“Rào”, chậu nước  hắt ,  cho bác gái  não  sợ hãi lùi  vài bước.
“ thấy bà  ăn  nho nên mới  nho chua. Ai mà   thằng út nhà bà là bảo bối bà yêu quý nhất, chắc trong lòng bà cũng mong ngóng nhà nó sinh  thằng con trai đúng ? Giờ thì nó sinh  một đứa con gái , xem bà con đắc ý cỡ nào?”
“Nói bà kiến thức hạn hẹp quả  sai, con gái là áo bông nhỏ ấm áp, bà   ? Đám con trai đều là những khe hở lọt gió, lẽ  bà cũng   trải nghiệm sâu sắc  chứ?”
Đâm một nhát  tim,  ai mà  ? Vậy mà vẫn mặt dày tìm tới cửa chế giễu . Sao  tự coi  bản   trải qua những ngày tháng gì . Bác gái     vứt bao nhiêu đứa con gái, những đứa còn   là con trai. Bây giờ, các con trai đều  lớn, từng đứa từng đứa một đều  lấy vợ.   ngờ rằng lời  của  xưa là thật, lấy vợ là quên luôn . Thật tình, mấy  con trai cũng bất hiếu, chứ đừng nhắc tới mấy đứa con dâu. Hai vợ chồng già  đuổi  và   chuồng bò ở, nơi  chắn  gió,  che  mưa, khỏi   thê thảm cỡ nào.
Cho nên đứa con bất hiếu thì dù là con gái  con trai cũng vô dụng.
“Hừ, con trai  hơn so với con gái. Bà cũng sinh  nhiều thằng con trai mà, thế mà còn  !”
Mặt của  cả Tôn đỏ bừng, nhưng vẫn  chịu thua.
“  bà cũng thật là,  sinh  bao nhiêu đứa con trai, nhưng  cũng  bao giờ vứt bỏ mấy đứa con gái mà   sinh  . Hơn nữa, con trai của   đứa nào bất hiếu ! Thứ  ăn,  mặc,  uống,  dùng,  cái nào   do con trai, con dâu cho? Chẳng còn cách nào khác,    cần,  cần, nhưng bọn họ cứ sắp xếp cho …”
Lời  kịp dứt thì bác gái    đầu bỏ , cái miệng của  cả Tôn từ  tới giờ  từng thua ai!
“Này, đừng  ,  cho bà xem bộ quần áo mới của  ...” Mẹ cả Tôn  hét thì  , nhưng  hét xong thì bác gái  còn bước nhanh hơn.
Hừ, dám đắc ý với  , xem bà  !
Mẹ cả Tôn nhổ nước bọt và suy nghĩ một cách hung hăng.
“Cố Hướng Đông,   thất vọng khi em sinh cho  một đứa con gái ?” Ngay khi Sở Y Nhất  thấy cuộc đối thoại giữa hai  phụ nữ lớn tuổi ở bên ngoài, cô mở miệng  hỏi Cố Hướng Đông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-470.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
“Thất vọng? Tại    thất vọng? Không  chúng    con trai  ?” Cố Hướng Đông ôm Tiểu Bảo trong lòng,  còn xoa đầu thằng bé. Tiểu Bảo  thấy lời  của Cố Hướng Đông, chu miệng .
“Hơn nữa, chỉ cần là em sinh, dù em sinh cho  một con khỉ,  cũng  thất vọng!”
“Đùa cái gì ,  mới sinh  con khỉ !” Vốn dĩ tâm trạng của Sở Y Nhất vẫn còn  trầm, nhưng khi   lời của Cố Hướng Đông, cô suýt chút nữa  phun luôn ngụm nước đang uống.
“Bố, Tiểu Bảo cũng thích  em gái, bố xem em  xinh   bao!” Tiểu Bảo thoát khỏi vòng tay của Cố Hướng Đông, bò đến bên cạnh Khai Tâm,   khuôn mặt nhỏ của Khai Tâm,  bé  hi ha.
“Nếu con thích em như , thế thì con cần  bảo vệ em nhiều hơn. Đợi   em gái con lớn, cũng  thể bảo vệ  cho con,  chứ?” Sở Y Nhất cũng sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bảo.
“Vâng,  ạ. Anh Tiểu Xuyên,  Tiểu Trụ, em Cẩu Đản và Tiểu Bảo, bọn con sẽ bảo vệ cho em !”
Ôi trời, Sở Y Nhất cảm thấy thật hạnh phúc khi  Tiểu Bảo  như . Vừa mới  sinh  mà   nhiều  tranh   hiệp sĩ bảo vệ, Khai Tâm đúng là    nuông chiều mà!
Bây giờ Cố Việt bé nhỏ vẫn   rằng, kể từ khoảnh khắc   sinh , định mệnh định sẵn Cố Việt   cũng thắng!
Cô công chúa nhỏ duy nhất trong gia đình, từ nhỏ đến lớn luôn  cưng chiều, ai ai cũng đều  lời của con bé. Chỉ  một trường hợp ngoại lệ duy nhất, đó là   ruột thương yêu em  nhất!
“Ôi trời,  còn tưởng là ai nữa chứ,   là Trần Khiết đây ? Sao thế, bây giờ bắt đầu  công việc hốt phân ?” Vương Lão Nhị cảm thấy cuộc sống của   đạt đến đỉnh cao, mỗi ngày đều  một con ch.ó yêu quý đem đồ cho , còn cần  việc, kiếm công điểm cái gì nữa. Bây giờ      cần  việc, mỗi ngày rãnh rỗi nhà nhã cắn hạt dưa,  đây  đó.
Cuối cùng thì Trần Khiết vẫn  thể trốn , cấp   sắp xếp cho cô một công việc mệt mỏi nhất, bẩn thỉu nhất và cực khổ nhất – hốt phân.
Khi đó, hầu hết các loại cây trồng  đồng đều phụ thuộc  phân hữu cơ, tức là phân chuồng. Khi cây phát triển đến một thời điểm nào đó thì bón phân chuồng để cây phát triển .