La Đại Dũng cau mày, đôi chân đang bước lên cầu thang chợt dừng  một chút. Từ xa,   thấy gia đình của Cố Hướng Đông và gia đình của Quách Hòa Bình qua tấm kính, bọn họ đang chèn chén vui vẻ. Gì thế ,  tổ chức luôn cả tiệc chúc mừng  ? Có  sớm quá  ?
Hừ, La Đại Dũng khịt mũi lạnh lùng,  đó mới trở về căn nhà của .
“Anh về , ăn cơm ?” Tống Hồng Quyên  La Đại Dũng bước  cửa, cô hỏi han quan tâm.
“Cô bớt phí lời ,  ở ngoài cả ngày  gì  thời gian ăn cơm!” La Đại Dũng trút hết tất cả sự tức giận tích tụ ngày hôm nay lên đầu của vợ . Đôi mắt dịu dàng của Tống Hồng Quyên lập tức trở nên lạnh lùng.
“Em gái,  chị đến tiễn hai  đây!” Hôm nay là ngày gia đình của Cố Hướng Đông lên đường đến thủ đô, gia đình của Đường Cường đến khu dân cư,   lời tạm biệt với bọn họ.
Cố Hướng Đông  ngạc nhiên khi  thấy Đường Cường, vết sẹo vốn dĩ đáng sợ  biến mất. Nếu    đây Cố Hướng Đông   mặt Đường Cường  một vết sẹo lớn như ,  chắc chắn sẽ  thể nào liên tưởng    mặt với Đường Cường  dính dáng với . Hơn nữa, nếu bảo cả khuôn mặt đều  đổi thì  tới, nhưng cảm giác quả thật  khác lạ.
“Anh, chị dâu, Tiểu Sơn.” Nhìn thấy bọn họ tới, Sở Y Nhất khá là vui mừng.
La Đại Dũng  thấy  nhà của Cố Hướng Đông chuẩn  rời , nhưng    thấy bóng dáng của  mà   thấy, lẽ nào   đoán sai  ? Đường Cường đó  liên quan gì đến gia đình Cố Hướng Đông?
Ngay lập tức,  phủ nhận suy nghĩ trong lòng của chính . Không thể nào,  thể nào mà giữa hai  bọn họ    bất cứ quan hệ gì. Nhất định là do gần đây  quá manh động, khiến bọn họ cảm giác , hầy…
“Hướng Đông,  sẽ   những lời sến sẩm ,  chỉ mong rằng  sẽ từng bước vươn lên và ngày càng  hơn, và hãy thường xuyên về đây khi  thời gian.” Quách Hòa Bình thúc cho Cố Hướng Đông một cú đấm, trong lòng   nỡ, nhưng  cũng   đời    bữa tiệc nào  tàn. Hơn nữa, gia đình   cũng  thăng chức, đây là cơ hội mà  ít    trong đời,  nên cảm thấy tự hào và kiêu hãnh  cho Cố Hướng Đông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-510.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
“Tiểu Vương, hãy nắm lấy cơ hội và  việc chăm chỉ với cục trưởng. Cậu    bao nhiêu  ghen tị với  vì   cơ hội  .” Quách Hòa Bình  Tiểu Vương đang  phía  Cố Hướng Đông,  dặn dò một câu. Anh   Tiểu Vương mới đầu còn đắn đo  lâu về chuyện nên ở    thủ đô, cũng may là cuối cùng vẫn quyết định  thủ đô cùng với Cố Hướng Đông, bằng   sẽ  đàm đạo  nghiêm túc với Tiểu Vương. Trong cục   nhiều  ghen tị với Tiểu Vương, thế nhưng   thì  ,  còn đắn đo nữa chứ.
“Vâng, phó cục trưởng Quách,  sẽ cố gắng hết sức. Cảm ơn cục trưởng  cho  cơ hội .” Tiểu Vương cái gì cũng , trong lòng   hạ quyết tâm  theo cục trưởng để lập nghiệp.
“ dẫn Tiểu Vương theo cũng   chỉ vì  cho Tiểu Vương cơ hội, mà bởi vì  thấy Tiểu Vương  năng lực. Bằng ,  cũng sẽ   dẫn   theo  gì.” Cố Hướng Đông  một cách nhẹ nhàng.
Tiểu Vương  , trong lòng  trào dâng một niềm phấn khích, đôi mắt  như  lọt  ngoài. Dạo gần đây, câu mà những  gặp    bên tai  nhiều nhất chính là do  quá may mắn, nên mới  cục trưởng dắt  thủ đô,  thấy và học hỏi một thế giới khác biệt. Từ  đến giờ   ai nghĩ tới chính bản  . Dù những gì    đều là sự thật nhưng trong lòng  vẫn mong nhận  sự khẳng định của  .
Không ngờ hôm nay cục trưởng   một câu như , Tiểu Vương lập tức cảm thấy tràn đầy nhiệt huyết, xem   vẫn  chán.
“Đó là chuyện đương nhiên. Trong cả cái văn phòng , ai ai cũng thấy rõ năng lực của Tiểu Vương. Cậu  sẽ  bao giờ phạm  sai lầm gì nếu ở bên cạnh . Tướng quân mạnh   binh lính yếu.” Quách Hòa Bình mỉm ,  cũng  thích Tiểu Vương,   chăm chỉ, cẩn thận và thông minh. Anh tin rằng Tiểu Vương vẫn  thể tỏa sáng trong công việc mới.
“Anh Quách, còn   nữa đấy. Cái gì mà thường xuyên ghé về đây thăm,  còn đang đợi  đến thủ đô, chúng   việc cùng  nữa. Anh đừng  mà lười biếng.”
“Hướng Đông ,  đang  đùa cái gì ,   đến tuổi  .” Nghe  lời  của Cố Hướng Đông, Quách Hòa Bình tự  ,  thậm chí  dám nghĩ đến điều đó.
“Anh thấy  trông giống như đang  đùa với  ?”