Biết bao   định nghĩa là “nhân vật đại biểu của giai cấp tư sản”, “phần tử tri thức phàn động”, “phần tử xã hội đen phản động” v.v..  nhiều   chịu sự biểu tình tố cáo, tịch thu nhà cửa, chịu nhục nhã,  đánh hội đồng và  bức hại, bọn họ đều “ công nhưng   nhận”.
“Hiện giờ   báo cáo mấy  là nhân vật đại biểu của giai cấp tư sản, chúng    trách nhiệm tiến hành kiểm  mấy .  khuyên mấy   nên kháng cự, cuối cùng chỉ  mấy  chịu thiệt mà thôi.” Hồng vệ binh dẫn đầu ngạo nghễ , vươn tay  đẩy Lưu Dịch , nhưng còn  chạm  Lưu Dịch, tay của    A Đông chặn .
“Làm cái gì thế? Mấy   động tay với chúng  ?”
“Là mấy  động tay .” Lưu Dịch  vì lùi thì  tiến lên,  bước về  một bước.
Hồng vệ binh dẫn đầu buộc  lùi  một bước,  khi định thần ,   cảm thấy  mất mặt nên   tiến lên.
“Ai  báo cáo chúng ? Mấy   bằng chứng ? Tại   chụp mũ chúng  là “nhân vật đại biểu của giai cấp tư sản” , mấy   chịu trách nhiệm với những gì mấy    với chúng  đấy.” Bước  khỏi cửa, tầm mắt của Lưu Dịch càng rộng hơn. Qua khóe mắt,   thấy  nhiều  đang  hai bên trái  xem cuộc vui.
Sở Y Nhất nháy mắt với Chu Điềm Điềm, hai  dọn hết tất cả những món ăn trông ngon mắt  phòng bếp, giấu !
Sau khi cất hết, nhân lúc Chu Điềm Điềm  để ý, cô  cho tất cả thức ăn  hệ thống trang trại.
Nhìn xung quanh một hồi, Sở Y Nhất cảm giác   thứ gì  thể khiến   nắm cán   nữa, cô mới nhấc chân bước  bên ngoài cửa.
“Chứng cứ? Anh cứ để chúng   trong, chúng  sẽ tìm  chứng cứ thôi, khiến   tâm phục khẩu phục!”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Vị đồng chí , nếu như    báo cáo chúng ,    thể cho chúng   nội dung báo cáo là gì  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-534.html.]
Nhóm  Hồng vệ quân  thấy một  phụ nữ bước , dung mạo xuất chúng, gặp chuyện cũng bình tĩnh, trông  vẻ  nhu mì. Bọn họ thấy chuyện  cũng   gì  thể , nên  nghĩ ngợi gì mà  hết cho Sở Y Nhất .
“Có   chỉ  một gia đình nhưng  ở trong một tứ hợp viện rộng lớn như , đây chính là cách sống xa hoa của giai cấp tư sản. Còn nữa, những thứ mà mấy  ăn, mấy  mặc  dùng đều  hơn so với tất cả những  dân bình thường. Có những món vẫn còn dùng ,  mà mấy   đem vứt , lãng phí tài nguyên…”
Hồng vệ quân dẫn đầu  kịp  xong, ánh mắt của Sở Y Nhất  quét về phía đám   ở cửa lớn bên cạnh. Nhìn thấy vẻ mặt hào hứng của bác gái “mượn dầu”, trong lòng cô   ngay  chuyện gì.
“Nếu là như , các   thể  trong kiểm tra, nhưng nếu như các   kiểm tra   gì  thì cách  tính giải quyết thế nào đây? Không thể nào cứ để  khác  vu oan chúng  thế nào thì cứ vu oan chúng  thế  !” Bây giờ hùng hổ bao nhiêu thì lát nữa  sẽ khiến mấy  nếm  mùi vị của việc tự vả  mặt. Còn cả những   báo cáo, mấy  đừng  hòng trốn!
“Không thể nào,  thể nào   tận mắt thấy mà   lung tung . Chắc chắn ngày thường mấy    những trường hợp như , bằng  tại   khác   thể kể chi tiết thế .” Người đàn ông dẫn đầu    nghĩ tới chuyện nếu như vu oan cho  khác thì   . Vu oan thì vu oan thôi, còn  bọn họ   ?
“Đương nhiên chúng  chắc chắn  tin tưởng mấy  , vì mấy   bảo vệ cho quần chúng nhân dân. Tuy nhiên, những  tố cáo là loại   tư tưởng thế nào thì ai  ? Nói  chừng  bôi tro trét trấu lên mặt mấy  đấy!”
Nghe xong lời của Sở Y Nhất, đám  Hồng vệ quân liếc  , trong lòng như  ai đó nhắc cho tỉnh ngộ. Mặc dù bọn họ cảm thấy bản     gì sai, nhưng dễ   khác hiểu lầm. Người trong nhà còn  hiểu, huống hồ chi là  ngoài?
“Hay  , chúng    yêu cầu gì quá đáng. Nếu  khi kiểm tra, mấy  phát hiện  mấy  quả thật  vu oan chúng , xin hãy nghiêm trị những kẻ tung tin đồn thất thiệt và vu khống gia đình chúng . Cái  cũng  quá đáng  ?”
Nghe thấy Sở Y Nhất  , bọn họ cũng thấy chẳng liên quan gì đến bọn họ, cũng  tổn thất gì,  định mở miệng đồng ý, bên cạnh liền  một  nhảy .
“Mấy  bớt ở đây chơi trò ly gián , lương tâm của mấy  thật là  xa,  dám thừa nhận. Các đồng chí , các  hãy nhanh chóng   trong kiểm tra là  ngay thôi!”