Lúc đầu vẫn  hiểu rõ tâm ý của  nên   quan tâm, bây giờ khi  
Lâm Dao Dao   ý gì với tên , cộng thêm việc    rõ lòng , nên 
càng   quan tâm những chuyện trẻ tuổi  nữa.
Hồ Minh đang   xe để  về, trong đầu hiện lên hình ảnh Lưu Dịch và Lâm Dao Dao
đang mỉm  với .
Lòng   chút hỗn độn và  chút chua xót,   nhớ về những kỉ niệm bên  khi còn
trẻ. Đã nhiều năm trôi qua, cuối cùng Dao Dao cũng   như ý nguyện, sống cùng với
Lưu Dịch –  mà cô  vẫn luôn canh cánh trong lòng!
Trong lòng   chút hỗn loạn, cũng  chút đau khổ,   nhớ đến ký ức khi bọn họ ở
bên   những năm tháng trẻ tuổi.
Từ nhỏ, Lâm Dao Dao   thích đeo bám Lưu Dịch, giống như một cái đuôi lẽo đẽo theo
 Lưu Dịch. Lưu Dịch  đến , cô   đến đó. Thế nhưng Lưu Dịch  thích để
Lâm Dao Dao  theo, vì thế cô gái   nào cũng tìm đến chỗ của , tỏ vẻ đáng
thương và bảo  dẫn cô  tìm Lưu Dịch.
Mặc dù   sẽ  Lưu Dịch quở trách, nhưng  ánh mắt đầy nước mắt của Lâm Dao
Dao,  nào  cũng đành  thỏa hiệp. Anh đưa cô  hết chỗ  đến chỗ khác để tìm
Lưu Dịch,  mệt  thì bảo  cõng, cuối cùng nước mắt nước mũi giàn giụa  vai ,
 đó  ngủ say.
“Sở trưởng, đến .” Lời  của  tài xế cắt ngang dòng suy nghĩ của Hồ Minh, kéo
 từ những ký ức trong quá khứ trở về  thực tại.
Hồ Minh thở dài trong lòng, vẻ mặt  chút , đổi mở cửa bước .
“Sở trưởng, bộ trưởng yêu cầu khi nào  trở  hãy gọi điện thoại cho  .”
Còn  đến văn phòng,    qua và báo cáo với Hồ Minh.
“Biết .” Hồ Minh trở  phòng  việc với vẻ mặt  chút cảm xúc,   xuống
ghế văn phòng và cảm thấy  chút mệt mỏi. Anh nhắm mắt  nhéo nhéo giữa hai hàng
lông mày,  đó mở mắt , miễn cưỡng cầm điện thoại lên.
Anh gần như  nghĩ về lý do tại  bộ trưởng yêu cầu  gọi , chẳng  cũng là
vì chuyện hôm nay  ?
“Hôm nay xảy  chuyện quái quỷ gì ? Tại    thể tha cho bọn họ ? Không 
bảo bọn họ mang theo  nhiều món đồ đắt tiền và  giá trị  ?” Ngay  khi điện
thoại của Hồ Minh   kết nối, một loạt câu hỏi c.h.ế.t  đến từ bộ trưởng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-492.html.]
“Chúng   kiểm tra và  tìm thấy thứ gì  giá trị,  nên chúng  đành  để
bọn họ . Xe của Lưu Dịch   giam  .”
Có một  dừng ở đầu bên ,  đó âm thanh  phát .
“     đưa Lưu Dịch về?”
Ba phần thăm dò, bảy phần bóng gió. Hàng lông mày của Hồ Minh bất giác nhăn . Là bạn
bè với , tiện đường đưa   về cũng   nữa ?
“ thế, xe của Lưu Dịch   lái  , đúng lúc  cũng cần   về nên mới đưa
   về chung.” Hồ Minh  thật, dù   cũng    bao nhiêu tai mắt giám
sát theo dõi bên cạnh Lưu Dịch. Nếu   như ,  cũng   giấu diếm.
Cũng giống như Lưu Dịch cảm thấy bố của     chuyện gì sai,  cũng 
Vân Mộng Hạ Vũ
cảm thấy    gì sai.
“Hồ Minh, đừng quên hiện tại  đang  gì!” Nói xong, đối phương cũng  cho Hồ
Minh cơ hội  chuyện, cúp máy một cái “rầm”.
Hồ Minh đặt ống  đang  tiếng máy bận cách  xa khỏi tai ,   mỉa mai.
Bản   đang  gì ư? Có nhất thiết lúc nào giờ nào cũng nhắc nhở   ?
“Anh Lâm,  là  ở  chỗ  một đêm . Trời sắp tối ,    thể về kịp chứ?”
A Tín lái xe  một mạch  hề dừng . Vào lúc hơn 5 giờ chiều, cuối cùng cũng  đưa
cả gia đình Cố Hướng Đông đến  Bảo Ứng.
Sau khi  thời gian, Sở Y Nhất mở miệng mời A Tín cùng Lâm Lương.
“Không cần khách sáo. Mọi   xe lâu như , trẻ con cũng sắp đói, cô mau chóng
chăm sóc bọn chúng cho  , chúng  sẽ tranh thủ lái xe,   cả.” Lâm Lương
cũng  suy nghĩ kỹ, lát nữa  sẽ bảo A Tín  ở ghế lái phụ, còn  thì sẽ lái xe. Anh
 A Tín nghỉ ngơi một lát, đợi đến khi trời thật sự tối ,  sẽ bảo A Tín lái xe. Anh
  là kiểu   thể lái xe trong đêm tối mà   lạc đường.
“Vậy hai   thể   bữa tối.” Nhìn thái độ của hai , Sở Y Nhất đoán  bọn
họ   ở , nên cô cũng  ép nữa, nhưng cô vẫn  hai  bọn họ ăn
no  mới rời .
“Được ,  , cô  cần  quan tâm đến chúng  . Mau dẫn con cái về nhà
nghỉ ngơi thật  , chúng   đây.” Lâm Lương  ghế lái, thắt dây an , khởi động
xe, vẫy vẫy tay với gia đình bốn   rời .