Quách Hòa Bình ngước mắt lên , vẻ mặt của Cố Hướng Đông chỉ  sự nghiêm túc,     ý trêu chọc . Vì lời  của Cố Hướng Đông, trái tim của Quách Hòa Bình nổi sóng.
Thấy Quách Hòa Bình  lung lay, Cố Hướng Đông  đốt thêm một ngọn lửa nữa.
“Anh chỉ cần   công việc của , những thứ còn  cứ giao cho thời gian là .”
Quách Hòa Bình rõ ràng  rung động  khi  những lời của Cố Hướng Đông,  cụp mắt xuống và   gì.
Con  mà, luôn   chút lý tưởng. Nếu , chỉ  thoáng qua cũng  thể thấy cuộc sống của họ,   một chút tính thử thách gì. Quách Hòa Bình chỉ lớn hơn Cố Hướng Đông vài tuổi,    thể tiến xa hơn . Cố Hướng Đông  dựa dẫm  bất kỳ ai,  mà cũng  thể từng bước từng bước vượt qua đấy thôi. Chỉ cần thiết lập cho  một mục tiêu, đồng thời nỗ lực  ngừng vì nó,  thứ đều sẽ  thể, đúng ?
“Y Nhất , đến đó  nhớ bảo cục trưởng Cố gọi điện thoại  với  Quách một tiếng nhé, chị cũng sẽ yên tâm.” Hà Thúy Lan nắm tay Sở Y Nhất, đôi mắt cô đỏ hoe.
“Vâng, em   chị dâu, cũng   xa lắm. Đợi khi nào Đại Tráng và Tiểu Tráng nghỉ hè, chị  thể dẫn bọn trẻ đến nhà em chơi, khi đó em sẽ  ở trạm xe đón  .”
“Ừ, khi nào    định, chị nhất định sẽ qua xem . Phải tận mắt  thấy em sống như thế nào, chị mới  thể yên tâm .” Hà Thúy Lan cũng  khách sáo nữa. Cô coi Sở Y Nhất như em gái của , em gái chuyển nhà, là chị thì cô nhất định   qua xem.
“Được ,  ,  Hướng Đông ở đây,  mà  yên tâm  chứ. Có chuyện gì thì   gặp mặt  , đừng  lỡ thời gian của bọn họ.” Quách Hòa Bình  chịu nổi vợ của  nữa,  như thể đang sinh ly tử biệt  bằng. Nếu cứ  tiếp, e rằng hôm nay sẽ  thể nào  .
“Anh thì  cái gì…” Hà Thúy Lan trợn mắt với Quách Hòa Bình, nhưng cuối cùng cũng  tiếp tục trò chuyện với Sở Y Nhất nữa, trái  cô giục Sở Y Nhất mau chóng lên xe.
Sở Y Nhất cứ chần chừ mãi  lên xe, cô  xuyên qua đám  phía , hình như thấp thoáng xa xa  một  đang vẫy vẫy tay. Trong lòng Sở Y Nhất , đó  thể là chị Mỹ Lệ, ánh mắt của cô chất chứa sự luyến tiếc và lo lắng cho chị Mỹ Lệ.
Sở Y Nhất cứ bận lòng về chị Mỹ Lệ, vì chị  quả thật đúng là tuýp  mà cô ưng. Trong thời đại , cô sẽ cố gắng hết khả năng của  để bảo vệ cho chị  thật , hoặc nên  là để chị   cuộc sống  hơn. Mặc dù bây giờ cô  rời khỏi nơi , nhưng cô vẫn sẽ luôn dõi theo chị  giống như  đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-511.html.]
Hà Thúy Lan  theo ánh mắt của Sở Y Nhất, cô hiểu  ngay, cô nhẹ nhàng  bên tai của Sở Y Nhất: “Yên tâm , chị sẽ cố gắng chăm sóc.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Y Nhất nắm tay Hà Thúy Lan thật chặt, bày tỏ lời cảm ơn thầm lặng.
Chị Mỹ Lệ  một bên. Tối qua cô  hôm nay gia đình Sở Y Nhất sẽ  rời khỏi Bảo Ứng để  thủ đô, cô trốn trong góc lẳng lặng quan sát. Thật  cô    qua  lời từ biệt  mặt Sở Y Nhất, nhưng nghĩ đến  phận hiện tại của , cô vẫn  dám qua đó, chỉ  từ xa  đám  đang ở  cổng.
Dường như  thấy ánh mắt của Sở Y Nhất, cô vô thức vẫy vẫy tay. Ở cái tuổi  của cô, một  một , Sở Y Nhất chính là sự tồn tại phi thường đối với cô.
Cô gái , chị mong tương lai của em sẽ thịnh vượng và   hơn.
Mang theo những lời chúc phúc và những tâm trạng luyến tiếc của  , đương nhiên còn  cả sự  cam tâm của một vài  nào đó, gia đình của Cố Hướng Đông bắt đầu lên đường đến thủ đô.
Lưu Dịch và Lâm Dao Dao Dao nhận  tin từ lâu, bọn họ  hôm nay gia đình Sở Y Nhất sẽ tới thủ đô. Mới sáng sớm, Lâm Dao Dao  thể  yên, cô  ngừng thúc giục Lưu Dịch.
“Anh nhanh lên một chút, gia đình Y Nhất sắp đến , chúng   qua đó xem coi  giúp  gì .”
Lưu Dịch  mới uống  một ngụm sữa   Dao Dao hối thúc. Khi nào thì cô gái  mới sửa  cái tính lo lắng  yên của  đây!  mà nghĩ ,  thấy cũng  cần  đổi. Dù     cũng sẽ đồng hành cùng cô , cô     thì  cũng sẽ tự  chăm sóc cô .
“Em đừng gấp, bọn họ từ Bảo Ứng qua đây cũng  mất vài tiếng. Bây giờ mà chúng  qua đó thì quá sớm, nhà của Sở Y Nhất   ai, chúng  qua đó  gì, hai  cứ giương mắt   thôi .”
“Chậm  . Thường  xa   nên  sớm ,   thể xuất phát chậm đến thế. Trước đây mỗi  tìm , em đều như thế cả.” Tuy rằng cô  thích   giường, nhưng mỗi   tìm Lưu Dịch, cô đều dậy sớm  chuyến tàu sớm nhất,    thể ngủ đến khi mặt trời mọc như  ngày!