giữa lý tưởng và thực tế luôn  một  cách,  ? Khi bắt đầu hành động,  thứ sẽ    ai  chính xác ?
Đơn vị của Cố Hướng Đông đang hoạt động sôi nổi, Sở Y Nhất cũng đang sắp xếp  thứ ngăn nắp trong tứ hợp viện.
Hôm đó, ngay khi Sở Y Nhất  mới mở cửa lớn định  ngoài vứt rác, liền gặp ngay một  hàng xóm “ thiện” ở cửa.
“Mọi  mới chuyển đến ?” Một bác gái đang dựa lưng  tường phơi nắng,  tay vẫn đang may vá, thỉnh thoảng những mũi kim dày cộp sượt qua lớp da tay. Nhìn thấy Sở Y Nhất   ngoài tựa như mèo  thấy cá, bác gái liền nhảy tới, khiến Sở Y Nhất giật .
Vân Mộng Hạ Vũ
Khi Sở Y Nhất đang ngơ ngác, bác gái vươn đầu ngó  bên trong.
“Vâng, mới chuyển đến đây ạ.” Sở Y Nhất im lặng  chắn  mặt bác gái.
Bác gái  chặn tầm mắt,  Sở Y Nhất,  lúng túng.
“ thấy căn tứ hợp viện  của cô cũng chẳng  nhiều  lắm nhỉ? Chỉ mỗi gia đình cô ở thôi ?”
Trong căn tứ hợp viện kế bên nơi gia đình Sở Y Nhất ở, ngoại trừ gia đình bọn họ, còn  bốn gia đình khác,  mấy chục  già,  lớn, trẻ em. Ở nơi rộng lớn như   thể  thấy cả tiếng ho khan.
Ai cũng  tứ hợp viện bên cạnh luôn vắng bóng ,  gia đình cũng  từng  tại  nhiều  chen chúc ở tứ hợp viện  mà tứ hợp viện bên cạnh vẫn trống. Bọn họ  ba  bốn lượt bảo những  đàn ông trong nhà  tìm đơn vị lãnh đạo và yêu cầu phân chia , nhưng   đơn vị trả đơn về.
Không ngờ hai ngày nay     trong tứ hợp viện đó ở, hơn nữa chỉ  vài . Sống như      lãng phí  ?
“À,  , vẫn    đến!” Mấy ngày nay, gia đình của Sở Y Nhất thường  thấy tiếng gà bay chó nhảy, tiếng  rù rì ở tứ hợp viện bên cạnh, chỉ cần động não một chút cũng  bác gái  nghĩ tới chuyện gì.
Sở Y Nhất  lừa bác gái, quả thật vẫn   còn  tới. Sở Y Nhất và Cố Hướng Đông  thương lượng xong , bạn gái của Tiểu Vương và cả  trai của bạn gái cũng sẽ đến đây sống. Tóm , tứ hợp viện    Sở Y Nhất mua  từ bên Lưu Dịch.
Sở Y Nhất   thiếu thốn gì, nhà thôi mà, Lưu Dịch cũng  thiếu, bớt một nơi để ở cũng   . Sở Y Nhất cũng cảm thấy   thể suốt ngày ở trong nhà của Lưu Dịch, gia đình Sở Y Nhất   chỉ ở vài tháng thôi ,   khả năng bọn họ  sống ở đây một thời gian dài, nên cuối cùng Sở Y Nhất  bàn bạc với Lưu Dịch, bán  căn nhà  cho cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-523.html.]
“Vậy ,  thấy căn nhà mà gia đình cô ở thật là rộng rãi, sạch sẽ,  như tứ hợp viện bên chúng , thậm chí   chỗ .”
Sở Y Nhất vẫn duy trì nụ  ngượng ngùng nhưng lễ phép, cô  đến chỗ để rác, ném đồ trong tay,  đó xoay     nhà và đóng cửa .
Còn   đến cửa lớn thì  phía  thốt lên một tiếng “á”. Sở Y Nhất vô thức dừng chân và  đầu  .
Cô  thấy bác gái cầm đế giày lên, vươn tay  lục lọi trong đống rác mà Sở Y Nhất  vứt . Nhìn điệu bộ của bác gái, trong lòng của Sở Y Nhất cảm thấy  ngượng   kỳ quặc,  gì  trời.
“Những thứ  còn  thể dùng ,  cô  vứt bỏ? Cái , cái , rửa sạch  vẫn còn dùng . Hầy, cô thực sự  cần nữa ?” Bác gái ngẩng đầu lên,  gì còn hình bóng của Sở Y Nhất nữa, chỉ  thấy tiếng cửa lớn đóng .
Không ,   thì ở đó    càu nhàu ? Có kẻ ngu ngốc mới  !
Bác gái  cũng  chê bẩn, lục lọi một hồi, gần như đem hết  bộ  thứ về nhà.
“Mẹ,   gì thế? Mấy thứ  ở   ?” Con gái của bác gái  thấy một đống đồ trong nhà, cô bày  vẻ mặt ghét bỏ. Sao mà món gì cũng lôi về nhà cho ,  sợ mất mặt .
“Con thì  cái gì, gia đình ở nhà kế bên thật là lãng phí, bọn họ vứt hết những món đồ  ,  thấy rửa sạch xong vẫn còn dùng .”
“Mẹ, đó là rác rưởi   vứt , thế mà    nhặt về. Mẹ  ? Mọi  sẽ nghĩ như thế nào về !”
“Quan tâm  khác nghĩ gì về  ? Có ích gì ? Mẹ chỉ quan tâm đến việc bụng   no  và quần áo  ấm  thôi!”
“Hừ!” Cô gái dậm chân tức giận,  còn cách nào khác đành   giường, kéo tấm màn che “soạt” một tiếng, che chắn khắp .
“Con còn  trong  gì thế, còn   đây phụ  một tay, giúp  dọn dẹp một chút. Cả ngày cứ như , tưởng  là con gái nhà giàu , cái gì cũng  …”
Bác gái cứ lầm bầm   ngừng, nhưng lời   nặng nề. Cô gái chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ,   giường trùm chăn cố gắng thoát khỏi tiếng huyên thuyên liên tục.