“Cũng    , đúng là  lâu    vận động cơ xương của 
đấy!” A Tín cũng  tới và  bên cạnh Cố Hướng Đông, ý tứ  thể hiện rõ.
Lâm Lương nghĩ thầm, chuyện   thể hấp tấp, nếu như động thủ thì tính chất của
câu chuyện sẽ  đổi.
Vì để đảm bảo rằng bọn họ sẽ  hấp tấp, Lâm Lương cũng  dậy và bước tới.
  ngờ hành động của    vài viên cảnh sát  hiểu lầm, bọn họ vươn tay
 đặt lên món đồ  treo ở thắt lưng.
Đứa bé đang  trong vòng tay của Sở Y Nhất vẫn còn đang , Cố Hướng Đông đặt
Tiểu Bảo xuống đất. Lúc  đây,  đang  gần Sở Y Nhất, áp sát cô với tâm trạng
 căng thẳng.
Nghe thấy tiếng  của con gái nhỏ, Cố Hướng Đông cảm thấy tim  quặn thắt. Mặc
dù ngày thường ở nhà con bé cũng  , nhưng  bao giờ  giống như ngày hôm
nay.
“Tránh sang một bên.” Cố Hướng Đông  mấy   mặt ,   với giọng
lạnh lùng.
Thực  bọn họ cũng cảm thấy  hối hận, nhưng lời   , lúc  mà rút  thì 
 để mặt ở  đây.
“Tránh sang một bên!” Khi hai bên đang chần chừ, một gióng  truyền tới.
Nhìn  đàn ông sải bước  tới, Sở Y Nhất cảm thấy  chút quen thuộc, nhưng cô
 nhớ    gặp qua ở .
Tuy nhiên, khi những viên cảnh sát    giọng  của  đàn ông đó, bọn họ
lập tức tránh .
Sở Y Nhất  quan tâm lắm, cô nhanh chóng lên xe. Sau khi lên xe, cô quan sát 
mông của con gái  và  tã, cuối cùng mới cẩn thận đút sữa cho con gái.
Đám đàn ông cũng cách xa xe  một chút , chỉ  Cố Hướng Đông  bất động bên cạnh
xe.
“Lâm Lương,    ở đây?” Người đàn ông quen  với Lâm Lương.
“ cũng   lắm chứ. Tại     chặn xe ở đây,  nhà mà  thể về,
chuyện    nên hỏi bọn họ ?”
Người đàn ông   mấy viên cảnh sát  bên cạnh , trong lòng cũng đóan 
đại khái nguyên nhân là gì.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Hồ Minh, bọn họ   giam xe của chúng ,   ?” Bọn họ từ nhỏ  lớn lên
cùng , Lâm Lương  xem tình bạn lúc đó của bọn họ còn  bao nhiêu.
Người đàn ông  Lâm Lương gọi là Hồ Minh, nhíu mày. Anh dùng ánh mắt hỏi viên cảnh
sát đang  bên cạnh.
“Báo cáo. Xe của bọn họ là dòng Mercedes-Benz,  sản xuất tại Trung Quốc. Theo như
quy định,  thể cho phép bọn họ  xe .”
“Trên xe của bọn họ còn  con trẻ, để bọn họ về nhà ,  đó  lôi xe về, chẳng 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-488.html.]
vây là xong  ?” Hồ Minh cũng    cho  chuyện trở nên cực đoan,
 nghĩ cách để tháo gỡ tình hình.
Sắc mặt của Lâm Lương cũng dịu  đôi phần, dù gì vẫn còn một vài món đồ  xe. Tâm
trạng  đó của  tựa như  một hòn đá nặng đè lên, giờ cũng  thả lỏng hơn.
“bộ trưởng  giao  nhiệm vụ, cần  thực thi một cách nghiêm túc…”
Hồ Minh liếc một cái. Viên cảnh sát    tiếp nữa, nhưng vẫn kiên quyết  Hồ
Minh,  chịu nhường nhịn. Đáp án    rõ  ?
“Xe thì mấy  cứ kéo  , chúng   cần nữa!” Giọng  của Lưu Dịch từ cách
đó  xa truyền đến,  bước xuống từ chiếc xe giải phóng FAW màu xanh quân đội.
A Tín tiến lên  với Lưu Dịch chuyện xảy   . Ánh mắt của Lưu Dịch  càng thâm
sâu hơn,   chiếc Mercedes Benz cách đó  xa,  đầu  về phía đám 
.
“Lưu Dịch.” Hồ Minh  chút  hổ.
“Hồ Minh, chúng  cũng    khó gì , cứ kéo xe  ,  cần  thêm
gì.” Khi  Lưu Dịch  lời , Hồ Minh đang định thở phào nhẹ nhõm thì   Lưu
Dịch  thêm, “, là một đầy tớ của nhân dân mà    khó những  dân bình
thường như thế ,   mấy  cũng nên xin  ?”
Hồ Minh    bọn họ   sai, cũng    cho  chuyện trở nên tệ
hơn nên  đồng ý.
Không  chỉ là một chiếc xe thôi , cứ cho bọn họ là , Lưu Dịch  cũng  thiếu
xe?
Chỉ  điều, cho thế nào thì  xem tâm trạng của !
Dưới ánh mắt áp lực của Hồ Minh, viên cảnh sát dẫn đầu miễn cưỡng bước đến gần Sở Y
Nhất, lúng túng  xin .
Đợi hồi lâu  thấy Sở Y Nhất  phản ứng gì, viên cảnh sát ngẩng đầu lên  với ánh
mắt nghi ngờ.
“Đồng chí, đồng chí đang  chuyện với ai ?” Cố Hướng Đông  viên cảnh sát và
lạnh lùng .
“Cậu!”
“Cái gì? Không ai dạy cho đồng chí cách cư xử cơ bản của một con  .  thực sự
 thể  đồng chí đang  chuyện với ai!”
“Mấy  đừng  quá đáng.” Viên cảnh sát nghiên răng .
“Rốt cuộc thì ai mới là  quá đáng. Đừng  quên, quyền lợi của  là do nhân dân
cho , chứ   để  đến đây và  khó nhân dân. Khoan  tới chuyện chúng
  phạm  gì cả, kể cả  phạm   nữa, thì với một  như  đây, ngăn cản
một đứa trẻ đang  ầm lên đòi uống sữa,  xứng đáng với bộ đồng phục mà  mặc
   ?”