Ông lão trừng mắt  Lưu Dịch: “Cũng   cho con, là bố cho Dao Dao.”
Nói thì  , Lưu Dịch cũng  thèm tính toán. Vốn dĩ  cũng   đồ,    thiếu? Chẳng qua   chọc ông lão mà thôi.
“Lưu Dịch, chúng  thế  thực sự  ?” Trên đường trở về, Lâm Dao Dao  cuốn sổ nhỏ  tay, cô cảm giác  an tâm lắm khi cầm cuốn sổ .
“Cầm ,  gì   chứ, nhận  mà.” Lưu Dịch sờ sờ đầu của Lâm Dao Dao,  với vẻ mặt  cũng .
Không cần   cũng  ông   giao tài sản  cho Dao Dao. Ngoại trừ ngôi nhà ông  đang ở, trong tay   một cắc nào. Anh , ông   âm thầm nuôi dưỡng  nhiều đứa trẻ. Có những đứa là trẻ mồ côi của  bạn  hy sinh  chiến trường, cũng  những đứa trẻ  cha  . Nhiều năm qua, một  ông cầm tiền tiêu xài nhiều như , còn  tiền mới là lạ.
Lưu Dịch đoán chừng ông lão cũng chỉ còn một ít tài sản đó thôi, nên bây giờ cho Dao Dao một cái.
 ông  cũng  chịu thiệt gì. Nhiều năm qua  kiếm tiền cho ông   bao nhiêu, bây giờ khi  kết hôn , ông  cũng nên bày tỏ chút gì đó.
Bây giờ Lưu Dịch  vô hình trung thừa nhận  phận của ông,  khả năng bản   vẫn  nhận thức rõ ràng  điều .
Nếu như là  đây, Lưu Dịch    thiếu những thứ . Dù cho  thiếu  nữa,  cũng sẽ  mở miệng, càng  đón nhận đồ từ ông. Bây giờ khi  thấy Lưu Dịch đón nhận một cách bình tĩnh, ông cũng thấy vui lây.
Ông lão  bóng lưng Lưu Dịch đỡ Lâm Dao Dao càng ngày càng xa, cho đến khi rời sân  còn thấy bóng dáng  nữa,  môi ông nở nụ ,  đung đưa  ghế.
Nhắm mắt , ông  nhớ đến lời  của thằng nhóc .
“Mặc dù con   bố   sai chuyện gì, nhưng hôm nay  thứ  khác , nên khiêm tốn một chút . Đôi khi tính khí bén nhọn cũng là một sách lược khác.” Lưu Dịch   với ông lão rằng ông    ở vị trí đầu danh sách. Tiếp theo đây, bọn họ   gì với ông , quả thật   ai  thể  rõ . Một  đàn ông lớn tuổi,  cũng  mong ông    dày vò thêm nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Bọn họ là cái thá gì chứ,  còn sắc bén? Khi bố dẫn binh  chiến trường,   những đám rác rưởi đó đang ở  nữa! Lại còn hôm nay  thứ  khác? Trung Quốc mới là một đảng lớn,  ai  thể cải cách!” Ông lão đập mạnh  cái nạng ở đây, thấy rõ đang tức giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-520.html.]
“Bố bảo bố từng dẫn binh  chiến trường, đối phó với kẻ địch. Lẽ nào chỉ  một cách  để đối đầu trực diện?”
Sau đó, ông lão mới nghiêm túc  Lưu Dịch.
“Con   cái gì?”
“Điều con   là, theo tình hình hiện tại, việc trông cậy  một lão già như bố rõ ràng là  khả thi. Nếu bố tiếp tục chiến đấu  con đường , con đoán bố  còn cơ hội sống ở đây!”
“Bọn họ dám!” Tâm trạng bình tĩnh của ông lão   đốt cháy trong phút chốc.
“Nhìn nhận thực tế . Dám  , lẽ nào bọn họ  từng  qua mấy loại chuyện ? Không     đổi suy nghĩ của ông, ý  là chúng   thể đổi hướng suy nghĩ khác.  cũng  giống gì ông, những   áp bức bây giờ hầu hết đều do  đang chăm sóc.”
Ông lão  ngờ Lưu Dịch  âm thầm  những chuyện , nghĩ kỹ , quả nhiên phương pháp   thể giúp những  đó một cách hiệu quả hơn.
“Khôn ngoan và bảo vệ chính ,   gì là đáng chê trách. Điều đó phụ thuộc  những gì  . Khi chúng   thể đánh bại kẻ thù, chỉ khi ở vị trí đó và bảo vệ chính , chúng  mới  thể bảo vệ nhiều  hơn.”
Nghĩ đến đây, ông lão nhắm mắt thở dài. Phải thừa nhận những gì Lưu Dịch   đúng, gần đây hành động của  càng ngày càng hạn chế. Những  xung quanh ít nhiều cũng  liên lụy,  ông  thể dùng càng ngày càng ít. Khi đối mặt với Lưu Dịch, ông chỉ  thể miễn cưỡng chống gậy. Thực  bọn họ   tay với ông từ  sớm, dù cho  cam tâm  nữa, nhưng cũng  còn cách nào khác. Dù điểm khởi đầu là vì cái gì  nữa, nhưng hiện tai con đường    lệch  .
“Lấy trứng chọi đá, rốt cuộc  ý nghĩa gì ?” Ông lão dường như đang hỏi ai đó hoặc đang  chuyện với chính , nhưng câu trả lời duy nhất đối với ông là tiếng cọt kẹt của chiếc ghế xích đu.
Trong đầu ông nhớ tới những gì Lưu Dịch   với   khi rời . Lưu Dịch bảo ông  đặt tên cho con của hai đứa. Thằng nhóc , sợ   nghĩ   thì  thẳng định, cứ  lấy cơ vòng vo mới .
Ông lão mở mắt ,  đu đưa chiếc ghế nữa! Không cần dùng đến nạng bên cạnh, ông lão tự   dậy,   gốc cây trong sân,  lên cây cối tươi , nhoẻn miệng .