gào thét đằng xa, trong lòng thắc mắc  hiểu  gần đây  thanh niên  luôn ở đây?
Ông cụ  thẳng lưng và  xung quanh, mấy ngày nay  vẻ như ít rác hơn. Ngày thường ông cụ   việc đến khi trời tối. Còn những ngày qua, trời chỉ  gần tối là ông cụ  thể thu dọn và về nhà.
“A Tín.”
A Tín  theo bóng lưng loạng choạng của ông cụ,  ngơ ngác  đó.
Anh  mặc quân phục chạy đến và niềm nở chào hỏi.
“Cậu   lắm, nhưng cũng đừng quá rõ ràng như thế, kẻo  gọi chó đến,  chó cắn đấy!” Sau khi A Đông  tù, A Tín  điều về.
Việc đầu tiên   khi trở về là những việc . Những   trông cũng bình thường   gì lạ, cũng  những công việc bình thường nhất, nhưng ngài   bảo  hãy âm thầm giúp đỡ cho bọn họ. Anh cũng  quan sát  lâu,  đó mới    sự khác biệt giữa những   là gì.
Cũng giống như bố của , những   đều là những  “ đầu chắn gió”.
Từ tận đáy lòng , A Tín  ngưỡng mộ những  như thế. Dù   hành hạ như thế nào thì trong tim họ vẫn luôn  một ngọn lửa, và chính ngọn lửa   tiếp sức cho họ.
“Yên tâm   Tín, sẽ   để  một dấu vết nào .” Anh  mặc quân phục kính cẩn . Mặc dù   rốt cuộc là vì chuyện gì, nhưng điều đó  quan trọng,  chỉ tin rằng  Tín là một  như thế. Anh  bảo   gì thì  sẽ  theo với một tinh thần vô cùng hăng hái.
Vân Mộng Hạ Vũ